“Cũng không phải kịch độc gì.” Thấy cảm xúc của hắn có chút không tốt, Hoàng Đại Tiên lại nói, “Chỉ cần ngày thường chú ý một chút, thì sẽ không khác gì người bình thường.”
“Là thuốc gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Hoàng Đại Tiên nói, “Ô Đầu Thảo.”
Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Lúc trước chưa từng nghe qua.”
“Là một loại thảo dược trong cực bắc Tuyết Sơn, không phổ biến lắm, ngươi chưa từng nghe qua cũng bình thường thôi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Sau khi ăn phải ngoại trừ thường ngày thỉnh thoảng bị tức ngực, thì cũng không sao cả. Chỉ là nếu gặp phải Yến Hoa Hồng, thì sẽ độc khí công tâm.” Tuy ngân châm gặp phải Yến Hoa Hồng sẽ đổi màu, nhưng nếu người bình thường ăn phải thì nhiều nhất chỉ bị khí huyết công tâm hôn mê hai ba ngày, sau đó sẽ tự mình khang phục, nên cũng không tính là kịch độc gì.
“Sao không nói sớm cho ta biếtt?” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.
Dù có nói ra thì làm được gì chứ? Những lời này Hoàng Đại Tiên không nói ra miệng, bởi vì có chút tổn thương người khác.
“Trách không được hôm trước thấy ngươi che ngực ngồi trên đất.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn vào trong lòng.
“Thỉnh thoảng sẽ như vậy.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cũng không chết được.”
“Nói bậy gì đó.” Thanh âm Mộ Hàn Dạ trầm xuống.
Hoàng Đại Tiên không nói nữa.
“Ô Đầu Thảo có thuốc giải không?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Không có.” Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Ô Đầu Thảo cũng không phải thuốc độc, làm sao có thuốc giải chứ. Chỉ vào lúc gặp phải Yến Hoa Hồng mới trở thành kịch độc thôi, nhưng nếu thật sự đến lúc đó, cho dù có thuốc giải, thì chỉ sợ không kịp uống nữa.”
Hàn ý giữa hai hàng mi của Mộ Hàn Dạ càng sâu, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.
“Được rồi, trở về thôi.” Hoàng Đại Tiên tránh khỏi ngực hắn, “Ta ăn Ô Đầu Thảo từ lúc bảy tuổi đến giờ, đã qua hơn mười năm, cũng không thấy xảy ra chuyện gì, ngươi không cần lo lắng.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp điều trị cho ngươi.”
Biết tính cách hắn như thế, Hoàng Đại Tiên cũng không tiếp tục mở miệng cự tuyệt nữa.
Hai người trầm mặc suốt một đường mà trở về Hoàng cung, ảnh vệ ôm Tiểu Phượng Hoàng theo ở phía sau, vừa ra khỏi Ngự Hoa viên liền đụng phải ám vệ Truy Ảnh Cung.
“Chíp!” Mao Cầu xòe ra hai cánh ngắn, muốn được ám vệ nhà mình ôm một cái.
Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc lại yên lặng ôm chặt nó hơn một chút.
Ánh mắt Mao Cầu mờ mịt.
“Đa tạ.” Ám vệ Truy Ảnh Cung tràn đầy nhiệt tình, định nhận lại thiếu cung chủ nhà mình từ trong tay tiểu đồng bọn dị quốc.
Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc lại nhìn như không thấy, ôm Mao Cầu lướt qua bọn họ, quả thực chính là bước đi như bay, sợ chậm trễ sẽ bị giữ lại.
Ám vệ Truy Ảnh Cung bảo trì tư thế vươn tay, nụ cười cương ở trên mặt.
“Chíp!” Mao Cầu liều mạng quay đầu nhìn, đôi mắt đậu đen rất sốt ruột, bởi vì nó muốn về nhà ngủ một giấc.
Ám vệ Truy Ảnh Cung khóc lóc đuổi theo phía sau, ban ngày ban mặt cường thưởng thiếu cung chủ nhà ta, còn có thiên lý hay không.
Xã hội này quả thực không thể u ám hơn được nữa.
Mộ Hàn Dạ tất nhiên không có tâm tình đi quản bọn họ, ngại Hoàng Đại Tiên đi đường chậm chạp, liền đơn giản ôm ngang lấy hắn.
“Làm gì vậy?” Hoàng Đại Tiên chấn kinh.
Mộ Hàn Dạ đề chân nhảy lên, ôm hắn chạy thẳng về chỗ ở, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đặt ở trên giường.
Hoàng Đại Tiên: …
“Ngoan ngoãn nằm yên đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Từ giờ trở đi điều dưỡng thân thể cho tốt.”
Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ, “Có phải khoa trương quá rồi không?” Ô Đầu Thảo cũng không biết năm nào tháng nào mới giải được, nếu cứ như vậy, chẳng lẽ mình phải nằm trên giường cả đời sao.
“Ta nhất định sẽ trị tốt cho ngươi.” Mộ Hàn Dạ hôn một cái lên môi hắn.
“Về sau đừng làm ra chuyện vượt rào ở Hoàng cung.” Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Bị Hoàng Thượng nhìn thấy, thì lại có thêm một món sổ sách trong thể nói rõ được.” Dù sao chính mình đã lấy thân phận thị vệ vào cung, cho dù phong tục Thất Tuyệt quốc có kỳ lạ tới đâu, cũng nhất định không thể để Hoàng đế ôm thị vệ chạy loạn khắp nơi, có đầu óc một chút đều sẽ cảm thấy có vấn đề.
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ lóe sáng, “A Hoàng là đang lo lắng bổn vương?”
Hoàng Đại Tiên quyết đoán lắc đầu.
“Yên tâm.” Mộ Hàn Dạ cầm tay hắn, “Sau này A Hoàng nhất định sẽ khỏe mạnh, sau đó vô ưu vô lự cùng bổn vương song túc song phi, không cần tiếp tục lo lắng về bệnh tật nữa.”
Hoàng Đại Tiên: …
“Ngươi nghỉ ngơi trước một lát đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta lập tức trở lại.”
“Muốn đi tìm Diệp cốc chủ?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
Mộ Hàn Dạ tán thưởng, “A Hoàng quả nhiên tâm linh tương thông với ta.”
“Đã không còn sớm.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cần gì phải đi quấy rầy Diệp cốc chủ.”
“Không được, có trễ hơn nữa ta cũng phải đi hỏi rõ ràng.” Mộ Hàn Dạ rất kiên trì, “Bằng không trong lòng bất an.”
“Ta đã đem tất cả mọi chuyện nói hết với ngươi rồi, còn hỏi gì nữa?” Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ.
“Vạn nhất A Hoàng giấu diếm ta thì sao?” Mộ Hàn Dạ rất bình tĩnh.
Hoàng Đại Tiên khó hiểu, “Sao ta phải giấu diếm ngươi.”
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ lấp lánh, “Bởi vì A Hoàng quan tâm ta, sợ ta lo lắng.”
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Ngoan.” Mộ Hàn Dạ lại đè y lên giường, nghiêm mặt nói, “Cho dù Thẩm minh chủ ở giữa ngăn trở, bổn vương cũng nhất định vì A Hoàng tìm được Diệp cốc chủ!”
Hoàng Đại Tiên không nói gì nhìn chằm chắm vào hắn, sau đó kéo chăn che đầu.
Người này hết cứu rồi a…
Mộ Hàn Dạ xoay người ra ngoài, chạy vội một đường đi tìm Diệp Cẩn.
“Cốc chủ nhà ta đã ngủ rồi.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang như trong dự kiến ngăn cản hắn, “Nếu Thất Tuyệt Vương không vội, ngày mai lại đến có được không?”
Mộ Hàn Dạ nghiêm mặt nói, “Ta vội.”
Vội cũng không thể đi vào. Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang yên lặng nhủ thầm trong bụng, sau đó tiếp tục nhẫn nại nói nói, “Thân thể cốc chủ không thoải mái, hôm nay đã ở trên giường ngủ suốt một ngày, không tiện gặp khách.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng A Hoàng nhà ta trùng độc.”
Lời vừa nói ra, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang thành công bị chấn động một hồi, bọn họ tất nhiên hiểu rõ quan hệ giữa Hoàng Đại Tiên và Mộ Hàn Dạ, tuy rằng Diệp Cẩn bị bệnh là chuyện lớn, nhưng Hoàng Đại Tiên trúng độc cũng không phải chuyện nhỏ, vì thế sau một hồi do dự, vẫn đi vào viện gõ cửa bẩm báo.
“Chuyện gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi, thanh âm như trong dự kiến có chút bất mãn.
Diệp Cẩn cũng thấp giọng than thở một câu, đem mặt chôn vào ngực hắn.
“Thất Tuyệt Vương đến tìm cốc chủ.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang nói, “Nói là Hoàng Đại Tiên trúng độc.”
“Trúng độc?” Thẩm Thiên Phong nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn người trong lòng.
“Yên tâm, tám phần không phải là độc dược gì lợi hại.” Diệp Cẩn lười biếng đánh ngáp.
“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu, thật đúng là thần tiên, vừa nghe xong một câu đã biết là loại độc gì.
“Bằng không Mộ Hàn Dạ sẽ không đứng chờ ngoài cửa.” Diệp Cẩn giật nhẹ vạt áo hắn, “Dựa theo tính tình của hắn, đã sớm xông vào rồi.”
“Cái này cũng đúng.” Thẩm Thiên Phong sáng tỏ, “Vậy có muốn đi xem không?”
“Tất nhiên, lớn nhỏ gì cũng là trúng độc mà.” Diệp Cẩn ngồi dậy mặc y phục.
Thẩm Thiên Phong thở dài, “Trời lạnh, bản thân cũng còn đang sinh bệnh.”
“Áy náy?” Diệp Cẩn vỗ vỗ ngực hắn.
“Là đau lòng.” Thẩm Thiên Phong hôn nhẹ lên trán y.
“Vậy tự hoạn mình đi.” Diệp Cẩn nhìn trời.
Thẩm Thiên Phong vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, xuống giường mang giày cho y, “Ôm ngươi qua?”
“Mơ thật đẹp!” Diệp Cẩn bĩu môi, sau đó chống người đứng lên, thong thả đi tới phía trước hai bước.
Thẩm Thiên Phong: …
Diệp Cẩn: …
“Đại thiếu gia, Diệp cốc chủ.” Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang tiếp tục nói, “Thất Tuyệt Vương nhìn qua hình như rất sốt ruột.”
Vì phòng ngừa Mộ Hàn Dạ xông vào, Diệp Cẩn chỉ đành chỉ vào Thẩm Thiên Phong, “Ngươi, ôm ta ra ngoài.” Tuy rằng có chút dọa người, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, thắt lưng và phía sau vẫn còn ẩn ẩn đau, nếu đi bộ qua đó, chẳng khác nào nói cho người khác biết tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì, nếu thật là như vậy, chính mình nhất định sẽ đem toàn bộ người trong Hoàng cung đi chôn hết.
Không sai, thân là phu nhân của võ lâm Minh chủ, phải tâm ngoan thủ lạt như thế đó, khiến người vô cùng sợ hãi.
Thẩm Thiên Phong cẩn thận ôm lấy y.
“Có biết phải nói như thế nào không?” Diệp Cẩn kéo một lọn tóc của hắn.
Thẩm Thiên Phong nói, “Cảm lạnh, thân thể kiệt sức, cho nên không thể đi bộ.”
“Không sai.” Diệp Cẩn gật đầu, khen ngợi, “Gần đây có tiến bộ, nói dối càng ngày càng lưu loát.”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, ôm hắn ra khỏi phòng.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đều hiểu mà không nói, quả nhiên là ôm ra a, tối hôm qua chúng ta cái gì cũng không nghe được.
“Diệp cốc chủ.” Mộ Hàn Dạ vội vàng đến đón.
“Trúng độc gì?” Diệp Cẩn hỏi.
“Ô Đầu Thảo.” Mộ Hàn Dạ nói, “Diệp cốc chủ có từng nghe qua chưa?”
“Ô Đầu Thảo?” Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày, để Thẩm Thiên Phong ôm mình đến chỗ ở của hai người họ, ven đường thuận tiện hỏi Mộ Hàn Dạ một ít vấn đề.
Hoàng Đại Tiên đang tựa vào đầu giường xuất thần, đột nhiên thấy Diệp Cẩn toàn thân bọc kín mít, bị Thẩm Thiên Phong ôm vào phòng, trong lòng nhất thời chấn kinh, xốc chăn lên muốn bước xuống, lại bị Mộ Hàn Dạ cướp trước một bước ngăn lại, “Nằm yên đi!”
Hoàng Đại Tiên rất áy náy, vì thế căm tức liếc nhìn Mộ Hàn Dạ một cái. Thấy Diệp Cẩn rõ ràng không khỏe như vậy, theo lý nên để y nằm trên giường tịnh dưỡng cho tốt mới đúng, nào có đạo lý khuya khoắc rồi mà còn chạy tới xem bệnh cho mình.
Thẩm Thiên Phong đặt Diệp Cẩn bên giường, ám vệ ở phía sau vội vàng đưa hòm thuốc qua.
Diệp Cẩn lấy ngân châm ra, nói, “Ta thay ngươi châm mấy châm, có lẽ sẽ đau một chút, nhịn một lúc sẽ qua thôi.”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Đa tạ Diệp cốc chủ.”
Mộ Hàn Dạ ngăn lại nói, “Nếu A Hoàng quá đau đớn —— ”
“Câm miệng.” Hoàng Đại Tiên trừng mắt nhìn hắn một cái.
Mộ Hàn Dạ ủy khuất, “Ta lúc nào cũng có thể để cho A Hoàng cắn.”
Hoàng Đại Tiên không nói gì, ta cũng không phải cẩu, cắn ngươi làm chi?
Diệp lấy châm khử độc, cẩn thận châm vào tay hắn. Hoàng Đại Tiên quả nhiên liền nhíu mày một chút, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
“Đau đến vậy thật sao?” Mộ Hàn Dạ có ý muốn nắm lấy tay còn lại của hắn, tiếc là chỗ trống bên giường có hạn, nhiều thêm một người thật sự rất vướng chân vướng tay, vì thế như trong dự kiến bị Diệp Cẩn tức tối trừng một cái.
Thẩm Thiên Phong thức thời kéo Mộ Hàn Dạ ra.
Trong lòng Thất Tuyệt Vương vô cùng tiếc nuối, bởi vì hắn không chỉ muốn nắm tay, thậm chí còn không tránh khỏi nghĩ tới lưỡi hôn một phen.
Ở trước giường bệnh dây dưa triền miên, bỏ qua thì đáng tiếc cỡ nào a.
Sau khi châm xuống mấy châm, Diệp Cẩn mới xem mạch cho y, quả nhiên cảm thấy có chút khác biệt so với lúc trước, sau một lát nhíu mày, “Đã tồn tại mấy năm rồi.”
“Diệp cốc chủ quả nhiên là thần y.” Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Ít nhất cũng đã mười mấy năm.”
“Liệu có biện pháp loại bỏ không?” Mộ Hàn Dạ ở một bên hỏi.
“Nhất thời bán hội cũng không thể nghĩ được biện pháp.” Diệp Cẩn nói, “Ô Đầu Thảo không tính là độc dược, chỉ cần sau này chú ý tránh gặp phải Yến Hoa Hồng, thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”
“Nhưng tóm lại vẫn là trúng độc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không có biện pháp tốt hơn sao?”
Diệp Cẩn lắc đầu.
“Vậy chứng tim đập nhanh thì sao?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Có thể thông qua châm cứu để cải thiện.” Diệp Cẩn mở ra cái bọc nhỏ, “Các ngươi ra ngoài hết đi.”
“Vì sao?” Mộ Hàn Dạ sửng sốt.
Diệp Cẩn sắc bén nói, “Bởi vì ngươi rất ồn.”
“Lúc Tiểu Cẩn xem bệnh, không thích có người ở bên cạnh y.” Thẩm Thiên Phong cũng nói, “Thất Tuyệt Vương vẫn là ra ngoài chờ đi.”
Mộ Hàn Dạ đành phải lưu luyến không thôi đi ra ngoài, hầu như là đi một bước mà quay đầu lại ba lần.
Thẩm Thiên Phong không thể không mạnh mẽ kéo hắn ra ngoài.
“A Hoàng!” Mộ Hàn Dạ bám lấy khung cửa.
Thẩm Thiên Phong dùng sức đóng cửa lại.
Đầu Hoàng Đại Tiên kêu ong ong.
“Chính ngươi đã sớm biết?” Diệp Cẩn hỏi, mới vừa hắn thừa dịp xem mạch, âm thầm nhéo mình một cái, rõ ràng là có ẩn tình.
Hoàng Đại Tiên gật đầu.
“Vì sao không nói với Thất Tuyệt vương?” Diệp Cẩn nói, “Hắn có thể sẽ vì ngươi tìm được thuốc giải.”
“Nghe đồn mà thôi, không nhất định là có thật.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cần gì phải hao tâm tổn trí.”
“Chu Giác hạ độc tất cả mọi người sao?” Diệp Cẩn hỏi.
“Không có, lúc trước là vì ta ăn nói lung tung.” Hoàng Đại Tiên nói, “Lúc Ô Đầu Thảo chưa gặp phải Yến Hoa Hồng, tuy không có độc tính gì lớn, nhưng sẽ dần ăn mòn tâm mạch, không có ai nguyện ý chịu loại tội tình này cả.”
“Nhưng sao ngươi lại trúng độc vậy?” Diệp Cẩn khó hiểu, “Nếu ta đoán không sai, lúc ấy ngươi chỉ mới năm sáu tuổi.”
“Từ nhỏ ta đã không thích Chu Giác, cho nên có chút cơ hội liền quấn quít lấy cha mình, muốn ông dẫn ta đi.” Hoàng Đại Tiên cười khổ, “Qua lại một hai lần thì khiến Chu vương lúc đó nghe được, liền cho ta uống độc dược, để dễ dàng trói buộc phụ tử ta ở Tuyết Sơn cả đời.”
Diệp Cẩn nhíu mày, sao lại có loại người tâm địa độc ác đến thế chứ.
“Chu Giác sẽ cho ngươi thuốc giải định kỳ sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Ta cũng không rõ là thứ gì, bất quá sau khi ăn vào thật sự thoải mái hơn rất nhiều.”
“Vậy bây giờ làm sao đây?” Diệp Cẩn thở dài, “Trong lòng ngươi hẳn đã rõ, ta cũng không lừa ngươi, nếu mặc cho độc tính lan tràn, sau này ngươi có thể sẽ không xuống giường được cả đời.”
“Không sao, ít nhất đó cũng là chuyện hơn mười mấy hai mươi năm sau.” Hoàng Đại Tiên nói, “Khi đó thù giết cha đã báo, ta cũng không cần phỉa sống nữa.”
“Vậy Thất Tuyệt vương thì sao?” Diệp Cẩn nói, “Hắn đối với ngươi là một mảnh chân tâm.”
Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Lâu ngày dài tháng, hắn tự nhiên sẽ cảm thấy ta không còn thú vị nữa.”
Diệp Cẩn thở dài, “Ta thay ngươi bốc chút thuốc trước, rồi mới đi tra sách, không chừng có thể tìm được thuốc giải.”
“Đa tạ.” Hoàng Đại Tiên mỉm cười với y.
Diệp Cẩn giúp hắn đắp chăn lại, gọi hai người ngoài cửa đi vào.
“Sao rồi?” Mộ Hàn Dạ vừa đi vào liền hỏi.
“Không có gì lớn cả, ta sẽ bốc thuốc cho hắn.” Diệp Cẩn đứng lên, “Sáng mai sẽ có nội thị sắc rồi mang đến đây.”
“Đa tạ.” Mộ Hàn Dạ nhẹ nhàng thở ra.
“Chúng ta về trước .” Diệp Cẩn mặc áo choàng, bị Thẩm Thiên Phong ôm đi tới cửa, đột nhiên nói thêm, “Nếu Thất Tuyệt Vương rãnh rỗi, thì xoa bóp cho hắn nhiều một chút.”
Hoàng Đại Tiên nghe vậy mở to hai mắt, còn Mộ Hàn Dạ thì hai mắt tỏa sáng, “Xoa bóp?”
“Ừ.” Diệp Cẩn tựa vào trước ngực Thẩm Thiên Phong, miễn cưỡng nói, “Tốt nhất là có thể ấn hết mỗi một huyệt vị toàn thân.”
Hoàng Đại Tiên trợn mắt há mồm.
“Cần cởi quần áo không?” Hai mắt Mộ Hàn Dạ gần như bắn ra tinh quang.
“Vậy thì không cần.” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong, “Đi thôi, trở về.”
“…” Hoàng Đại Tiên nhìn Diệp Cẩn bị ôm ra ngoài, hóa đá.
Cái gì vừa diễn ra vậy?
Hết