-Sơ nhi, nàng không lừa được ta đâu….
Nghe thấy lời nói lạnh như băng của nàng, Hạ Vệ Thần bỗng nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng, tay khẽ vuốt má nàng, sau đó dừng ở đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, đau lòng nói:
-Nàng vẫn lo lắng cho ta đúng không? Tuy rằng nàng không thừa nhận,nhưng ta có thể nhìn ra. Nàng xem, mắt nàng khóc sưng hết cả lên rồi,không phải nàng đang đau lòng cho ta đó chứ?
Diệp Vân Sơ im lặng không nói, nàng không được tự nhiên, chẳng biếtvì sao lúc trước nàng lại cố gắng như thế để cứu Hạ Vệ Thần, nhưng khihắn chạm vào nàng, nàng vẫn cảm thấy khó chịu, lạnh nhạt với lời củahắn, tuy giờ hắn đối với nàng rất dịu dàng, nhưng lòng nàng luôn có cảmgiác không được tự nhiên, nàng không quen nhìn nam tử này dịu dàng, thậm chí nàng còn sợ khi thấy hắn như vậy, còn về lý do vì sao nàng sợ, nàng cũng không muốn nghĩ, đến nỗi suy nghĩ cũng sợ hãi.
Có lẽ nàng không muốn thấy hắn chết, là vì hắn là phụ thân đứa trẻtrong bụng nàng, nàng không muốn đối mặt với sự dịu dàng của hắn, vì hắn như thế này sẽ làm nàng nhớ tới Đông Phương Ngưng, nhớ lại cảnh tượngnhư ác mộng ấy, nàng sẽ bi thương, sẽ đau lòng.
Đúng, nhất định là như vậy, nàng tuyệt đối không mềm lòng vì nam nhân lạnh lùng cay nghiệt này, sẽ không, tuyệt đối không!
Diệp Vân Sơ hít một hơi thật sâu, tự an ủi chính mình, tâm trạng lolắng cũng bình tĩnh không ít, nàng đẩy nhẹ hắn ra, vẻ mặt lại lạnh lùngnhư trước, lạnh giọng nói:
-Chất độc trong người ngươi không còn nữa, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày ở đây cho tốt, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi.
-Được.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, Hạ Vệ Thần cũng không nghĩnhiều, chỉ cười, khôn ngoan đồng ý. Hắn muốn có lòng nàng, cũng khôngvội, giờ hắn biết lòng nàng có hắn, vẫn quan tâm hắn, việc này là đủrồi! Chỉ cần nàng không hận hắn, không cự tuyệt hắn, vậy hắn vẫn còn cócơ hội chiếm được lòng nàng? Còn nhiều thời gian, nếu ông trời cho hắncó hội, cho hắn và nàng vượt qua được rủi ro, nhất định hắn phải nắmchắc cơ hội lần này, không để nàng rời xa hắn nữa.
Thấy dáng vẻ nhún nhường của Hạ Vệ Thần, lòng Diệp Vân Sơ lại cảmthấy phức tạp, nàng muốn giận, nhưng lại giận không nổi, muốn cười, lạicười không ra, im lặng nửa ngày mới nói:
-Ta nói với Lâm đại thúc rằng ta và ngươi là phu thê, hy vọng ngươi không tưởng tượng quá nhiều….
Nói tới đây, sắc mặt Diệp Vân Sơ hơi đỏ lên, vội dừng lại ngay lập tức.
Hạ Vệ Thần mấy ngày nay đều che chở nàng, rõ ràng là muốn chiếm đượclòng nàng, đối với lời nói sối như vậy, sao hắn lại chủ động vạch trầnđược? Nàng ngước mắt nhìn lên, quả nhiên thấy vẻ mặt nửa cười nửa khôngcủa Hạ Vệ Thần, hắn như vậy, giống như một đứa trẻ vừa ăn vụng, mừngcười thầm, vô cùng đắc ý.
Nhìn vẻ mặt hắn như thế, Diệp Vân Sơ không khỏi vừa thẹn vừa giận, nàng dừng một chút, sau đó phẩy tay áo, tức giận ra ngoài.
Nhìn bóng lưng giận dữ của Diệp Vân Sơ, Hạ Vệ Thần rốt cuộc khôngnhịn được mà cười lớn, tiếng cười của hắn tràn ngập vui sướng, vui sướng xuất phát từ nội tâm.
Diệp Vân Sơ rối bời đi ra khỏi phòng, thấy Lâm phu nhân đang đi tới đây, thấy mặt Diệp Vân Sơ đỏ ửng, không khỏi cười mà nói:
-Nương tử Hạ gia, sao mặt người đỏ vậy? Đều là nữ tử đã có chồng, sao da mặt còn mỏng thế? Sao? Có phải thấy phu quân mình không có việc gìnên vui lắm phải không?