Edit & Beta: Spum-chan
“Sao lại ra đây.” Liên Thành Cô Nguyệt khẽ nhíu mày.
Ngâm Vô Sương nhướn mày, “Đây là nhà ta.” Tóc của y dài hơn nam tử bình thường một chút, đen như mực tản ra dưới ánh trăng nhàn nhạt, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, mắt sáng như sao, môi mỏng khẽ mím, tuy đều là mỹ nhân, nhưng ngũ qua không nhu thuận khiến người thích như Thẩm Thiên Lăng, mặc dù với xứng với bốn chữ “Tao nhã vô song”, nhưng luôn khiến người ta sinh ra cảm giác xa cách.
“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết nói, “Đám người này tới cầu hôn đó.”
“Cầu hôn?” Ngâm Vô Sương nghe vậy nhíu mày.
“Nhìn đủ chưa?” Liên Thành Cô Nguyệt ở một bên lạnh lùng nói, trên mặt không tỏ rõ tức giận, nhưng giọng nói lại tựa như băng nhọn, hiển nhiên tâm tình hắn đang rất không tốt.
Đám người áo đen kia hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đang há to miệng nhìn chằm chằm Ngâm Vô Sương, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn được.
Là hồ ly tinh thật kìa…… Khó trách đại vương từ ngàn dặm xa xôi cũng muốn chạy tới cầu hôn, lớn lên thành bộ dáng này, đừng nói là ở Đông Bắc của Đại Sở, cho dù có ở tận chân trời cũng rất đáng trèo đèo lội suối tìm đến cưới về đó! Dù chẳng làm gì hết, để trong Tụ Nghĩa Đường ngắm thôi cũng rất tốt rồi.
Liên Thành Cô Nguyệt siết chặt tay phải, trên mu bàn tay đã nổi gân xanh, nhưng còn chưa đợii hắn bùng nổ, Ngâm Vô Sương đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn. Cảm giác lành lạnh, Liên Thành Cô Nguyệt ngẩn người, quay đầu nhìn y.
Ngâm Vô Sương cười cười, thản nhiên nói với đám người áo đen kia, “Ai bảo các ngươi đến cầu hôn? Báo tên nghe thử xem.”
“Tôn Thập Thất Hổ.” Người áo đen cầm chùy dẫn đầu hoàn hồn trước nhất.
Ngâm Lạc Tuyết ghét bỏ nói, “Tên xấu như thế mà còn muốn thành thân với ca ta hả?”
Tên áo đen nghe vậy cứng đờ, sau đó như là nhận ra được gì đó, nhanh chóng xua tay nói, “Không không, Tôn Thập Thất Hổ là tên của ta, đại vương nhà ta tên là Tôn Cửu Thiên.” Khó trách người xưa vẫn nói mỹ nhân hại nước, mình mới nhìn chút thôi đã mất hồn luôn rồi.
Ngâm Lạc Tuyết trắng trợn nói, “Cũng chẳng tốt hơn Tôn Thập Thất Hổ chỗ nào.”
Tên áo đen bị đả kích, nhưng lại nhanh chóng nhớ ra nhiệm vụ của chuyến đi này, vì thế tiếp tục nói, “Nhưng mà đại vương nhà ta vô cùng tiêu sái bất phàm, cũng như Ngâm môn chủ không phải phàm nhân, đúng là một đôi do trời đất tạo nên.”
Đổi thành thường ngày, nếu có ai dám đến Vô Tuyết Môn gây chuyện như thế, chắc đã sớm bị trói gô quăng ra ngoài rồi, nhưng đám áo đen lần này rất quái dị, cho nên ngay cả Ngâm Lạc Tuyết luôn luôn khiết phích cao cũng hiếm khi không nổi nóng, muốn xem thử xem rốt cuộc là kẻ nào lại kỳ lạ đến thế.
“Là thật đó.” Thấy Ngâm Vô Sương nửa ngày chẳng nói lời nào, người nọ lại tiếp, “Bọn ta còn mang theo tranh đến nè, bảo đảm Ngâm môn chủ sẽ vừa nhìn đã yêu.”
“Tranh?” Ngâm Lạc Tuyết nói, “Của đại vương nhà ngươi?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Hắc y nhân gật đầu, “Ở trong ngực áo ta đó.”
Ngâm Lạc Tuyết vươn tay phóng ra một phi tiêu, cắt đứt dây thừng trên người hắn, “Lấy ra xem xem.”
Tên áo đen đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, sau đó quả thật lấy từ trong ngực ra một bức tranh, sau khi mở ra cũng dài ít nhất ba thước, trên đó vẽ một nam tử đạp mây cỡi mưa, đầu người thân rồng móng hổ, còn mọc ra một đôi cánh cực lớn, xung quanh phủ đầy lôi điện sấm chớp và liệt hỏa hừng hực, đúng là cực kỳ Thiên Sát Thanh Long rồi lại Mãnh Hổ!
Ngâm Lạc Tuyết:……
Tên áo đen đắc ý, dùng ánh mắt “Sao hả, đã nói đại vương nhà ta không phải phàm nhân rồi mà, ngươi cảm thấy khi nào thích hợp để bàn bạc cửa hôn nhân này, cả sính lễ bọn ta cũng mang đến rồi đó” nhìn hắn.
“Ném vào địa lao trước đi.” Ngâm Vô Sương kéo áo choàng lại, xoay người đi vào phòng ngủ, “Sáng mai rồi nói.”
“Dạ!” Thủ hạ Vô Tuyết Môn đồng loạt xông lên, trói tên áo đen kia lại lần nữa.
“Lớn mật!” Tên áo đen hiển nhiên không ngờ kết cục lại như thế này, vì thế giận dữ kháng nghị, “Nếu Ngâm môn chủ còn tiếp tục chấp mê bất ngộ, đại vương nhà ta chỉ đành tự mình đến đây, trói ngươi đưa về bái đường động phòng!”
Liên Thành Cô Nguyệt trở tay tung ra một đạo chưởng phong, đánh mạnh vào ngực hắn.
Cổ họng tên áo đen trào lên vị tanh ngọt, thảm thiết hôn mê bất tỉnh.
Sau khi trò khôi hài này kết thúc, trong Vô Tuyết Môn lại khôi phục yên tĩnh, giống như chưa có gì xảy ra.
Bức tranh kia thì bị quăng ra sau viện, nửa đêm bị một trận bão xé thành mảnh vụn.
Sau khi về phòng ngủ, Ngâm Vô Sương nhìn người phía sau hỏi, “Thiếu chủ còn chưa trở về nghỉ ngơi sao?”
“Chờ ngươi ngủ rồi ta đi.” Liên Thành Cô Nguyệt cởi áo choàng cho y — có một số việc không gấp được, huống chi vừa rồi còn bị đám người kia phá không khí, nếu cứ thế này mà muốn lần đầu của y thì không khỏi quá uất ức rồi.
Ngâm Vô Sương cũng không nói gì thêm, để mặc hắn cởi áo cho mình, rồi lại ôm mình nhét vào ổ chăn.
“Ngủ đi.” Liên Thành Cô Nguyệt phất tay quét qua ánh nến, chỉ để lại một trản đèn mờ nhạt trên đầu giường.
Ngâm Vô Sương nói, “Ngươi thấy sao?”
“Về đám người vừa rồi?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.
Ngâm Vô Sương gật đầu.
Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Xem ra đầu của bọn chúng không thông mình cho lắm, giao cho ta giải quyết là được rồi, ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều đâu.”
“Ngươi không cảm thấy có chút kỳ quái sao?” Ngâm Vô Sương nói, “Chưa từng nghe nói trong giang hồ có đám người này, nhưng võ công có vẻ không tệ, làm việc lại còn…… quái dị như thế nữa chứ.” Cầm một bức tranh như vậy nói là chủ tử nhà mình, loại chuyện này khắp chốn giang hồ cũng không có bao nhiêu môn phái làm ra được.
Đương nhiên, ngoại trừ Truy Ảnh Cung.
“Đã nói không cho ngươi nghĩ ngợi nữa rồi mà.” Liên Thành Cô Nguyệt đắp chăn lại cho y, “Ta nhất định sẽ xử lí sạch sẽ.”
Biết rõ tính tình của hắn, hơn nữa quả thật cũng có chút mệt mỏi, cho nên Ngâm Vô Sương cũng không nói gì thêm nữa, nghiêng người muốn nghỉ ngơi, sau một hồi lại thấy ngực có hơi đau, vì thế khẽ nhíu mày lại.
“Làm sao vậy?” Liên Thành Cô Nguyệt vẫn nằm sát bên y, tất nhiên không thể không cảm thấy.
“Không có gì.” Ngâm Vô Sương nói, “Như lúc trước thôi, nghỉ ngơi một hồi là khỏe rồi.”
Liên Thành Cô Nguyệt kéo tay y qua bắt mạch, sau đó nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đặt lên trước ngực y.
Ngâm Vô Sương nhắm mắt lại, cảm nhận một tia chân khí truyền vào trong cơ thể, đau đớn cũng theo đó dần dần biến mất, thoải mái hơn vừa rồi không ít.
“Ta từng hỏi Tiểu Nhiên, hắn nói thân thể của ngươi đã tốt hơn trước rất nhiều.” Liên Thành Cô Nguyệt ôm người vào trong lòng, thở dài nói, “Ngươi lại gạt hắn.”
Ngâm Vô Sương tựa vào người hắn, lười biếng nói, “Ừm.”
Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, vươn tay nhéo nhéo tai y, mình thì đứng dậy cởi áo ngoài ra, “Đêm nay ta ở cùng ngươi.”
“Dám!?” Tuy là lời cự tuyệt, nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút sắc bén nào, còn có phần yếu ớt.
Liên Thành Cô Nguyệt trở lên giường, vươn tay kéo y vào lòng, “Nghe lời.”
Ngâm Vô Sương cong khóe môi, vòng tay ôm lấy eo hắn.
Liên Thành Cô Nguyệt vỗ nhè nhẹ lên lưng y, là sự dịu dàng mà người ngoài chưa bao giờ thấy được.
Trên trời rơi xuống mưa bụi, Ngâm Lạc Tuyết bung dù đứng trong viện, nhìn nến trong phòng ca mình tắt đi, mà Liên Thành Cô Nguyệt vẫn chưa đi ra, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng nên thành thân rồi…… nhiều năm như vậy mà cũng chỉ có một mình.
Hắn vừa đi về vừa suy xét, sáng mai có nên làm chút canh đại bổ gì đó cho ca mình uống không.
Sáng sớm hôm sau, Ngâm Vô Sương thức dậy từ rất sớm, nhưng bên cạnh đã trống trơn từ lâu, trong ổ chăn cũng lạnh ngắt. Vì thế y cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc thì hắn đã đi từ lúc nào vậy.
Kết luận là hoàn toàn không biết.
Tối hôm qua sau khi thiếp đi, vẫn ngủ rất ngon lành, cả ngưu mao tế mộng gì cũng không có, thức dậy thì đã là hiện tại.
Trước đây hai người cũng từng luận võ so chiêu, nhưng dù là người mù cũng có thể nhìn ra, hắn vẫn luôn nhường cho mình, vậy nên chẳng thể thăm dò được căn cơ võ công của hắn rốt cuộc cao sâu tới mức nào, chỉ biết là cao thủ, nhưng không ngờ lại cao tới mức này – lại có thể lặng yên không chút tiếng động rời đi, mà mình còn hoàn toàn không cảm thấy được gì.
“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết đẩy cửa đi vào.
“Hả?” Ngâm Vô Sương nghe tiếng quay đầu, đáy mắt có chút…… mờ mịt.
Vì thế Ngâm Lạc Tuyết lập tức giật mình, bởi vì tuy Ngâm Vô Sương thường xuyên lười biếng dựa vào vách hồ nước nóng, nhưng ánh mắt vẫn duy trì sự cảnh giác của người luyện võ, chưa bao giờ như hiện tại, hoàn toàn chẳng có chút phòng vệ nào.
“Có chuyện gì?” Ngâm Vô Sương hoàn hồn, khẽ nhíu mày lại, vẻ mặt cũng trở lại như thường.
“Không có gì, nhưng biết giờ này ngươi đã dậy, cho nên đến xem.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi ở bên giường. Hắn vốn cho rằng tối qua hai người đã thành chuyện tốt, còn cố ý dặn nhà bếp nấu canh, nhưng sáng nay nói bóng nói gió nửa ngày mới biết thì ra cái gì cũng chẳng có, vì thế sinh ra vài thần tiếc hận vì rèn sắt không thành thép.
“Liên Thành thiếu chủ đâu?” Ngâm Vô Sương khoác áo xuống giường.
Ngâm Lạc Tuyết đỡ trán nói, “Ngươi vẫn còn gọi hắn là Liên Thành thiếu chủ sao?” Còn lạnh lùng hơn được nữa không, rõ ràng đã cùng giường chung gối luôn rồi mà.
Ngâm Vô Sương quay đầu lại, “Vậy ta nên gọi hắn là gì?”
Đương nhiên là tướng công rồi! Hoặc là phu quân cũng được! Ngâm Lạc Tuyết nghĩ thầm.
“Về sau chớ có lắm miệng.” Ngâm Vô Sương cốc đầu hắn.
Ngâm Lạc Tuyết thức thời câm miệng – sau khi trải qua hai thời kì phản nghịch và ngạo kiều, hắn đã sâu sắc ý thức được hiện thực tàn khốc là “Mình thật sự không đánh lại ca ca”, nhất là sau khi trải qua một lần tẩu hỏa nhập ma ở Ô Thủy Trại, hắn lại càng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Sau khi rửa mặt xong, Ngâm Vô Sương thuận tay cầm lấy một bộ đồ trắng nhạt màu, Ngâm Lạc Tuyết nhịn không được lại hỏi, “Ngươi mặc bộ này sao?”
Tay Ngâm Vô Sương cứng đờ, cảm thấy sáng nay đệ đệ nhà mình ầm ĩ quá đáng rồi đó.
“Quá đơn giản!” Ngâm Lạc Tuyết nói, “Khó trách Thập Tam Nương cảm thấy chúng ta không mua nổi thịt ăn.” Còn chưa thành thân đã bị người xem thường rồi, sau này qua cửa thì còn thế nào nữa chứ, nhất định sẽ bị khi dễ cho coi.
Nghĩ đến sau này rất có thể ca ca nhà mình phải đeo gùi lên lưng, bị phái vào Trường Bạch Sơn đào nhân sâm, Lạc Tuyết công tử liền cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Ngâm Vô Sương không nhìn tên đệ đệ thoát cương chạy như điên kia nữa, đi nhanh ra ngoài.
Ngâm Lạc Tuyết đành phải đem mấy lời còn lại nuốt ngược trở vào.
Trong nhà ăn đã chuẩn bị xong điểm tâm từ sớm, nhưng Ngâm Vô Sương lại không có hứng thú gì, trực tiếp đi đến nhà giam.
Đám người áo đen kia bị trói một đêm, cũng ngoan ngoãn hơn rồi, ít nhất không còn gào thét la lối nữa. Sau khi nhìn thấy Ngâm Vô Sương thì hai mắt sáng lên, cùng nhau giãy dụa la hét đòi được thả ra.
“Đã nói ngươi đừng tới rồi mà.” Liên Thành Cô Nguyệt bất đắc dĩ.
“Hỏi ra cái gì không?” Ngâm Vô Sương nói.
“Là một môn phái trên hải đảo phía Nam.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nói là tên đại vương kia nhìn thấy bức họa của ngươi trên một chiếc thương thuyền, từ đó về sau điên cuồng say mê, một lòng một dạ muốn thành thân với ngươi.”
“Đại vương nhà ta thật lòng đó, có trời xanh chứng giám!” Người nọ còn đang cố gắng không ngừng giới thiệu.
Ngâm Vô Sương bị ồn đến đau đầu, xoay người đi ra ngoài, “Ném đi đi.”
Tên áo đen không cam lòng nói, “Không thì môn chủ xem bức tranh của đại vương nhà ta thêm vài lần nữa đi? Đêm qua trời tối quá mà.”
Bóng dáng Ngâm Vô Sương biến mất ở khúc ngoặt.
Tên áo đen hiển nhiên rất là thất vọng.
Liên Thành Cô Nguyệt lạnh lùng nói, “Trở về nói cho chủ tử nhà ngươi biết, thu lại tâm tư không nên có đi. Còn dám đụng đến người của ta, sau này chỉ có con đưởng chết thôi.”
“Của ngươi? !” Tên áo đen cuối cùng cũng nhìn ra, người trước mặt này hình như có không ít quan hệ với Vô Tuyết Môn chủ.
“Phải đó.” Ngâm Lạc Tuyết vừa đi vào liền nói, “Trở về nói với đại vương nhà ngươi, ca ta sắp thành thân với hắn rồi.”
Sét đánh giữa trời quang, tên áo đen rõ ràng bị đả kích nặng nề.
Thấy Ngâm Lạc Tuyết đến đây, Liên Thành Cô Nguyệt liền giao cho hắn mấy chuyện còn lại, mình thì ra ngoài cùng ăn điểm tâm với Ngâm Vô Sương, lại đi dạo trong hoa viên một hồi, sau đó mới nói, “Muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
“Không đi.” Ngâm Vô Sương ngồi ở trên ghế đá.
“Cũng không thể cứ ở mãi trong Vô Tuyết Môn.” Liên Thành Cô Nguyệt ngồi xổm trước mặt y, “Nếu ngươi là sợ trong thành ồn ào, vậy chúng ta ra ngoại ô đi, hóng gió cũng tốt mà.”
“Đúng đó, ca.” Ngâm Lạc Tuyết ló đầu ra, “Ngươi cứ đi đi.”
Ngâm Vô Sương vươn tay bắn ra một viên ngọc thạch.
Ngâm Lạc Tuyết nhanh chóng rụt cổ về.
Liên Thành Cô Nguyệt không cho y nhiều thời gian suy xét, trực tiếp kéo người vào chuồng ngựa, Ngâm Vô Sương cũng không cự tuyệt nữa. Vì thế dân chúng trong Thành Vô Tuyết cũng được chính mắt thấy được cảnh tượng trăm năm hiếm gặp “Vô Tuyết Môn chủ nghiêng người ngồi trên lưng ngựa, cùng cưỡi với một nam nhân ra khỏi thành”, ai cũng tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ.
Tuy là ngày hè nóng bức, nhưng trên núi vẫn rất mát mẻ. Hai người xuống ngựa dưới chân núi, tay trong tay đi theo đường nhỏ lên núi, ven đường là hương thơm hoa cỏ và tiếng chim hót vang, rất yên tĩnh tốt đẹp.
Đến dưới một thác nước, Liên Thành Cô Nguyệt hỏi, “Nghỉ ngơi một lát không?”
Ngâm Vô Sương ngồi trên một tảng đá lớn, sau đó nói, “Lần trước tới nơi này, hẳn là năm năm trước rồi.”
“Tới đây làm gì?” Liên Thành Cô Nguyệt ngồi bên cạnh y.
“Lạc Tuyết bướng bỉnh với ta, ta lên núi tìm nó về.” Ngâm Vô Sương nói.
Liên Thành Cô Nguyệt nghe vậy bật cười, “Sau này nếu hắn lại nghịch ngợm, ta sẽ đi tìm với ngươi.”
“Nó đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều.” Ngâm Vô Sương nói, “Lúc mười ba mười bốn tuổi, nó đắc tội hơn phân nửa môn phái trong giang hồ, giờ nhớ lại cũng còn thấy đau đầu.”
“Đáng tiếc khi đó không gặp được.” Liên Thành Cô Nguyệt ôm y vào lòng, “Bằng không đã có thể sớm quản giáo hắn thay ngươi rồi.”
Ngâm Vô Sương cười cười, nhìn đám mây phía chân trời đến xuất thần.
“Đợi sau khi từ Nam Hải trở về, theo ta về Trường Bạch Sơn được không?” Liên Thành Cô Nguyệt thử nói, “Nương ta cũng rất muốn gặp ngươi.”
Ngâm Vô Sương lại nhớ tới một xe cá mặn và lạp xưởng kia.
“Không nói gì, ta xem như ngươi đồng ý.” Liên Thành Cô Nguyệt nói.
“Vậy quy củ của nhà Liên Thành ngươi thì sao?” Ngâm Vô Sương hỏi.
Một khi thành thân, dựa theo tổ huấn của bộ tộc Liên Thành, cả đời này mình sẽ không được phép bước ra khỏi dãy núi Trường Bạch. Trước đây cả hai người ai cũng không nhắc tới chuyện này, nhưng không nhắc tới không có nghĩa là không xảy ra, nên đến khi phải đối mặt, không ai có thể né tránh.
“Qua mấy trăm năm sau, ta cũng xem như là tổ tông của nhà Liên Thành.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Lúc trước tổ tiên có thể định ra quy củ, thì giờ ta tất nhiên cũng có thể giải trừ quy củ.”
Nào ngờ hắn lại nói thẳng như vậy, Ngâm Vô Sương lại bỗng có chút buồn cười, “Tuy ta chưa từng được thấy, nhưng Hồng Lăng Phiêu Hương – Thập Tam Nương năm xưa cũng được xem là một cao thủ nhất đẳng trong giang hồ, vì gả vào bộ tộc Liên Thành, còn không phải mai danh ẩn tích từ nay rời bỏ võ lâm đó sao, chắc quy củ tổ tông của ngươi không dễ sửa vậy đâu.”
“Ta sẽ không nhốt ngươi trong Trường Bạch Sơn.” Liên Thành Cô Nguyệt ôm y thật chặt, “Thậm chí cả Vô Tuyết Môn cũng không muốn để ngươi ở lâu, sau khi thành thân, ta còn muốn dẫn ngươi đi rất nhiều nơi.” Cùng cưỡi một con ngựa, uống loại rượu ngon nhất, ngắm loài hoa đẹp nhất, tuyết đọng trên núi bóng trăng dưới bể, thế gian này có biết bao nhiêu cảnh đẹp, nhớ đến tình hình khi hai người vừa mới quen, y cả ngày nhốt mình trong băng tuyền, hắn liền cảm thấy tim có hơi đau, chỉ thầm mong có thể dùng quãng đời còn lại chăm sóc cho y thật tốt.
Ngâm Vô Sương tựa vào lồng ngực hắn, lười biếng phơi nắng.
“Ngủ một lát đi?” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Qua một hồi sẽ dẫn ngươi vào thành ăn Túy ngư.”
Ngâm Vô Sương đáp một tiếng, rồi tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại.
Liên Thành Cô Nguyệt cúi đầu, hạ một cái hôn nhẹ xuống khóe môi y.
Tiếng dòng nước róc rách hòa với tiếng côn trùng kêu vang, phong cảnh xung quanh bỗng đẹp đến lạ kỳ. Không khí giữa tình nhân vừa lúc nồng nàn, nhưng ông trời lại cố tình không thành toàn, sau một tiếng sét đánh, Ngâm Vô Sương cau mày ngồi dậy, “Sắp mưa rồi sao?”
Vừa dứt lời, hạt mưa to bằng hạt đậu liền tách tách rơi xuống.
Rõ ràng mặt trời còn treo giữa không trung mà…… Liên Thành Cô Nguyệt không ngờ thời tiết nơi này lại thay đổi thất thường đến thế, vì vậy phải dẫn y tìm chỗ trú mưa. Dông tố ngày hè đến nhanh như mưa rào, nhưng may là hai người đều có khinh công bất phàm, thả người đạp lên vách núi vài bước, tạm thời trú trong một sơn động.
“Có lạnh không?” Cảm thấy đầu ngón tay của y có hơi lạnh, Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.
Ngâm Vô Sương nói, “Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ lạnh sao?”
Liên Thành Cô Nguyệt sửng sốt một hồi, sau đó nói, “Ngươi có thể sợ lạnh trước mặt ta.”
Ngâm Vô Sương cười cười, “Ừ, ta lạnh.”
Liên Thành Cô Nguyệt châm hỏa chiết, nhìn nhìn trong sơn động, vậy mà tìm được một đống củi khô, chắc là người đốn củi nào đó để dư lại. Sau khi đốt lửa, trong động nhất thời sáng sủa hơn không ít, Ngâm Vô Sương cởi áo ngoài ướt đẫm ra, treo lên phơi khô.
Chắc là vì ở sau thác nước, nên trong sơn động rất sạch sẽ. Nhưng dù vậy, Liên Thành Cô Nguyệt vẫn ôm người vào trong ngực, để y ngồi trên đùi mình.
“Buổi tối còn ăn Túy ngư nữa không?” Ngâm Vô Sương gác cằm lên vai hắn, lười biếng hỏi.
“Có.” Liên Thành Cô Nguyệt không chút chần chờ.
“Vậy thì chưa chắc.” Ngâm Vô Sương nói, “Núi này một khi có mưa thì không cũng không biết khi nào mới ngừng.”
“Ngươi muốn ăn, có trễ tới đâu ta cũng lấy được.” Liên Thành Cô Nguyệt đổi tư thế ôm y, “Cho dù là đại nội Hoàng cung, ta cũng có thể bắt đầu bếp ra.”
Ngâm Vô Sương vươn tay nắm hai má hắn, mang theo một chút tính trẻ con mà kéo kéo.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp đến mức khiến tim người rộn nhịp kia, Liên Thành Cô Nguyệt cúi đầu, triền miên hôn lên môi y. Ngâm Vô Sương cũng ôm chặt cổ hắn, giữa lúc môi lưỡi dây dưa, tình dục như đống lửa bên cạnh không ngừng dấy sáng.
Bên ngoài là từng trận sấm chớp, cái ôm của tình nhân cũng càng thêm ấm áp. Liên Thành Cô Nguyệt một tay ôm chặt y, một tay lại lần xuống phía dưới, thuận thế kéo đai lưng của y ra.
Ngâm Vô Sương nhắm mắt lại, bất giác cắn môi dưới.
“Đừng sợ.” Liên Thành Cô Nguyệt ghé vào tai y nhẹ giọng nói, “Ta không nỡ muốn ngươi ở đây đâu.”
Tai Ngâm Vô Sương ửng hồng, hiếm khi có chút khẩn trương.
Liên Thành Cô Nguyệt tỉ mỉ ấn những cái hôn ngọt ngào lên mặt y, động tác dưới tay cũng rất nhẹ nhàng. Ngâm Vô Sương cau mày, ngón tay theo bản năng nắm lấy ống tay áo của hắn, tóc đen đã sớm xõa tung, càng tôn lên làn da trắng nõn tinh khiết, tựa như một hạt bụi cũng chưa từng lây dính.
Sau một khắc cuối cùng, Ngâm Vô Sương rúc vào trong lòng hắn, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Liên Thành Cô Nguyệt sửa sang lại y phục cho y, ôm lấy hôn hôn, “Giận sao?”
Ngâm Vô Sương nhắm mắt lại, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần.
Liên Thành Cô Nguyệt vỗ lên lưng y giúp thuận khí, tuy không làm được gì khác, nhưng trong lòng cũng thỏa mãn lắm rồi. Bộ dáng kia của y, cũng chỉ có mình mình mới được thấy mà……
Mưa to trên núi chẳng biết khi nào đã lặng yên ngừng lại, cảm thấy người trong lòng đã không còn cứng đờ như trước nữa, Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Dẫn ngươi về?”
Ngâm Vô Sương cúi đầu “ừ” một tiếng.
Liên Thành Cô Nguyệt bế người lên, vừa định rời khỏi sơn động, phía sau lại đột nhiên truyền đến một tiếng lao xao, sau đó là một bầy dơi bay vọt ra ngoài.
Sắc mặt Ngâm Vô Sương trắng bệch, tuy y không có khiết phích quá cao như Ngâm Lạc Tuyết, nhưng Vô Tuyết Môn chủ luôn không lây dính bụi trần hiển nhiên cũng không muốn ở cùng với cả bầy dơi — càng đừng nói chi vừa rồi mình còn ở trong cái động đầy dơi, làm ra cái chuyện kia.
Vừa nghĩ đến điểm này, khí tức của Ngâm Vô Sương lập tức lạnh đi khủng khiếp!
Liên Thành Cô Nguyệt tất nhiên biết y đang nghĩ gì, hồi nãy hắn cũng chỉ cho rằng đây là sơn động bình thường thôi, lại không ngờ ở sâu trong nơi này lại có mấy thứ kia, nhất thời liền thấy có chút chột dạ áy náy, lại ghé mắt nhìn vào trong xem còn thứ gì khác hay không, dư quang khóe mắt lại nhìn thấy một chiếc hộp đang phát sáng.
“Vô Sương.” Liên Thành Cô Nguyệt gọi.
“Còn không mau ra ngoài?” Ngâm Vô Sương đứng ở cửa động nhíu mày, hiển nhiên tâm tình rất không tốt.
Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Bên trong có chiếc hộp.”
Nhưng Ngâm Vô Sương hiển nhiên sẽ không quan tâm bên trong có cái gì, sau khi lại nghe thấy mấy tiếng sột soạt, y dứt khoát thả người nhảy xuống vách núi, bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng như hồ điệp, vững vàng đáp xuống một nơi đầy cỏ xanh, sợ đi chậm một chút sẽ bị bầy dơi đụng trúng.
Liên Thành Cô Nguyệt đành phải đi xuống theo.
“Về thôi.” Ngâm Vô Sương nói.
“Không đi ăn Túy ngư sao?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.
“Không đi!” Ngâm Vô Sương cự tuyệt.
Liên Thành Cô Nguyệt:……
“Có đi hay không?” Ngâm Vô Sương nhìn hắn.
Liên Thành Cô Nguyệt huýt sáo một tiếng, gọi con ngựa đang đứng lắc lư ở lưng chừng núi tới, “Đi ngay đây.”
Sắc mặt của Ngâm Vô Sương rốt cuộc cũng tốt lên một chút. Với tình hình này đừng nói là Túy ngư, cho dù là cả một bàn tiệc toàn là Túy, y cũng muốn về tắm rửa trước đã.
Vừa nghĩ đến bầy dơi với bộ lông đen thùi, xòe cánh ra có thể dài đến một thước, răng nanh màu đỏ khi bay còn phát ra mùi hôi, Ngâm Vô Sương đã cảm thấy cả người khó chịu, cho nên khi hai người vừa về đến Vô Tuyết Môn, y lập tức xoay người xuống ngựa chạy vào hồ nước nóng. Ngâm Lạc Tuyết bưng một đĩa quả anh đào, còn chưa kịp hỏi y muốn ăn hay không thì đã phải trơ mắt nhìn một bóng dáng màu trắng lướt qua người mà đi.
“Làm sao vậy?” Lạc Tuyết công tử rất là mờ mịt.
Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ở trên núi gặp phải bầy dơi.”
“Cái gì?” Sắc mặt Ngâm Lạc Tuyết cũng tái đi, hơn nữa còn nhanh chóng tự hỏi xem vừa rồi lúc ca ca lướt qua người mình, y phục có quét trúng mình không.
Anh đào là tuyệt đối không ăn được nữa rồi, Ngâm Lạc Tuyết đưa cái đĩa cho Liên Thành Cô Nguyệt, cũng dứt khoát phải quay về tắm rửa một phen.
Liên Thành Cô Nguyệt bưng cái đĩa, có chút dở khóc dở cười.
Toàn là tật xấu gì đây a……