Đến nửa đêm, Lưu Hồng An đột nhiên tỉnh lại.
Mặt trăng ngoài cửa sổ rất sáng, ánh trăng tụ lại thành một dải bạc xinh đẹp trút xuống cửa sổ, để lại mấy vệt sáng trên sàn nhà.
Lưu Hồng An hơi hé mắt, ngơ ngác nhìn ra chân trời màu đen bên ngoài, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn qua giường Hà Lạc.
Thiếu niên hoảng sợ ngồi dại ra như tưởng tượng không xuất hiện, lọt vào mắt cậu ta là một cái giường trống rỗng, nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa của Lưu Hồng An còn chưa kịp nhếch lên đã thất vọng xìu xuống.
Cậu ta chau mày, trong lòng nghĩ, quả nhiên Hà Lạc là loại chỉ biết giả bộ, bình thường giả làm học sinh ba tốt, kết quả còn chẳng thèm để nội quy trường vào mắt, chỉ tiếc mấy thằng ngu kia không ai thấy gương mặt thật của hắn, lúc nào cũng bu vào bên người hắn!
Nghĩ đến mấy sinh viên suốt ngày theo đuôi Hà Lạc làm tùy tùng, khuôn mặt Lưu Hồng An ghen ghét vặn vẹo.
Thằng đê tiện chỉ biết dùng mặt đi câu dẫn người ta!
Không biết nửa đêm rồi còn đi lêu lổng ở xó nào… Chờ đã! Lưu Hồng An nghĩ đến một khả năng, gương mặt vặn vẹo hiện lên tia hưng phấn.
Cậu ta bất chấp bây giờ còn đang là giờ ngủ, nhanh chóng mặc quần áo nhảy cửa sổ qua hành lang tầng hai ra khỏi phòng ngủ.
Bởi vì đã có kinh nghiệm từ trước, cậu ta đã thành ngựa quen đường cũ, tuy thể lực hơi có hạn, nhưng ít nhiều gì cũng chỉ tốn chút thời gian để chạy từ trên tầng ra tới đường lớn.
Đi đâu được nhỉ? Lưu Hồng An ngẫm nghĩ, khóe mắt liếc qua bỗng thấy một đốm lửa nho nhỏ.
Mắt cậu ta sáng lên, chạy thẳng qua đó.
Một người một quỷ trong ngõ nhỏ thở hổn hển dừng hôn môi, đương nhiên người thở chủ yếu là người sống như Hà Lạc, Tạ Dục Nguyên là quỷ nên không cần thở, trừ việc quá kích động nên hình thể dao động thì không bị ảnh hưởng nhiều.
Lý trí y đã quay về không ít, đôi mắt vừa áy náy vừa chờ mong nhìn Hà Lạc, ấp úng không dám nói lời nào.
Hà Lạc dựa tường, từ từ ổn định hơi thở, hắn nhớ tới hành động vừa rồi của mình, khuôn mặt nóng bừng lên.
Hắn ho khan một cái che giấu, cố ý lạnh lùng nhìn qua thanh niên quỷ đang luống cuống tay chân, ra hiệu cho y rằng mình rất khó chịu, cũng muốn nói chuyện với đối phương.
Ban nãy sau khi Hà Lạc bị Tạ Dục Nguyên hôn, rất nhiều mảnh ký ức xuất hiện trong đầu hắn, đủ loại cảnh tượng nhưng cùng một người không ngừng hiện lên, hắn khó tin phát hiện mình vậy mà bị người ta lay động trong mơ?!
Rõ ràng trong giấc mơ, cuộc sống của hắn luôn sẽ xuất hiện một người đàn ông áo xanh yên lặng ở cạnh hắn chờ đợi, khi thì bưng trà đổ nước cho hắn, khi thì nhẹ giọng dỗ hắn “đi vào giấc ngủ”, khi thì lắng nghe phiền não của hắn, có khi… còn không biết xấu hổ hỏi: “A Lạc, có… có muốn thân mật với Phủ Sinh không?”
Ban đầu hắn không có ký ức hiện thực gần đây, còn ngớ ngẩn xem đối phương như bạn tốt.
Kết quả ngày nào đó trong giấc mơ đột ngột được “anh em” của mình tỏ tình, rơi vào vòng xoáy không có nút tháo gỡ.
Hắn không phải người hay do dự, từ trước tới nay luôn biết trong tình huống này không thể làm bạn tiếp được nữa, nhưng về phần “tình cảm”, hắn không biết phải nói như thế nào.
Nhưng lúc đang hoang mang, chỉ trong phút chốc, hắn đã bất ngờ nằm chung một giường với Tạ Dục Nguyên trần trụi, gạo nấu thành cơm, hoang mang sống cùng đối phương rất lâu trong mơ.
Quả thực như một cuộc sống ở thế giới khác, tuy cách một lớp sương mù khiến hắn không thấy rõ, nhưng trong lúc hoảng hốt, giữa giấc mơ hắn còn không phân biệt được thật hay ảo, không biết não đã nghĩ thông từ bao giờ mà cứ sống chung cùng Tạ Dục Nguyên, còn… đấu kiếm khó phân thắng bại như vậy.
Khuôn mặt chìm trong bóng đêm của Hà Lạc đỏ bừng, vệt đỏ từ hai má tràn đến cổ. Nhưng biểu cảm của hắn không phải xấu hổ mà lại là cắn chặt răng, vẻ mặt hung dữ. truyen bjyx
“Nói đi, mẹ nó rốt cuộc anh muốn làm gì?!” Hắn hỏi tội con quỷ, giọng nói cất cao.
Tạ Dục Nguyên rụt cổ, cẩn thận nhìn hắn, sợ hắn nổi giận: “Phủ Sinh… Muốn chung đường chung lối, cùng nhau mây mưa với A Lạc…” Y càng nói càng nhỏ, trông chẳng khác nào một ông chồng sợ vợ.
Hà Lạc không biết là mặt đỏ thành đen hay tức đến mức sầm mặt, đôi con ngươi sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Tạ Dục Nguyên, chỉ hận không thể lột một miếng thịt trên người y xuống.
“Lừa gạt tôi trong mơ, đó là… cách của anh!?” Trong lúc hắn nói, khóe miệng còn nhếch lên đầy khinh thường, mỉa mai trừng y.
“A Lạc hiểu nhầm rồi, đó không phải ý tôi! Tất nhiên Phủ Sinh cũng muốn làm một đôi vợ chồng hạnh phúc với A Lạc trong hiện thực. Nhưng phép thuật của tôi cũng có sai sót, Phủ Sinh không thể điều khiển được, chỉ là bất đắc dĩ thôi.” Tạ Dục Nguyên vội giải thích, tha thiết nhìn Hà Lạc, đôi mắt ướt át như một con golden ngoan ngoãn.
Sắc mặt Hà Lạc hơi dịu đi, nghĩ thì ra là phép thuật có sai sót, không phải đối phương cố ý muốn chơi hắn, còn tưởng phép thuật gì cao siêu lắm.
Hắn nghĩ được một nửa, đột nhiên nhận ra, nhìn Tạ Dục Nguyên như nhìn đứa thiểu năng: “Ai muốn làm vợ chồng với anh?!” Hắn cười lạnh: “Anh đang mơ à?”
Nực cười, mơ mơ màng màng “ngủ” với người ta trong mơ lâu như vậy, tỉnh lại còn phải ngủ tiếp, đầu hắn có bị chập đâu!