Đôi khi nhiều người cũng là một loại phiền não.
Hầu hết mọi người đều cuồng nhiệt sùng bái đại danh ma chủ Ma Vực Lâu Quân Nghiêu.
Bởi vậy một khi gia nhập, bọn họ đều đưa ra yêu cầu muốn bái kiến hắn. Nhưng, vấn đề là lúc này Lâu Quân Nghiêu căn bản không ở Ma Vực, chỉ có thể tìm cớ từ chối.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Có cần gọi chủ thượng quay về hay không?." Tuân Lạc nhìn thấy sự tình có chút thoát khỏi khống chế, mở miệng đề nghị nói.
Mị Cơ liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi có bản lĩnh thì đi gọi chủ thượng trở về."
Lâu Quân Nghiêu tiêu sái rời đi, chắc chắc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại, Mị Cơ căn bản không ôm hy vọng.
"Nhưng nếu cứ treo những người đó như thế, nếu bọn họ phát hiện chủ thượng không có ở Vân Trung Thiên, bọn họ không bằng lòng sẽ gây ra phiền toái." Tuân Lạc ảo não nói.
Nam nhân thư sinh nho nhã chậm rãi mở miệng, "Trong đám luyện dược sư, không biết có bao nhiêu người đáng giá. Thật tiếc vì Bạch Chi Ngạn cũng không có ở đây, nếu không nhất định có thể nhìn ra được."
Trong lúc mọi người đang nói chuyện với nhau, một giọng nam rắt réo vang lên, rõ ràng âm thanh không lớn, nhưng lại khiến mọi người lập tức trở nên an tĩnh, "Chỗ ta vẫn còn một viên đan dược lúc trước dư lại, hãy để luyện dược sư dựa theo đan dược này luyện chế ra những viên đan dược giống như thế, dùng độ tinh khiến tối cao để giữ người lại."
Người nói chuyện đúng là một nam tử một thân áo trắng, dung nhan thanh tú tao nhã với đôi mắt đỏ, được những người trong này gọi là Tiểu Quái Vật.
Hắn vừa nói ra lời này, mọi người đều sáng ngời hai mắt, "Ý kiến này rất hay. Tiểu Quái Vật, đầu óc của ngươi quả nhiên dùng được."
"Đương nhiên, không nhìn xem đó là nhà ai." Mị Cơ hừ một tiếng nói, biểu tình trên mặt vô cùng tự hào.
Sau khi nam tử áo trắng mắt đỏ nói xong, lập tức đứng lên đi ra ngoài, Mị Cơ cũng đi theo sau ra ngoài.
"Chậc chậc chậc, Mị Cơ thật đúng là cắn chặt lấy tiểu gia hỏa!" Tuân Lạc trêu chọc nói.
Nam nhân thư sinh dường như đã quen với điều này, "Nàng đã quen cao ngạo, đụng tới Tiểu Quái Vật còn cao ngạo hơn cả nàng, đương nhiên chỉ có thể chịu thua."
"Ngươi nói rất có lý." Tuân Lạc gật đầu nói.
***Edit: Emily Ton***
Hoàng cung Lâm Uyên Quốc.
Đoàn người Khanh Dạ Ly đã về nước được mấy chục ngày, mỗi ngày Nguyệt Mộ Thần đều dùng đan dược hắn đưa ngâm thuốc tắm điều trị. Mặc dù thời gian chưa đủ, nhưng vẫn có cảm giác thân thể của mình có chút khác lạ.
Một ngày này, Nguyệt Mộ Thần sau khi hạ triều, ở trong tẩm cung của mình xem mấy công văn tấu chương được đưa tới trong mấy ngày trước.
Nguyệt Tâm Nhan vừa lúc tới tìm hắn, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa tới gần, sau đó cửa bị đẩy ra, "Hoàng huynh, huynh đang làm gì vậy?"
Nguyệt Mộ Thần có chút kinh ngạc ngước mắt, "Sao muội lại rảnh rỗi tới chỗ ta chơi như vậy?."
Không biết nha đầu này nghe tin tức từ đâu, nửa năm sau tam đại tông môn sẽ chiêu nạp đệ tử mới. Nàng đã tranh cãi đủ với những người ở Lâm Uyên Quốc, khăng khăng muốn tham gia thí nghiệm nhập môn. Nguyệt Mộ Thần chỉ có một thân muội muội như thế, tất nhiên vô cùng dung túng, để nàng làm theo ý mình muốn.
Nhưng, để khiến mình có thể thông qua khảo nghiệm, mấy ngày qua nàng thậm chí đi tới quân doanh, tìm bọn Vệ Khải tỷ thí, vì thế mọi người đều khổ sở nói không nên lời.
"Chẳng phải mấy ngày nay muội không gặp hoàng huynh hay sao? Muội đặc biệt tới thăm huynh." Nguyệt Tâm Nhan mang theo vẻ ngoan ngoãn, nhưng khi nàng lại gần, đột nhiên trừng lớn đôi mắt xanh lam xinh đẹp, giống như nhìn thấy chuyện gì đó đáng kinh ngạc.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Trên mặt ta có gì hay sao?" Nguyệt Mộ Thần nghi ngờ vươn tay sờ sờ mặt mình.
Nguyệt Tâm Nhan lắc đầu, vẫn mang theo vẻ mặt không thể tin tưởng, "Hoàng huynh, muội có cảm giác...... mấy ngày qua không gặp huynh, sắc mặt của huynh đột nhiên tốt lên rất nhiều!"
Bởi vì cơ thể yếu ớt, mặc dù Nguyệt Mộ Thần nhìn qua không quá mức gầy ốm, nhưng sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, hiện ra bệnh trạng, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể ngã xuống.
Nhưng nàng đột nhiên vừa tới gần, lập tức nhìn thấy một chút hồng hào ở trên mặt hắn.
Nguyệt Mộ Thần vừa nghe nàng nói như thế, sửng sốt một chút, "Phải không? Thật ra ta không chú ý lắm, nhưng ta thật sự có thể cảm nhận được, thân thể không suy yếu vô lực giống như trước đây, cũng không còn khó thở nữa."
"Thật vậy ư?" Nguyệt Tâm Nhan đầy mặt vui vẻ, "Có phải sức khỏe của hoàng huynh bắt đầu tốt lên hay không? Sau này sẽ còn ho ra máu rồi hôn mê nữa?"
Nhắc tới chuyện ho ra máu, đúng thật đã mười ngày trôi qua, hắn không hề ho ra máu. Trước đây, nhiều nhất hắn chỉ có thể kiên trì được ba ngày, sau đó sẽ không chịu nổi mà ho ra máu. Không ngờ hiện tại đã qua mười ngày lâu như thế, quả thực không thể tin được.
Đôi mắt xanh thẳm của Nguyệt Tâm Nhan sáng lên lấp lánh, "Thì ra y thuật của vị cô nương kia tinh vi như thế, thật sự có thể chữa khỏi bệnh của hoàng huynh."
"Cô nương?" Nguyệt Mộ Thần sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, chính là vị cô nương mà Dạ Ly ca ca vẫn luôn tìm kiếm." Nguyệt Tâm Nhan nói, "Nhưng, nàng thoạt nhìn còn rất nhỏ tuổi, bộ dáng không khác muội lắm, nhưng y thuật lại giống như những vị tiền bối đã sống mấy chục năm. Có lẽ nàng ấy có thiên phú dị bẩm, chẳng trách Dạ Ly ca ca lại coi trọng nàng như thế."
"Nàng chỉ lớn bằng muội?" Ánh mắt Nguyệt Mộ Thần có chút kinh ngạc, "Nếu vậy...... nàng làm thế nào quen biết Khanh Dạ Ly. Nếu như nàng quen biết hắn mười mấy năm trước, vậy chẳng phải nàng chỉ vừa mới sinh ra hay sao? Sao nàng có thể quen biết hắn được?"
"Điều này muội không biết rõ lắm, nhưng lần trước lúc bọn họ gặp nhau ở Thanh Lan Quốc, dường như ngay ánh mắt đầu tiên đã nhận ra nhau." Nguyệt Tâm Nhan chậm rãi nói.
Nguyệt Mộ Thần dường như nghĩ tới điều gì, biểu tình trên mặt khẽ biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Trong này, dường như có điều gì đó không hợp lý.
Nhưng trước mắt, Khanh Dạ Ly sắp rời khỏi Lâm Uyên, cho dù có chỗ nào không hợp lý, dường như đều không thành vấn đề.
***
Bách Thánh Tiết trôi qua, tất cả những tấm màn đều được kéo xuống, khôi phục lại diện mào lúc trước.
Sau khi Hiên Viên Triệt giải trừ hôn ước với Yến Ngưng Lạc, trong lòng Thanh Lan Đế vẫn luôn uất ức, rõ ràng là một nhân duyên tốt đẹp, nhưng hai người đều không tình nguyện, không duyên không cớ phá hỏng nó.
Yến Ngưng Lạc, chính là nữ tử trời sinh ra đã có phượng cách, sinh ra đã là hậu mệnh, nếu như ai cưới được nàng, chắc chắn có thể đạt được thành tựu bá nghiệp. Đáng tiếc, hiện giờ con phượng hoàng này, lại không thuộc về tộc Hiên Viên bọn họ.
Hiên Viên Triệt đã ở đế đô lâu như thế, cũng sắp khởi hành quay về Phiêu Miểu Tông.
Hắn đã ở Phiêu Miểu Tông 6 năm, khoảng bốn năm nữa, hắn có thể rời khỏi tông môn, có thể lựa chọn quay về tiếp tục với thân phận thái tử tôn quý của mình, hoặc có thể lựa chọn đi ra ngoài lang bạt, tìm kiếm thành tựu của riêng mình.
Hiện giờ Thanh Lan Đế vẫn còn trẻ, không nóng lòng thúc giục hắn quay về kế thừa ngôi vị hoàng đế, Hiên Viên Triệt vẫn tương đối tự do.
***
"Ngươi sắp phải rời đi?"
Ba người đang tụ tập ở trong một tửu quán, nghe Hiên Viên Triệt nói như vậy, Úc Kinh Trác nâng chén lên nói, "Tới, huynh đệ, ta kính ngươi một chén, thuận buồm xuôi gió."
Nói xong, Úc Kinh Trác ngửa đầu uống một chén rượu.
Trong ba người, Úc Kinh Trác là người tiêu sái, thoải mái và tự do nhất.
Mặc dù hắn cũng là người Phiêu Miểu Tông, nhưng những môn quy điều lệ đó đều rất thoải mái đối với hắn.
Bởi vì hắn là một người chuyên phụ trách thu thập tình báo cho Phiêu Miểu Tông, vì vậy hàng năm đều lang thang bên ngoài, rất ít khi quay về tông môn. Bởi vì hắn thật sự rất có năng lực, vì thế tông môn cũng trở nên khoan dung rất nhiều đối với hắn.
Hiên Viên Triệt theo lời, chạm vào chén hắn một chút, sau đó cũng uống một hơi cạn sạch.
Mộ Phi Nhiên lắc đầu cười cười, "Hai người các ngươi đang uống rượu gì mà buồn như vậy? Không phải là sinh ly tử biệt, sao lại bi tráng như thế?."
Hiên Viên Triệt cười nhạt một tiếng, "Không đến mức sinh ly tử biệt, nhưng sau khi trở lại tông môn, chỉ sợ ta không tránh được phải chịu đựng một số lời đàm tiếu."
Mộ Phi Nhiên sửng sốt một chút, rất nhanh liền có phản ứng lại, "Ý ngươi là chuyện giải trừ hôn ước với Ngưng Lạc?"
"Không phải hay sao? Có lẽ hiện tại mọi người bên ngoài đều đã biết, Yến Ngưng Lạc chủ động mở miệng giải trừ hôn ước trước mặt nhiều người ở Bách Thánh Tiết như vậy. A, người không biết còn tưởng rằng, thái tử một quốc gia như ta đã đối xử tệ bạc với nàng, khinh nhục ủy khuất nàng." Hiên Viên Triệt nói ra những lời đầy châm chọc.
Tiểu cô cô của Mộ Phi Nhiên chính là mẫu thân Yến Ngưng Lạc, vì thế Yến Ngưng Lạc cũng được xem như biểu muội của mình, lúc này nghe thấy Hiên Viên Triệt nói những lời như vậy, nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nên nói gì.
Có lẽ Hiên Viên Triệt đã uống quá nhiều rượu, trong lúc nhất thời nói hơi nhiều một chút, "Nhưng những người đó làm sao biết được? Ha ha ha, nàng giải trừ hôn ước với ta, không phải bởi vì chúng ta ghét nhau như chó với mèo, cũng không phải bởi vì bất luận nguyên nhân nào đó không thể hiểu được. Đó chẳng qua là vì nàng đã thích nam nhân khác......"
"Mộ Phi Nhiên, ngươi biết người nam nhân này là ai hay sao?"
"Hắn là... ha ha ha ha...... Hắn chính là Thương Hải Vương, cả ngày mang mặt nạ không dám gặp người......"
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Mộ Phi Nhiên hoàn toàn đông cứng lại, cảm thấy có phải mình vừa mới xuất hiện ảo giác hay không?
Thái tử đang nói chuyệngì vậy?
Người Ngưng Lạc thích là...... Thương Hải Vương!?
Chén rượu trên tay Úc Kinh Trác cũng đổ một chút rượu ra ngoài, dường như có chút kinh ngạc.
Hiên Viên Triệt vẫn còn nói tiếp, "Các ngươi không tin? Chính miệng Yến Ngưng Lạc đã nói với ta. Nàng nói, từ nhỏ đã thích nam nhân kia. A, đệ nhất thiên tài, yêu thích quả thực không giống người thường......"
Yến Ngưng Lạc thích Thương Hải Vương, và người mà Thương Hải Vương thích, lại là thân muội muội của nàng ta.
Nhìn dáng vẻ và khí chất của Thương Hải Vương ngày hôm đó, rõ ràng là cực để ý và yêu thích thiếu nữ kia.
Úc Tiêu Ninh mở miệng cười chế giễu, thật đúng là một mối quan hệ phức tạp.
Mãi cho đến khi bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, mấy người mới ra khỏi tửu quán, từng người một chuẩn bị tách ra.
Trong không khí đột nhiên xoẹt qua vài luồng gió âm lạnh lẽo, Úc Kinh Trác là người uống nhiều nhất trong mấy người, nhưng cũng là người tỉnh táo nhất, bởi vì quanh năm uống rượu, hắn đã luyện được một tửu lượng tốt.
Vài luồng gió âm thổi tới, hắn theo bản năng lập tức ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy những bóng đen bay qua.
Hiên Viên Triệt và Mộ Phi Nhiên phản ứng hơi chậm một chút, nhưng vẫn nhận thấy sự hiện diện của những bóng đen đó, lập tức tỉnh rượu hơn một nửa.
"Những người đó là ai?." Mộ Phi Nhiên trầm giọng hỏi.
"Hình như là sát thủ Tiêu Dao Cốc." Úc Kinh Trác híp mắt nói.
Hiên Viên Triệt không quan tâm nói, "Đi thôi, đừng quan tâm về chuyện đó." Nói xong hắn cất bước rời đi.
Sát thủ Tiêu Dao Cốc không phải hiếm gặp, bọn họ đều rải sát thủ gần như khắp nơi trên đại lục Tuyền Ky. Mặc dù xếp hàng cuối trong ba đại tông môn, nhưng quy mô lại khổng lồ nhất.
Sát thủ của Tiêu Dao Cốc thường xuyên được nhìn thấy xuất hiện vào ban đêm, bởi vì những sát thủ này dựa vào việc tiếp nhận nhiệm vụ ám sát để kiếm sống.
Mấy người bọn họ không để ở trong lòng, nhưng vừa mới rời đi không lâu, bước chân Hiên Viên Triệt đột nhiên dừng lại, biểu tình thay đổi.