Tiểu ca bán bánh bao hoa si nhìn chằm chằm cô nương người ta trong chốc lát, sau đó lập tức tay chân lanh lẹ gói gọn hai phần bánh bao, nâng hai tay đưa cho Khanh Vũ, "Cô nương, bánh bao của cô nương đây."
"Đa tạ." Khanh Vũ buồn cười nhận lấy, rút từ trong ống tay áo ra một đồng tiền vàng đặt ở trên bàn, chuẩn bị rời đi.
"Cô nương dừng bước!" Tiểu ca kia thấy thế vội vàng gọi nàng lại, cũng trả lại đồng tiền vàng cho nàng và nói, "Cô nương trả quá nhiều, hơn nữa lão bản chúng ta nói, gặp nhau tức là có duyên, người đẹp như tiên giống như cô nương, sao có thể bị tiền tài dính vào người được. Hai phần bánh bao này coi như ta mời cô nương."
"......"
Nàng chỉ muốn mua bánh bao mà thôi, tiểu ca này sao lại có nhiều ý tưởng như thế!
Cuối cùng, nàng đương nhiên vẫn thanh toán tiền, rời đi với ánh mắt lưu luyến không rời của tiểu ca.
Lâu Quân Nghiêu đã nhìn xem toàn bộ khung cảnh hài hước này từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn trần trụi như thế, sao Khanh Vũ có khả năng không chú ý được. Nhưng Vân Lai Các có vị trí tốt như thế, có thể nhìn thấy toàn bộ sự tình xảy ra ở kinh đô.
Vừa lúc hôm nay nàng đi ra ngoài, có mang theo một lọ giải độc đan mà nàng đã luyện chế lúc trước.
Lâu Quân Nghiêu nhìn thấy thiếu nữ cứ như thế đi thẳng về phía Vân Lai Các, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc. Lúc này Bạch Chi Ngạn đang ở bên Phương Phỉ Các, vì thế phía trước chỉ có rải rác mấy tên tiểu nhị tiếp đón khách quen.
Nói là tiếp đón, nhưng phong cách tiếp đón này đoán chừng toàn bộ kinh đô cũng tìm không ra được một nơi thứ hai kỳ lạ như thế.
Một tên thủ vệ đứng canh ở cửa, chỉ dựa vào khung cửa nơi đó, hai mắt mở to, khi có người đi ngang qua, hắn thậm chí không chớp mắt một lần, cả người không hề nhúch nhích. Khanh Vũ tò mò đến gần nhìn xem, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Ngủ...... ngủ rồi? Mở to mắt ngủ??
Khanh Vũ co giật khóe mắt, thần sắc không đổi bước vào.
Trên một cái bàn gần chỗ ngoặt, có một người mặc quần áo màu xám đang nằm dài nơi đó ngủ say, trong đại sảnh an tĩnh thường xuyên truyền đến vài tiếng nước chảy "Tí tách tí tách". Nàng lại nhìn kỹ hơn, nhận ra đó là tiếng nước miếng nhỏ xuống trong vô thức do người nọ ngủ say.
Chỗ quầy nơi đó có một tên tiểu nhị trông có vẻ rất bình thường, một bàn tay chống cằm, một bàn tay khác đang đánh bàn tính lách cách, tốc độ cực nhanh. Khanh Vũ đang chuẩn bị tiến lên hỏi một chút, biểu tình lập tức cứng lại.
Không ngờ người nọ vừa dùng một tay nhanh chóng đánh bàn tính, vừa mở miệng ngáy ngủ.
Khanh Vũ, "......" Ban ngày ban mặt, vì sao cả đám đều đang ngủ?!
Còn ngủ say như chết! Nàng đã tiến vào lâu như vậy nhưng không một người nào có phản ứng!!
Cũng may, ở đây không nhìn thấy có thứ gì quý trọng. Nếu không, cho dù bị người dọn sạch nơi này, mấy gia hỏa kia đều hoàn toàn không hay biết gì.
"Lên đi!" Lâu Quân Nghiêu đứng ở chỗ lan can lầu hai, nhìn khuôn mặt nhỏ đang suy sụp của thiếu nữ, không thể không cười lên tiếng.
Khanh Vũ ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi để thủ hạ của mình đi làm tặc đêm qua hay sao? Cả đám đều ngủ giống như heo."
"Chuyện này có liên quan gì tới ta." Lâu Quân Nghiêu vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt tím, "Có lẽ, ban đêm bọn họ sống tương đối phong phú?"
"......" Thật đúng là một câu trả lời khiến người hộc máu.
Khanh Vũ bĩu môi, sau đó đi lên lầu hai. Nàng phát hiện phía trên rất im ắng, dường như chỉ có một mình hắn ở đó, không thể không nhướng mày, "Bạch Chi Ngạn đâu rồi?"
Hai người kia từ trước tới nay đều như hình với bóng, gần như mỗi lần nàng đều nhìn thấy hai người bên nhau, vì thế lúc này phát hiện người không ở đây, nàng cảm thấy rất kỳ lạ.
"Hắn ở phía sau."
Phía sau chính là Phương Phỉ Các, lúc trước Khanh Vũ giả nam trang cũng từng tới đó rất nhiều lần, khá quen thuộc với nơi đó.
"Ta đây chờ hắn một chút, chắc là sẽ không lâu lắm?" Khanh Vũ nói, sau đó ngồi xuống, thuận tay đặt đồ ở trên bàn.
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu quét tới mặt bàn đánh giá một chút, nhớ tới cảnh tượng mình vừa nhìn thấy lúc nãy, trong mắt mang theo nụ cười thâm ý.
"Ngươi đói bụng?"
Nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bánh bao mà mình vừa mới mua, Khanh Vũ lại tưởng rằng hắn đói bụng, vì thế đưa một phần trong đó tới trước mặt hắn, "Đói bụng thì ăn đi, ta mua hai phần."
Túi thủy tinh nóng hổi với những chiếc bánh bao nhỏ xinh màu hồng nhạt bên trong, cực kỳ tinh xảo, Lâu Quân Nghiêu hiếm khi sửng sốt, dường như lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, "Cho ta?"
Không thể trách hắn nhất thời phản ứng không kịp, sống mấy trăm năm, chưa từng có người nào đối xử với hắn như vậy.
Nam nhân kiêu căng ngạo mạn không ai bì nổi như vậy, bị coi giống như tồn tại của thần ma. Ai có thể nghĩ rằng hắn cũng là con người? Ai sẽ nghĩ hắn cũng sẽ ăn cơm ngủ nghỉ giống như người bình thường?.
Đôi mắt tím thâm thúy nháy mắt giống như bị quỷ ám.
Hiếm khi nhìn thấy được gia hỏa này có biểu tình có thể gọi là "Ngốc", Khanh Vũ có chút kinh ngạc ngước mắt, vươn tay ở quơ quơ trước mặt hắn, "Không phải là ngươi chưa từng nhìn thấy thứ này đấy chứ?"
Chưa kể, Lâu Quân Nghiêu đã kiêng ăn ngũ cốc lâu như vậy, cảm giác thèm ăn đã không hấp dẫn hắn nữa, vì thế những thứ mà người phàm ăn, hắn thật sự không quá hiểu biết.
Vừa nhìn thấy biểu tình này của hắn, Khanh Vũ liền biết hắn chưa từng ăn trước đó, vì thế trong nháy mắt, cặp con mắt quyến rũ đột nhiên lóe lên, nảy sinh một ý đồ xấu.
Nàng đặt chiếc đũa bên cạnh hộp đồ ăn rồi đưa cho nam nhân, cười nói, "Ngươi muốn nếm thử hay không, thật sự rất ngon."
Có lẽ vẻ dịu dàng đột nhiên hiện lên của thiếu nữ khiến người cảm động, mi mắt cong cong, trong nháy mắt biến thành một con hồ ly ngây thơ chất phác chọc người, khiến Lâu Quân Nghiêu mềm lòng, không chú ý tới nụ cười giảo hoạt ẩn chứa trong nụ cười.
Hắn tiếp nhận chiếc đũa, gắp một chiếc thủy tinh bao, nhìn chăm chú trong chốc lát, sau đó dưới ánh mắt tha thiết vô hại của thiếu nữ, đưa tới bên môi, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Thật sự hắn chỉ nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Sau đó, một chuyện rất buồn cười đã xảy ra.
Nụ cười bên môi Khanh Vũ bên cuối cùng không nhịn được, "Phụt" bật cười thành tiếng.
Biểu tình của nam nhân hoàn toàn cứng lại, khuôn mặt tuấn tú dường như đang rạn ra, cặp mắt tím lung linh rực rỡ bắt đầu tối sầm lại.
Bánh bao thủy tinh vốn có vỏ mỏng nhân nhiều, một đám trắng trẻo mập mạp, đó là bởi vì bên trong chúng có nước sốt cực kỳ nồng đậm. Nếu như người ăn lần đầu sẽ không biết, không có kinh nghiệm, đảm bảo sẽ bị nước sốt bắn tung toé lên người.
Mặc dù Lâu Quân Nghiêu chỉ định cắn một miếng nhỏ, nhưng vẫn không đề phòng nên bị nước canh bắn tới trên mặt. Lúc này, trên gương mặt tuấn tú sắc sảo giống như điêu khắc bằng băng, bóng nhẫy nước canh, chảy xuống theo đường cong hoàn mỹ của hàm dưới, nhỏ xuống mặt bàn, trông rất buồn cười.
Không khí trở nên tĩnh lặng chết người. Không, ngoại trừ tiếng cười không thể kiềm chế của thiếu nữ kia.
"Ha ha ha ha ha...... ngươi...... phốc...... Ngươi đừng nhìn ta như thế ha ha ha......"
Khanh Vũ cười ngặt nghẽo, cả người ngã ra ghế ôm bụng cười, đôi mắt xinh đẹp ứa ra nước mắt.
Nàng không biết vì sao, khi nhìn thấy bộ dáng nam nhân cao cao tại thượng thì đột nhiên nổi lên tâm tư trêu cợt. Sự thật chứng minh, bộ dáng hiện tại này của hắn thật sự rất thú vị, có tình người hơn.
Có lẽ đã lâu lắm không được cười thoải mái như thế, một khi bắt đầu liền không dừng lại được.
Lâu Quân Nghiêu nheo mắt lại, nhìn tiểu hồ ly cười vui vẻ như vậy, hắn thật ra không cảm thấy tức giận, chỉ cong môi, "Trêu cợt ta?"
"Ha ha ha...... Không có...... Ta có lòng tốt mời ngươi ăn...... Ai trêu cợt ngươi." Đôi mắt ngấn nước của thiếu nữ xinh đẹp mê người, khiến trái tim hắn ngứa ngáy.
"Chưa từng có người nào dám trêu cợt ta như thế." Lâu Quân Nghiêu nói giọng trầm thấp, ánh mắt mang theo một chút thâm thuý không dễ phát hiện, "Một khi đã như vậy, ta cũng cần phải đáp lễ mới đúng."
Gần như khi hắn vừa dứt lời, Khanh Vũ đã cảm giác được không thích hợp. Nàng còn chưa chưa kịp có phản ứng, nam nhân đã vươn tay giữ chặt lấy nàng, nắm chiếc cằm tiểu xảo của nàng, sau đó cứ như vậy nở nụ cười ác ý, nhét cái bánh bao thủy tinh hắn vừa mới cắn một miếng vào trong miệng của nàng.
Bởi vì bánh bao thủy tinh rất nhỏ, không trơn, trôi xuống cổ họng. Nàng đột ngột bị nhét một cái bánh bao vào trong miệng mà không phòng bị, nên bị nghẹn ở cổ, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ bừng.
"Khụ khụ khụ...... Ngô...... khụ khụ......"
Nàng trời sinh cổ họng nhỏ hẹp, bị lấp kín một chút như thế, khó chịu khiến nàng ho khan, sắc mặt cũng từ hồng hào trở nên xanh tím, khiến Lâu Quân Nghiêu sợ hãi. Hắn vội vàng vươn tay dùng sức vỗ mạnh vào lưng nàng, nàng ho cái bánh bao kia ra, lúc này sắc mặt mới dần dần khôi phục trở lại bình thường.
"Uống nước." Lâu Quân Nghiêu không quan tâm tới vết dầu loang lổ trên mặt mình nữa, rót một chén nước đưa cho nàng, "Chậm rãi uống."
Khanh Vũ nhận lấy và uống một ngụm nước, thở phào nhẹ nhõm, sau đó mang vẻ mặt oán trách nhìn hắn, "Ngươi...... khụ khụ...... Ngươi quá nhỏ mọn, muốn giết người sao? Ta thiếu chút nữa đã bị ngươi giết chết."
"Là ta sai." Lâu Quân Nghiêu bất đắc dĩ nói, "Ai biết nha đầu ngươi có thể bị cái bánh bao nghẹn chết, thật vô dụng."
"Ta vô dụng!" Khanh Vũ tức giận trợn trừng mắt, nhưng nhìn thấy trên mặt hắn hỗn độn, nàng lại nhếch miệng, "Nhanh chóng xử lý mấy thứ trên mặt ngươi đi, nếu không lát nữa bị thủ hạ của ngươi nhìn thấy, bọn họ nhất định cười chết."
"Ta đây sẽ chụp chết bọn họ trước khi bọn họ chết vì cười." Lâu Quân Nghiêu thản nhiên nói, sau dó xoay người đi qua chỗ khác thu dọn.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Chi Ngạn đã quay trở lại.
Nhìn thấy Khanh Vũ trong phòng, hắn vui mừng hỏi, "Ngươi tới rồi?"
Hắn đến gần mới phát hiện trên bàn có một chiếc hộp bánh bao thủy tinh xinh đẹp mê người, đặt mông ngồi xuống, "Đây là cho ta sao? Ta nhớ ta chưa ăn gì."
Khanh Vũ còn chưa kịp ngăn lại, tên kia đã thành thạo ăn xong mười mấy cái bánh bao thủy tinh.
Được rồi, ăn cũng ăn rồi, tránh để Lâu Quân Nghiêu nhìn thấy lại nhớ tới thù nàng.
Chờ đến khi hắn ăn xong, Khanh Vũ lấy một bình sứ nhỏ màu xanh lục từ trong ống tay áo, "Trong này có một trăm viên giải độc đan, dựa theo giá cả chúng ta đã nói lúc trước, một viên một ngàn lượng vàng, vì thế ngươi phải trả cho ta tổng cộng mười vạn lượng vàng. Ngươi có thể kiểm tra số lượng và thành phần một chút, quy cách đều giống như lúc trước."
Cái lọ Khanh Vũ dùng để đựng đan dược cũng rất càn khôn, thoạt nhìn nó chỉ lớn bằng bàn tay trẻ con, nhưng có thể chứa được nhiều đan dược như thế, dường như bên trong có một không gian nho nhỏ khác.
Bạch Chi Ngạn nhận lấy, cười nói, "Ta tất nhiên tin tưởng ngươi." Trong khi nói, hắn đưa cho nàng một chiếc nhẫn ngọc thạch đỏ rực như lửa.
"Đây là nhẫn trữ vật, bên trong có hai mươi vạn lượng vàng."
"Để làm gì?" Khanh Vũ nhướng mày.
Bạch Chi Ngạn tủm tỉm cười nói, "Đương nhiên là vì sự hợp tác lâu dài của chúng ta, ta đưa ra thành ý."