“Diễn xuất kém xa Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ hỏi y, “Một đường đến đây, lúc dân chúng bình thường nhìn thấy chúng ta thì có phản ứng gì?”
Thẩm Thiên Lăng nói, “Tất nhiên là rất nhiệt tình.”
“Không sai. Mà người vừa rồi, tại lúc nhìn thấy ngươi thì một chút phản ứng cũng không có, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn thêm lần thứ hai.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đây là điểm bất thường lớn nhất.”
Thẩm Thiên Lăng 囧 nói, “Chỉ vì vậy? Thiên hạ lớn cỡ nào a, không phải ai cũng cảm thấy hứng thú với ta nha.”
“Nhưng cũng sẽ không giống như hắn vừa rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tựa như ngươi đang đi trên đường, đột nhiên nghênh diện gặp một yêu tinh, tuy rằng không khẳng định sẽ thích, nhưng cho dù chỉ xuất phát từ tính hiếu kì, cũng sẽ muốn nhìn nhiều thêm mấy lần.”
Thẩm tiểu thụ giận, “Ngươi mới là yêu tinh!” Không thể đổi so sánh khác được sao, thật không nói nổi, có đi học qua tư thục hay chưa!
“Yêu tinh có gì không tốt.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ước gì Lăng nhi thật sự biến thành tiểu yêu tinh, ngày ngày quấn quít vi phu đòi hấp thụ tinh huyết.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi đây rõ ràng là triệt để buông tha quá trình trị liệu a.
“Thu.” Mao Cầu ngồi xổm trên cây, thật nhàm chán.
Thẩm Thiên Lăng đưa tay đem nó ôm vào lòng, sau đó hỏi Tần Thiếu Vũ, “Vậy hiện tại phải làm thế nào?”
“Đi xung quanh một chút, nói không chừng còn có phát hiện mới.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tuy rằng tạm thời không rõ nguyên do, nhưng dựa theo chuyện này, Chủ Giác hẳn đã chuẩn bị một đoạn thời gian, người trúng mai phục ở đây hẳn là không phải ít.”
“Ta thật muốn trông thấy Chu Giác kia.” Thẩm Thiên Lăng cùng hắn tay trong tay đi xuống núi, “Nghĩ cũng không phải người đơn giản.”
“Thấy hắn làm cái gì?” Tần Thiếu Vũ lập tức bắt đầu mất hứng, “Lại khó coi.”
“Không sai.” Thẩm Thiên Lăng lập tức gật đầu, “Ta chính là muốn nhìn xem hắn rốt cục là xấu đến mức nào, hơn nữa nói không chừng còn rát đáng khinh.”
Tâm tình Tần Thiếu Vũ quả nhiên tốt hơn được một chút.
“Nói không chừng ngay cả một phần vạn của ngươi cũng không bằng.” Thẩm Thiên Lăng vô cùng nghiêm túc.
Tần Thiếu Vũ nhếch khóe miệng.
“Mệt rồi.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm ghé vào lưng hắn, “Cõng ta xuống núi.”
Tần Thiếu Vũ vui vẻ đáp ứng, tâm tình thập phần tốt.
Cho nên nói, có thể gả cho Tần cung chủ mà ngay cả Sở Uyên cũng phải đau đầu, Thẩm tiểu thụ vẫn phải có chút tài năng a…
Dưới núi náo nhiệt hơn nhiều so với trên núi, Tần Thiếu Vũ kéo y ngồi xuống một quán nhỏ, gọi hai chén hoành thánh tảo tía (*). Tâm tình dân chúng xung quanh rất tốt, xuất môn ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được Thẩm công tử, cho nên có thể thấy được năm nay nhất định sẽ mưa thuận gió hoà.
Không sai, loại quan hệ nhân quả này không thể hợp lí hơn được nữa, một chút cũng không cần hoài nghi.
“Có phát hiện người khả nghi nào không?” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng hỏi.
“Có.” Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Nhanh như vậy?” Thẩm Thiên Lăng bị kinh ngạc một chút.
“Có muốn biết là ai hay không?” Tần Thiếu Vũ khóe miệng loan loan.
Tất nhiên muốn biết a. Thẩm tiểu thụ cảnh giác, “Lại có điều kiện vô sỉ gì?”
Tần Thiếu Vũ nói, “Còn chưa nghĩ ra, không thì Lăng nhi đáp ứng ta trước đi?”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giận dữ, “Ta đây chẳng phải chịu thiệt sao!” Vạn nhất ngươi muốn lên nóc nhà ân ân thì làm sao.
“Vậy trước chờ ta suy nghĩ một chút.” Tần Thiếu Vũ không nhanh không chậm, lột vỏ tôm cho Mao Câu, “Cũng không vội.”
Vô nghĩa, ngươi đương nhiên không vội, nhưng người sốt ruột là ta đó! Nếu không phải bởi vì thấy xung quanh có quá nhiều ánh mắt sáng ngời từ dân chúng, Thẩm Thiên Lăng cơ hồ muốn nắm lấy hắn mà lay lay —— thừa nước đục thả câu là đáng giận nhất, phải biến thành thái giám!
“Có đáp ứng không?” Tần Thiếu Vũ lại hỏi lần nữa.
“… Vậy không cho ngươi yêu cầu chuyện quá đáng.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cũng không cho ẹp buộc ta.”
“Hảo.” Tần Thiếu Vũ sảng khoái gật đầu, sau đó lại bất mãn nói, “Đau lòng còn không kịp, ta khi nào từng ép buộc ngươi.”
Mấy thứ đó không phải trọng điểm. Thẩm Thiên Lăng thổi nguội một viên hoành thánh, vừa định bỏ vào đĩa nhỏ của Mao Cầu, kết quả nam nhân của y đã tự giác cúi đầu, một ngụm ăn vào miệng.
Mao Cầu vội vàng ăn tôm không thấy được, cho nên cũng không có tức giận thu thu! Nhưng dân chúng vây xem đều thấy được a! Vì thế mọi người lập tức bắt đầu lệ nóng doanh tròng, quả nhiên không hổ là Thẩm công tử, hiền lương thục đức như thế, quả thực nên được ghi vào sử sách, làm điển hình hiền thê cho mọi người học tập.
“Vị không tệ.” Tần Thiếu Vũ thực vừa lòng, “Thổi một viên nữa.”
Nằm mơ! Thẩm tiểu thụ đẩy hắn, “Nói mau, rốt cục là ai.”
“Ta xem như ngươi đã đáp ứng điều kiện .” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y, sau đó nói, “Kẻ bán hang rong đang đứng bên ngoài nhìn vào kia, có nhìn thấy không?”
“Ân.” Nhiều năm bồi hắn hành tẩu giang hồ, Thẩm Thiên Lăng đã rất hiểu cách giả trang lơ đãng, mi nhãn như trước cười tủm tỉm, thật giống như đang nói về tiểu tình thoại đáng yêu nào đó, “Vì sao?”
“Khi vừa bước vào, ta vô ý thấy được cái khay trên tay hắn, bên trong đều là mấy thứ trang sức như trâm vòng hồng hồng xanh xanh.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên mới nói là có vấn đề.”
“Trang sức như trâm vòng thì có vấn đề gì?” Thẩm Thiên Lăng không thể hiểu được, “Ám khí?”
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Suy nghĩ nhiều, đó chỉ là mấy món đồ bình thường thôi.”
Thẩm Thiên Lăng càng buồn bực, “Vậy ngươi nói coi có vấn đề gì?”
“Những người bán hang rong thường đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tất nhiên là vì hy vọng có thể bàn được nhiều hàng.” Tần Thiếu Vũ giải thích cho y nghe, “Mà Tử Nhai Thành bởi vì chịu ảnh hưởng của Độ Kiếp tự, nên dân chúng mặc y phục hay trang điểm đều thường rất mộc mạc, mấy cô nương đại thẩm chúng ta gặp được ven đường, đa số là dùng tố sắc mộc thoa (trâm gỗ màu nhạt), nhiều nhất thì có thêm chút vàng bạc phụ tùng, trừ mấy thứ này thì không còn gì nữa.”
Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu nói, “Hình như đúng là vậy.”
“Cho nên hắn mang theo mấy món đồ màu sắc rực rỡ như vậy, chỉ sợ ba năm ngày cũng không nhất định có thể bán được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đổi thành người bán hàng rong bình thường, chỉ sợ đã sớm lòng như lửa đốt, làm gì còn có tâm tư ngồi ở bên ngoài nhìn chằm chằm chúng ta.”
Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng thoáng vẻ sùng bái, cư nhiên như vậy cũng có thể phát hiện.
“Thu.” Mao Cầu ăn xong mấy thứ trong đĩa, liền dùng tiểu trảo trảo lấy vài của lạc từ trong đĩa cha nó.
Tần Thiếu Vũ bật cười, đem cả bàn đều đặt trước mặt nó, sau đó nói với Thẩm Thiên Lăng, “Chúng ta chỉ mới đi không xa, đã gặp phải hai người có vấn đ. Lúc trước ngươi đã nói đúng một câu, lần này sợ là Chu Giác muốn làm lớn chuyện.”
“Cho nên chúng ta nên nhanh chóng về Độ Kiếp tự?” Thẩm Thiên Lăng lại đề nghị.
“Không đi.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Đã nói có Thiên Phong cùng Diệp Cẩn ở đó, chúng ta có đi hay không không quan trọng.”
“Nhưng ta hiếu kì.” Thẩm Thiên Lăng lộ ra tiểu nhãn thần manh manh.
Quần chúng vây xem phân phân che mũi, tuy rằng hoàn toàn nghe không được Thẩm công tử đang với Tần cung chủ cái gì, nhưng chỉ nhìn thôi cũng đã rất thỏa mãn a, nửa đời sau chỉ dựa vào việc này mà sống. (Được hả Ô.Ô~)
“Không bằng hiếu kì cái khác đi?” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hai câu.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Vừa rồi Lăng nhi từng đồng ý, phải đáp ứng ta một chuyện.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vậy thì cái này đi.”
Thẩm Thiên Lăng lệ bôn nói, “Không thể đổi sao? Ngươi từng đáp ứng không ép buộc ta.”
“Được rồi.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta đây cho ngươi chọn.”
“Còn có thể chọn?” Tuy rằng biết rõ sẽ không có thay đổi gì quá lớn, nhưng ôm tâm tình chứa ngựa chết thành ngựa sống, Thẩm Thiên Lăng vẫn như cũ dâng lên hy vọng.
Tần Thiếu Vũ nói, “Ngồi ở trên bàn bị ta ân ân.”
Thẩm tiểu thụ cả giận nói, “Đây chẳng lẽ không phải chỉ đem những lời vừa rồi lặp lại hay sao!” Ngay cả một chữ cũng không thay đổi a.
“Còn chưa nói xong.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngồi ở trên bàn ân ân, hoặc là ngồi ở trên bàn rồi bị ta mang đi ân ân.” (Nghĩa là Thẩm tiểu thụ ngồi trên bàn, Tần cung chủ ôm ẻm lên rồi vừa xxoo vừa đi lòng vòng, ta thích a ><~
“Khụ khụ.” Tần Thiếu Vũ nói còn chưa nói xong, Thẩm tiểu thụ liền thảm thiết bị sặc nước trà. May mắn Mao Cầu phản ứng nhanh lẹ, “Hưu” một tiếng trốn vào trong lòng cha nó, mới không bị biến thành Phượng Hoàng ướt sũng.
Tim của quần chúng vây xem đều vọt lên cổ họng, cư nhiên ngay cả uống trà cũng sẽ bị sặc, Thẩm công tử quả nhiên giống như lời đồn, là tiểu nhân nhi mảnh mai như ngọc lưu ly.
“Mang đi? !” Thẩm Thiên Lăng cơ hồ muốn quỳ bái nam nhân của mình, quả nhiên luôn có nhưng suy nghĩ khác thường.
“Có gì không được.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, “Tiểu viện đơn độc, cũng không có ai nhìn thấy.”
“Vậy cũng không được, rất vô liêm sỉ !” Thẩm Thiên Lăng rất kiên quyết.
Tần Thiếu Vũ tiếc nuối nói, “Vậy đành phải ở trong phòng thôi.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Vì sao lại cảm thấy như bị lừa vào tròng vậy a.
Loại ánh mắt “Thật là phi thường chịu thiệt” của thiếu hiệp ngươi đây là muốn nháo cái gì a.
Hơn nữa chính mình cư nhiên hoàn toàn nghĩ không ra ở trước đề tài này mình đang cùng hắn nói cái gì. (Câu này chém T^T~)
Quả thực không xong rồi!
Trong Độ Kiếp tự, Diệp Cẩn phái ám vệ tiến đi thông truyền với Thất Tuyệt Vương. Đến chạng vạng, Mộ Hàn Dạ liền mang theo Hoàng Đại Tiên, cao hứng phấn chấn song song đi đến.
“Ta chưa nói chuyện Hoàng Đại Tiên với Sở Uyên.” Diệp Cẩn thay hai người châm trà, nói với Mộ Hàn Dạ, “Dù sao thân phận đặc thù, nếu ngươi không tiện nói, chúng ta cũng sẽ thay ngươi giấu diếm.”
“Tất nhiên là không cần.” Mộ Hàn Dạ nghiêm túc lắc đầu, “A Hoàng nhà ta tuy nói không phải hậu duệ của danh môn quá tộc gì, nhưng cũng là người thanh thanh bạch bạch, ta lại sao có thể che che lấp lấp ủy khuất hắn như vậy?”
Hoàng Đại Tiên đau đầu, “Ngươi xác định muốn nói? Ta là người của Chu Giác —— ”
“Ngươi là người của bổn vương!” Một câu nói còn chưa dứt lời, Mộ Hàn Dạ liền vô cùng đắc ý mà cắt ngang.
Đã quen với phong cách hành sự của hắn, Hoàng Đại Tiên cũng không bị ảnh hưởng, tiếp tục nói, “Nếu bị Hoàng Thượng biết được ngươi và ta ở cùng nhau, đối với Thất Tuyệt quốc cũng không tốt.”
Trong mắt Mộ Hàn Dạ lóe ra quang mang vui sướng, “Nguyên lai A Hoàng là đang quan tâm bổn vương?”
Hoàng Đại Tiên: …
“Được thê tử như thế, vi phu còn cầu gì.” Mộ Hàn Dạ thành kính nắm lấy hai tay hắn, biểu tình rất kiên định.
Hoàng Đại Tiên: …
“A Hoàng có muốn theo bổn vương đi gặp Sở hoàng không?” Mộ Hàn Dạ thịnh tình mời mọc.
Hoàng Đại Tiên quyết đoán lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “A Hoàng nhất định là thẹn thùng.”
Hoàng Đại Tiên: …
Diệp Cẩn đau đầu, suy xét xem chính mình có nên trở về tránh mặt một chút không, nhưng may mắn nội thị xuất hiện đúng lúc, ở ngoài cửa nói vạn tuế gia đã đến thư phòng, truyền Thất Tuyệt Vương qua đó.
“Không đi gặp cũng không sao.” Mộ Hàn Dạ lưu luyến không rời buông tay ra, nghiêm túc nói với Diệp Cẩn, “Lần này rời đi, xa cách không biết đến khi nào, còn thỉnh hảo hảo chiếu cố A Hoàng nhà ta.”
Nếu không phải thấy hắn là khách nhân, quan hệ cũng không tính là quen thuộc, Diệp Cẩn cơ hồ muốn một cước đá hắn đi.
Chỉ đi thư phòng cách vách mà thôi a!
“A Hoàng…” Mộ Hàn Dạ đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu, muốn cùng hắn thâm tình đối diện.
Hoàng Đại Tiên quyết đoán ngồi xổm sau ghế dựa.
Hai chữ toái tâm (tan nát cõi lòng) nhất thời tràn ngập trên khuôn mặt Thất Tuyệt Vương, thẳng đến khi gặp Sở Uyên cũng chưa biến mất.
“Thất Tuyệt Vương có tâm sự?” Sở Uyên trước đó đã tưởng tượng vô số lần xem cảnh tượng hai người gặp mặt sẽ là cái dạng gì, giương cung bạt kiếm cũng có, tâm bình khí hòa cũng có, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, hắn cư nhiên sẽ mang một bộ biểu tình bậm môi như vậy, giống như trái cà héo.
“Sở hoàng có điều không biết.” Mộ Hàn Dạ cực kỳ bi ai thở dài, “Có tiểu nhân nhi điêu ngoa tuyệt tình ở nhà, ngày thật khổ a…”
Hết