Bởi vì lúc trước Khanh Bắc đã từng nói với nàng, trong lúc vô ý nghe được Yến Túc nói chuyện với Mạc Hàn Yên, biết được bọn họ không phải là nhi nữ thân sinh của Yến Túc. Vì vậy, ông ta nói chuyện này ra trước mặt hai người, bọn họ đều không kinh ngạc chút nào.
Yến Túc lúc này dường như đang hãm sâu vào trong hồi ức.
"Ta không biết vì sao lúc ấy nàng đã có thai, lại một mình một người. Ta từng hỏi nàng, phụ thân hài tử ở đâu, nhưng nàng chưa từng nói gì."
Nói đến đây, Yến Túc thở dài một hơi thật sâu, trong mắt là thương tiếc vô tận, "Ta không thể tưởng tượng được, một nữ nhân với cái bụng lớn như thế, làm sao nam nhân kia có thể yên tâm để nàng ra ngoài một mình. Năm đó nàng kiêu ngạo bao nhiêu, nhưng hôm nay lại rơi xuống hoàn cảnh như vậy...... Nếu không phải ta khăng khăng muốn giữ nàng lại vương phủ an thai, chỉ sợ hai người các ngươi cũng không thể bình an sống ở trên đời này."
Khanh Vũ và Khanh Bắc đều lẳng lặng lắng nghe, không ngờ mẫu thân bọn họ năm đó còn có quá khứ như thế.
Lúc còn mang thai bọn họ, không có chỗ ở cố định, vậy thì người gọi là phụ thân bọn họ lúc đó đang ở đâu? Nam nhân đã khiến nữ nhân kiêu ngạo cứng cỏi rung động, cam nguyện sinh nhi nữ cho ông ta...... đang ở nơi nào?!
"Mặc dù nàng trước sau đều không nói với ta nam nhân kia là ai, nhưng ta có thể cảm giác được, nàng rất yêu nam nhân kia......" Yến Túc thấp giọng nói, ánh mắt dịu lại, nhìn dung nhan hai tỷ muội trước mắt tương tự nhau, "Cũng rất yêu các ngươi."
"Tên của hai người, đều do nàng ấy đặt, Khanh là họ của mẫu thân các ngươi. Nàng gọi là Khanh Phi."
"Khanh Phi......"
Khanh Vũ bất giác lẩm bẩm thành tiếng, thì ra đó là tên mẫu thân bọn họ.
"Nhiều năm qua ta vẫn luôn vắng vẻ các ngươi, là ta đã thất hứa với nàng năm đó, bởi vì nàng đã quá tàn nhẫn đối với ta, quá tàn nhẫn đối với cốt nhục thân sinh của mình." Giọng nói của Yến Túc có chút nghẹn ngào, hai tay bưng kín khuôn mặt, dường như muốn ngăn cản những giọt nước mắt đang muốn trào ra.
"Năm đó nàng chuyển dạ, nghe ma ma chăm sóc nàng nói, nàng vô tình uống thuốc phá thai, vì thế bị chảy máu rất nhiều, không điều trị sẽ chết. Mặc dù Mạc Hàn Yên cũng đóng một chân trong đó, nhưng sau đó nàng đột nhiên biến mất."
"Ta đau lòng muốn an táng nàng, nhưng ngay cả thi thể nàng đều không lưu lại, chuyện này không có người nào biết. Tất cả những người liên quan tới chuyện năm đó, ta đều bí mật xử lý hết. Ta chỉ nói với các ngươi, huyệt mộ của Khanh Phi trống không, bên trong mộ chỉ chôn những di vật của nàng. Mặc dù ta không biết nàng đã đi đâu, ngay cả cốt nhục của mình đều nhẫn tâm bỏ xuống, nhưng ta có thể khẳng định, nàng vẫn chưa chết."
"Nàng chưa từng nói với ta nàng từ đâu tới, đơn giản vì không muốn liên lụy tới ta, nhưng tu vi của nàng cao thâm khó đoán, còn là một vị luyện dược sư phẩm cấp cao. Ta mơ hồ đoán được, có lẽ nàng có liên quan tới đại lục đỉnh cấp Vân Trung Thiên ở trong truyền thuyết."
"Tần Phương nói với ta, hai người các ngươi thiên phú đều không tầm thường, thậm chí còn xuất sắc hơn cả Ngưng nhi năm đó. Lúc này ta mới nhận ra, hai người đúng là hài tử của nữ nhân kia, Khanh Phi."
"Nếu như sau này các ngươi có cơ hội tới đại lục đỉnh cấp, có lẽ có thể tìm được manh mối về mẫu thân các ngươi......"
Sau khi Yến Túc thẳng thắn nói hết tất cả, tâm tình hai người đều trở nên cực kỳ nặng nề và phức tạp. truyện kiếm hiệp hay
Sau khi trở lại Du Nhiên Cư, bọn họ không để ý đến biểu tình vô cùng khiếp sợ của hạ nhân khi nhìn thấy Khanh Bắc trực tiếp bước đi trở về. Thay vào đó, cả người bọn họ đều trầm mặc hồi lâu, bầu không khí quanh người cũng trở nên ngột ngạt.
Nếu mẫu thân bọn họ vẫn còn sống, vậy thì trong đó rốt cuộc có ẩn tình gì?
Theo những gì Yến Túc đã nói, nếu mẫu thân yêu thương bọn họ, vậy thì vì sao không nói một tiếng đã rời đi, phó thác hài tử cho người ngoài.
Điều này khiến bọn họ không thể hiểu được, cũng không thể tiếp thu.
"Tiểu Bắc, đệ muốn đi Vân Trung Thiên hay không?"
Không biết sau bao lâu, chỉ thấy ánh mặt trời bên ngoài đã lặn xuống phía Tây, bầu trời rực lên một màu đỏ lóa mắt như lửa, cực kỳ sáng lạn.
Khanh Bắc cụp lông mi khẽ nhúc nhích một lát, sau đó hắn nhẹ nhàng mở miệng nói, "Đệ nghĩ, cần phải đi. Nhưng đệ biết hiện tại đệ còn chưa đủ mạnh, vì thế trước đó, đệ sẽ nỗ lực trở nên mạnh hơn, có đủ thực lực đi gặp mẫu thân."
"Được." Khanh Vũ sờ sờ đầu hắn, "Tỷ sẽ vẫn luôn ở bên đệ."
"Ừ." Ánh mắt thiếu niên ấm áp dịu dàng, quyến luyến xoa xoa lòng bàn tay của nàng, "Hiện giờ, đệ cuối cùng không cần tiếp tục giả vờ tàn phế, giấu tai mắt người khác nữa. Nữ nhân Mạc Hàn Yên kia đã lộ ra gương mặt thật, chỉ sợ sau bao nhiêu năm tĩnh dưỡng yên tĩnh, bây giờ thật sự cần phải tĩnh dưỡng. Nếu không, bà ta vừa ra khỏi cửa, nước miếng của những người đó có thể nhấn chìm bà ta."
Nghe được lời này của thiếu niên, Khanh Vũ hơi giật mình một chút, sau đó rút tay về, có chút nghi ngờ nói, "Lúc tỷ quay về, trong phòng còn có mùi tuý tiên hoa rất nồng. Theo lý mà nói, đệ nên trúng chiêu mới đúng, nhưng nhìn đệ khôi phục thế này cũng quá nhanh phải không?"
Hơn nữa lúc trước khi nàng nhìn thấy hắn ở chính sảnh, rõ ràng vẫn mang bộ dáng uể oải chán nản.
Khanh Bắc nhướng mày, tươi cười có chút ranh ma, "Đệ đúng thật đã bị trúng chiêu, nhưng phần lớn đều là giả vờ. Hơn nữa, hiện giờ những mê dược hay độc dược cấp thấp đó, đều không làm gì được đệ."
"Hả? Vì sao vậy?"
"Công lao này thuộc về Tiểu Tuyết, nó giúp đệ hút độc ba năm, hiện tại đệ lại cả ngày cùng nhau quậy với nó, dần dần, đệ phát hiện ra thân thể dường như thay đổi rất nhiều, đối với dược vật cũng có sức đề kháng nhất định."
Khanh Vũ có chút kinh ngạc, dường như không ngờ sẽ xảy ra chuyện thần kỳ như thế. Điều này thật đúng là nhờ họa được phúc, nàng bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, "Vậy thì đệ nên cảm ơn Tiểu Tuyết cho đàng hoàng, lần này nó chính là một đại công thần."
"Đó là điều đương nhiên, đợi nó đi chơi bên ngoài trở về, đệ sẽ đích thân bắt một lũ sâu thật lớn cho nó ăn." Khanh Bắc hưng phấn nói.
"......"
Tiểu Tuyết chính là băng thiềm ngàn năm, chỉ ăn sương sớm và hoa tươi mà sống, ngươi bắt cho nó một lũ sâu...... đang nghiêm túc hay sao?
Ban đêm, Khanh Bắc gần đây đang nghiên cứu phiên bản cải tiến Hoán Lôi Chưởng, sau khi Khanh Vũ chỉ cho hắn một vài điểm, trong nháy mắt hắn đã lĩnh ngộ ra, bản thân còn có thể sáng tạo ra một chưởng pháp càng cao cấp hơn. Điều này khiến cho Khanh Vũ cực kỳ vui mừng.
Trên bàn, một con Tuyết Thiềm tiểu xảo ngồi xổm nơi đó, phồng miệng đang ăn thứ gì đó.
Tới gần nhìn mới phát hiện ra trên bàn có mấy chục viên thuốc tròn vo màu trắng giống như viên ngọc, tiểu gia hỏa đang nhấp miệng ăn từng viên một, cực kỳ thích thú.
Đi theo một chủ nhân luyện dược sư rất tuyệt, mỗi ngày đều được ăn đan dược phẩm cấp cao giống như ăn hạt đậu, vừa có thể lấp đầy bụng vừa có thể gia tăng tu vi linh lực. Mấy năm nay, Khanh Vũ nuôi dưỡng Tiểu Tuyết thành một con cóc có làn da non mịn bóng loáng. Có thể nói, nó là một con Tuyết Thiềm có vẻ đẹp ngoại hình cao nhất.
Khanh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới chọc một chút trên bụng của vật nhỏ, kết quả nó gần như bị sặc bởi một viên đan dược, thiếu chút nữa là ngỏm củ tỏi, một đôi mắt tròn vo đầy căn giận, trừng trừng nhìn chủ nhân nhà mình.
Ngao ngao ngao, sao ngươi lại chọc bụng người ta làm gì! Không biết như vậy sẽ chết thiềm hay sao?!
"Chậc chậc, còn trừng mắt nhìn ta?" Khanh Vũ cảm thấy buồn cười trước biểu tình của nó, tiếp tục tò mò chọc trên bụng nhỏ mềm mại một chút, "Vật nhỏ nhà ngươi chỉ nhỏ như thế, sao có thể ăn nhiều như vậy? Một hồi đã ăn hơn một trăm viên đan dược phẩm cấp cao, không sợ căng chết à? Quan trọng nhất chính là, ngươi có biết ngươi vừa ăn hết mấy chục vạn lượng vàng hay không?"
Oa, vàng là cái gì? Thiềm không thích ăn vàng, chỉ thích ăn những viên đậu đường hương vị ngọt ngào này thôi.
Tiểu Tuyết ngây thơ chớp mắt.
"Được rồi được rồi, ngươi ăn đi, ta đi ngủ trước. Ăn xong thì tự đi ra ngoài bắt muỗi cho ta, đừng lén nhảy lên giường của ta, hiểu không?" Khanh Vũ nhướng mắt phượng hẹp dài, dường như uy hiếp cười cười, "Nếu như bị ta phát hiện ngươi nhảy lên giường, ngày mai ta sẽ làm món thịt băng thiềm kho tàu để ăn."
Thân thể nhỏ của Tiểu Tuyết đáng thương bất giác run rẩy, một viên đan dược cứ như vậy bất giác trượt vào trong bụng, khiến nó bị nghẹn nên kêu lên hai tiếng oa oa, sau khi run bần bật ăn xong mấy viên đan dược, nó nhảy tới một góc tường, cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Thịt băng thiềm kho tàu cái gì...... vừa nghe đã có cảm giác rất đáng sợ.
***Edit: Emily Ton***
Bên kia, Mộ Trì đang cố hết sức mình, dùng ba tấc miệng lưỡi, cuối cùng thuyết phục được tỷ tỷ lạnh nhạt vô tình lại cực kỳ khó tính đi cứu người.
Dù sao đều là người của ba đại tông môn, mặc dù bên trong bất hòa, nhưng ngoài mặt vẫn muốn giữ quan hệ tốt, hơn nữa còn có thể khiến thế lực Ám Sát Điện cường đại nhất của Tiêu Dao Cốc nợ mình một ân tình, đó là một chuyện rất có lợi.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, sự tình lại khó giải quyết như thế.
Một trong mười đại sát thủ Ám Sát điện Phong Kỳ ngày ấy tới tìm hắn nói, bởi vì vị huynh đệ kia của bọn họ trúng kỳ độc nên không thể sống ở những vùng âm u ẩm ướt, nếu không sẽ càng thêm nghiêm trọng. Trong khi Ám Sát Điện lại nằm ở vị trí đi vào sơn cốc, hơi ẩm rất nặng, vậy nên hiện tại đã chuyển người đến một sân ở bên ngoài điện.
Nơi đó ánh sáng tương đối tốt, không khí cũng tương đối lưu thông, trước đó Phong Kỳ bọn họ đương nhiên cũng mời một số luyện dược sư khác xem qua, nhưng những người đó thậm chí còn chưa kịp đến gần người bệnh đã bị dọa sợ chạy hết, bởi vì căn bệnh kỳ lạ bọn họ chưa từng gặp trước đây.
Mộ Lai nghe thấy vậy thì khịt mũi coi thường, những người đó cũng xứng là luyện dược sư? Không sợ vũ nhục thanh danh luyện dược sư?.
Biệt danh nữ ma đầu đương nhiên không phải nói chơi, mặc dù là thân nữ nhi, nhưng nàng hành sự quyết đoán còn hơn cả nam nhân, lá gan cũng lớn. Lúc nàng 4 tuổi đã thuần phục một con linh thú cực kỳ hung mãnh cường tráng, trời sinh ra đã là cường giả, cho dù gặp phải cự thú ăn người vô số cũng không hề sợ hãi.
Rất nhiều nam nhân bên ngoài đều kính nể thiếu chủ Mộ gia không thôi, bởi vậy đám người Phong Kỳ cũng vô cùng tràn ngập chờ mong và tín nhiệm đối với nàng.
Mấy người cưỡi ngựa khoảng chừng hơn nửa canh giờ (1h), cuối cùng cũng tới đích.
"Chính là nơi này." Phong Kỳ xuống ngựa đầu tiên, nói với hai người.
Mộ Lai vẫn là một thân màu đen lãnh khốc, dáng người cao gầy, bất cứ lúc nào đều khiến người ta có một loại cảm giác cường đại lại an toàn. Nàng khẽ nâng chân dài, xoay người lưu loát nhảy xuống từ trên lưng ngựa.
Phía sau Mộ Trì cũng xuống ngựa, đi theo vào trong.
Bên trong biệt viện thoạt nhìn cực kỳ thanh bình an tĩnh, là nơi thích hợp để dưỡng bệnh. Phong Kỳ vừa dẫn đường đi ở phía trước, vừa nói, "Lần này muốn nhờ Mộ tiểu thư vất vả nhiều hơn, huynh đệ này của ta đã bị bệnh này tra tấn mấy tháng, hy vọng lúc này hắn có thể thoát khỏi biển khổ."
"Nếu ta đã tới, nhất định sẽ dốc hết toàn lực chữa khỏi cho hắn." Mộ Lai thờ ơ nói.
Phong Kỳ cười cười an ủi, khi đang định mở miệng nói gì đó, đột nhiên từ trong phòng truyền đến một tiếng gào rống thống khổ điên cuồng, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.