Mấy ngày tiếp theo đều là như thế, cứ vào mỗi đêm, cái bóng kia sẽ bò vào từ cửa sổ, nhanh nhẹn đu lên trần nhà trên đầu hắn, sau đó biến mất vào khoảnh khắc tối tăm cuối cùng trước khi trời sáng lúc ba giờ, chỉ để lại cuộn giấy còn thơm mùi mực mới.
Thông thường sẽ là đáp án thi, cũng có lúc sẽ xuất hiện vài dãy số kỳ lạ, hắn không biết là gì, cho đến lúc có lần vô tình mở trang kết quả xổ số, hắn mới phát hiện đó là dãy số của những vé trúng thưởng.
Ban đầu Hà Lạc còn căng thẳng đề phòng, mãi sau vài lần không thấy có gì xảy ra mới giữ nguyên trạng thái làm lơ, ngày nào cũng ngủ sớm dậy sớm.
Lúc thứ kia chui vào phòng gần như không gây ra tiếng động, Hà Lạc quen rồi cũng không bị đánh thức nữa, thường thường sáng tỉnh dậy mới phát hiện cuộn giấy được âm thầm đặt bên gối.
Điều duy nhất khiến hắn bối rối là, sau khi thứ kia ghé thăm sẽ để lại mấy vệt ướt không biết biết tên.
Tuy không để lại dấu vết, nhưng cảm xúc nhỏ lên mặt hơi ghê ghê, càng đừng nói tới những giọt chất lỏng đó.
Có thể là máu.
Vấn đề này đã được Hà Lạc giải quyết vào ngày thứ sáu.
Đó là khi Hạ Mạc đang ngủ ngon, ngủ được một nửa, chất lỏng dính nhớp đọng lên trên mặt khiến Hà Lạc giật mình tỉnh giấc.
Bình thường Hà Lạc có thể xem như người rất nghiêm túc, nhưng không bao gồm lúc hắn vừa tỉnh lại, tất nhiên cũng không bao gồm lúc hắn đang còn ngái ngủ.
Trong lúc mơ màng, Hà Lạc vô ý gằn giọng: “Cái củ lìn gì thế này, đm! Tởm bỏ m*.” Vừa nói vừa vươn tay lau mạnh mặt.
Hắn đã hoàn toàn vào trong trạng thái không biết mình đang nói gì, hàng mày cau lại có thể kẹp chết ruồi bọ, mất kiên nhẫn trở mình, vùi đầu vào cánh tay, bày ra dáng vẻ cực kỳ ghét bỏ.
Kỳ lạ là từ đó về sau, thứ kia không nhỏ chất lỏng xuống nữa, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn thậm chí còn thấy mùi tanh nồng nặc từng xuất hiện cũng biến mất theo —— Tất nhiên không trừ khả năng mũi đã quen mùi.
Nhưng từ hôm nay, Hà Lạc xem như đã có thêm một cái nhìn khác với thứ đó.
Một loại trực giác không biết có chính xác hay không.
Hắn cảm thấy thứ này sẽ không hại hắn, hoặc là nói không hại nổi hắn.
Nhưng suy nghĩ này đã nhanh chóng bị hắn đè xuống tận đáy.
Hắn cũng đâu có kim quang hộ thể gì? Sao có thể thế được.
Nhưng có một điều Hà Lạc có thể chắc chắn.
Cái thứ không biết tên này có thể nói chuyện.
Nếu có thể nói chuyện, vậy mọi chuyện sẽ dễ hơn nhiều.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả giấy đều được hắn giữ lại, vì vậy hắn đã tìm một cái hộp có khóa rồi khóa kỹ lại, đặt ở ngăn cao nhất trong tủ.
Những tờ đáp án thi được hắn lấy ra, ngoại trừ tiêu đề, những nơi khác đều bị phá hủy, toàn bộ đều dùng kéo cắt nát, châm lửa đốt đi.
Mấy tờ ghi dãy đề được hắn giữ lại tuy không dựa vào đó để mua xổ số, dù hắn biết rất có thể mình sẽ trúng một khoản tiền lớn, nhưng lại dùng số tiền làm công tích cóp đi mua bộ thư pháp về, dựa theo kiểu chữ bay múa lạnh lẽo trên giấy để tìm tòi thử nghiệm.
Điều đáng nói là, chữ viết kia vô cùng khí khái, mạnh mẽ không bị trói buộc, nhưng lại không mất đi quy tắc nghiêm khắc rõ ràng, trong mắt kẻ ngoài nghề như Hà Lạc cũng khiến hắn vô cùng thích thú, lập tức thổi bùng lòng nhiệt huyết với thư pháp.
Nhưng điều khiến hắn không nhịn nổi cười lại là, dãy số đề kia được viết theo tiêu chuẩn một hai ba bốn của cổ đại. Ngang nằm dọc thẳng, điểm tiếp giáp đúng chỗ. Kết hợp với hoàn cảnh cụ thể khiến hắn vừa buồn cười vừa hứng thú với thứ kia.
Hắn nghĩ, nếu thứ kia là một con quỷ thì cũng là một con quỷ cổ đại đã sống rất lâu, hơn nữa còn là một con quỷ già lạc hậu không bắt kịp thời đại.