Đó là đại tiểu thư Mộ gia, Mộ Lai.
Luyện dược sư Ngân cấp phẩm cấp 8, sử dụng hai hệ nguyên tố Lôi Hỏa, là cao thủ võ đạo kiêm tu y đạo hiếm có trên đại lục. Bởi vì tu vi bá đạo cường hãn cùng với tác phong xử sự sấm rền gió cuốn, người đời gọi nàng là nữ ma đầu.
Mặc dù bị trách mắng như thế, nhưng Mộ Trì không hề giải thích, chỉ bĩu môi, miễn cưỡng nói, "Đúng đúng đúng, đệ rất yếu, sao có thể so sánh với thiên tài như tỷ!"
"Đệ biết là tốt." Mộ Lai hừ lạnh một tiếng.
Mộ Trì, "......" Thật sự không biết khiêm tốn.
"Còn nửa năm nữa, Phiêu Miểu Tông sẽ bắt đầu tuyển nhận đệ tử mới, ta đi chuẩn bị." Mộ Lai vừa lấy khăn lau mồ hôi từ hạ nhân bên cạnh vừa nói.
Mộ Trì sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc, "Chẳng phải tỷ không muốn gia nhập tông môn hay sao? Trước đây đệ muốn tỷ cùng đệ gia nhập Vô Cực Môn, tỷ còn cự tuyệt!"
"Tông môn có quá nhiều chuyện vặt vãnh điều lệ, tất nhiên ta không muốn bị trói buộc." Mộ Lai cười nhạo nói, "Chỉ là hiện giờ ta đang dừng lại ở Ngân phẩm cấp 8, vẫn luôn không thể đột phá. Nghe nói trong Phiêu Miểu Tông có một linh tuyền có thể giúp luyện dược sư đột phá phẩm cấp, ta muốn đi thử vận may."
"Thì ra là như thế, đệ còn tưởng rằng tỷ đã nghĩ thông suốt." Mộ Trì hiểu rõ gật đầu, nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, "Nhưng, nếu tỷ vào Phiêu Miểu Tông, chắc chắn phải hai năm sau mới có thể ra ngoài!"
Mộ Lai với vẻ mặt bình thản nhìn hắn, "Ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với linh tuyền trong đó, không phải vào đó tu tiên. Ta muốn tới, ai dám ngăn cản ta."
Như vậy cũng có thể sao......
Quả nhiên là tác phong của nữ ma đầu.
Nhưng cũng đúng, Mộ gia cũng khá nổi danh ở đại lục Tuyền Ky, gia tộc luyện dược sư tất nhiên được mọi người kính nể. Hơn nữa, bản thân Mộ Lai cũng có bản lĩnh để cuồng ngạo.
Mộ Trì đang suy tư, nghe thấy nàng nhè nhẹ hỏi một câu, "Như thế nào, lần này đệ vào cung, hiền khích giữa đệ và hoàng đế lúc trước vẫn chưa tiêu tan ư?"
"Tiêu tan hiềm khích lúc trước?" Mộ Trì giống như nghe được điều gì đó buồn cười nói, "Nước văng ra khỏi bát, còn có thể thu lại được không? Năm đó đệ đã nói rồi, cho dù ông ta tới cầu xin đệ, đệ cũng sẽ không quay về."
"Rốt cuộc ông ấy là phụ thân đệ."
"A, đệ không giết ông ấy, đã là đệ nhân từ." Trong trí nhớ của thiếu niên tuấn mỹ như ánh mặt trời, dường như tất cả những thứ không tốt đều giấu thật sâu trong lòng, người khác vĩnh viễn không thể chạm vào nội tâm của hắn.
Năm đó trong thâm cung rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, có lẽ chỉ có bản thân hắn mới biết.
Mộ Lai hơi nhíu mày, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
***Edit: Emily Ton***
Đã quay lại Vân Lai Các mấy chục ngày, cũng có ý định ở lại đây lâu dài, Bạch Chi Ngạn một lần nữa bí mật mở lại Phương Phỉ Các. Giống như trước kia, phía trước chính là trà lâu dùng để giấu tai mắt người, kinh doanh ảm đạm, chỉ có vài ba người rảnh rỗi ngồi ở đại sảnh nói chuyện trời đất.
Trong khi Phương Phỉ Các lại là kín người hết chỗ, có rất nhiều người đều là khách quen thường tới, còn có rất nhiều người do được giới thiệu mà đến.
Nghe nói cô nương nơi này đều có dáng người xuất sắc nhất kinh đô, tài sắc song tuyệt, chỉ cần người tới đây đều muốn ngừng mà không ngừng được, lưu luyến nán lại.
Rượu ngon và các món ngon ở Phương Phỉ Các cũng là nhất tuyệt, không ít quý tộc thường xuyên ăn sơn hào hải vị đều nói rằng, khẩu vị ở đây có thể đánh bật ngự trù ở trong hoàng cung.
Nhưng giá cả cũng cực kỳ sang quý. Mặc dù như vậy, vẫn không ngăn cản được bước chân của những người đó. Dù sao đều là những người không thiếu tiền, lúc trước bởi vì đóng cửa mấy tháng mà bọn họ bất mãn một phen.
Nhìn từ bên ngoài, Vân Lai Các trông rất bình thường, diện tích lớn nhỏ vừa phải, không tồi tàn nhưng cũng không quá cao sang, tương đối kín đáo trên toàn bộ đường cái kinh đô.
Đương nhiên, hầu hết những người chưa từng tới đây, đều bị lừa gạt bởi vẻ khiêm tốn bên ngoài.
Chỉ sau khi thực sự bước vào bên trong, bọn họ mới phát hiện ra rằng, bên trong còn một cái động khác.
Ngươi sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được, một trà lâu nho nhỏ như thế, không ngờ được chia làm ba khu vực với diện tích khổng lồ.
Ngoại trừ trà lâu và Phương Phỉ Các, trong chỗ tối còn có một biệt viện rộng lớn gồm những căn phòng tinh xảo hoa mỹ, một hành lang dài uốn lượn, có những cây cầu nhỏ nước chảy phía dưới, còn có những bầy cá đầy màu sắc đang truy đuổi chơi đùa, vô cùng sinh động.
Lâu Quân Nghiêu đã quen với việc tận hưởng, bất cứ ở đâu, môi trường xung quanh đều phải cảnh đẹp ý vui. Theo cách nói của Bạch Chi Ngạn, mỗi một viên gạch viên ngói hay mỗi một cái cây đều là tiền và tiền!
Tuy nhiên, đơn giản là bọn họ có không gian pháp khí, nơi này có thể mang đi bất cứ lúc nào. Nếu không, sau này rời đi chẳng phải là lãng phí một bảo địa phong thuỷ như thế hay sao?.
Ở cuối hành lang dài có một tòa đình, Lâu Quân Nghiêu và Bạch Chi Ngạn đang thương nghị ở đây. Một âm thanh xé gió vang lên, trên bàn đá rỗng tuếch đột nhiên xuất hiện một con chim sặc sỡ, đôi mắt xinh đẹp yếu ớt gục xuống, lười biếng đá móng vuốt nhỏ.
"Sao gia hỏa ngươi lại tới nữa?" Bạch Chi Ngạn nhếch môi nói không nên lời, sau đó hắn cầm ống trúc nhỏ trên chân nó, vừa nhìn vừa nói, "Tuân Lạc này có phải nhàn nhã không có việc gì làm hay sao? Không dùng truyền thanh khí lại phải học người ta dùng bồ câu đưa thư, chỉ sợ vật nhỏ này cũng muốn cào người."
Con chim này là một chủng loại tương đối quý hiếm ở Vân Trung Thiên, mặc dù thoạt nhìn xinh xắn lanh lợi giống như sủng vật, nhưng lại là một loại thần điểu hiếm thấy. Nó có thể bay vạn dặm một ngày, có thể lọt vào hư không vượt giới, cực kỳ thông hiểu nhân tính, bởi vậy rất được người ở Vân Trung Thiên yêu thích.
"Hả? Gần đây Ma Vực bắt đầu chiêu nạp luyện dược sư??" Bạch Chi Ngạn chớp chớp mắt, "Chẳng lẽ vì lần trước ăn mệt nên muốn chuẩn bị trước? Nhưng, yêu cầu này cũng quá cao đi!"
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu nhìn thẳng cũng đoán được phía trên đó viết gì, môi mỏng hơi cong, nói một câu khiến Bạch Chi Ngạn gãi đầu không hiểu, "Nghe nói Gia Cát Hùng trước kia đến từ Thần Y tộc."
Bạch Chi Ngạn ngẩn người, sau đó mở miệng nói, "Hình như là thủ hạ của tam trưởng lão......"
"Nếu như cùng một tộc với các ngươi, vậy thì rất hiểu phương pháp của Thần Y tộc. Vì thế, nếu như Ma Vực muốn thu nhận luyện dược sư, người Thần Y tộc cơ bản phải bị loại trừ." Lâu Quân Nghiêu không nhanh không chậm nói, sau đó thấp giọng cười cười, "Nhưng, luyện dược sư Kim phẩm thì đầy đường, luyện dược sư Ngân Thanh đa số chỉ có thể được tìm thấy ở Thần Y tộc."
Bạch Chi Ngạn vừa nghe đã hiểu, khuôn mặt tà tứ tuấn tú có chút ảo não, "Sao ta lại quên điều này? Xem ra kế hoạch này của bọn họ không có khả năng thực hiện!"
"Chẳng phải còn có ngươi sao?" Lâu Quân Nghiêu cười như không cười nói.
"Ta cũng là người Thần Y tộc!" Bạch Chi Ngạn liếc mắt nhìn hắn.
Nam nhân mắt tím mị hoặc mang theo một chút ý tứ không rõ, chậm rãi nói, "Ngươi có thể học trộm từ tiểu hồ ly."
"Sao ta lại không nghĩ tới?." Bạch Chi Ngạn bừng tỉnh đại ngộ, "Lúc trước nói muốn cùng nhau thảo luận y thuật, mặc dù nàng cự tuyệt, ta tuyệt đối vẫn muốn lì lợm học trộm một vài chiêu!"
Đừng trách hắn không có cốt khí như thế. Nha đầu xảo quyệt kia thật sự là luyện dược sư với thủ pháp cao siêu nhất mà hắn từng gặp trong nhiều năm như thế. Nhớ năm đó hắn cũng không phục lão tổ tông nhà hắn, có thể thấy được hắn bội phục Khanh Vũ bao nhiêu.
Nghe thấy Bạch Chi Ngạn đầy tự tin như thế, Lâu Quân Nghiêu chỉ để lại cho hắn một nụ cười cao thâm khó đoán, sau đó đứng dậy rời đi.
Bạch Chi Ngạn nhìn bóng dáng cao gầy kia, cảm thấy không hiểu vì sao tâm tình gia hỏa này lại tốt như thế?
Thật sự không thể tin được, hắn vĩnh viễn không thể hiểu được tâm tư chủ tử của hắn.
***
Lâm Uyên Quốc.
Sau hơn nửa tháng đi đường, đoàn người rốt cuộc đến vương quốc thần bí trên biển. Quốc gia này được xây dựng ở giữa biển rộng mênh mang, theo từng bước đến gần, sừng sững đập vào trước mắt.
Bốn phía không có bất cứ con thuyền nào, khiến người không thể không tự hỏi, rốt cuộc làm thế nào vượt qua vùng biển này?
Tương truyền, người Lâm Uyên Quốc biết ma pháp, nhưng đó đều là lời đồn đãi, không có người nào tin, nhưng cũng không ai có thể giải thích được, vì sao bọn họ có thể đứng trên mặt nước mà không bị chìm, giống như đi ở trên đất bằng, một hiện tượng kỳ dị.
Không sai, tất cả chúng quân sĩ sứ đoàn Lâm Uyên, đều đang lầm lượt đi trên mặt biển.
Chỉ có một người là khác, hắn hoàn toàn dựa vào tu vi thâm hậu cưỡi nước mà đi. Những cơn sóng biển mãnh liệt dưới chân hắn đóng băng ngay lập tức khi hắn đến gần, giống hệt hiện tượng vô cùng thần bí xuất hiện trên Tân Nguyệt Hồ ở Thanh Lan Quốc lần đó.
Đoàn người nhanh chóng đi đến hoàng cung.
"Cung nghênh Thương Hải Vương, Cửu công chúa hồi cung!"
Trong đại điện, một chúng triều thần cúi người hô to, tận đáy lòng nhiệt liệt hoan nghênh.
Không khí trên triều Lâm Uyên Quốc rất tuyệt, mặc dù thân thể hoàng đế Nguyệt Mộ Thần yếu ớt, nhưng trí tuệ lại rất siêu quần, không người nào địch nổi. Với sự phụ tá của Thương Hải Vương, hắn đã thống trị quốc gia rất có trật tự, tất cả quan lại đều cực kỳ kính ngưỡng hắn, chưa bao giờ xuất hiện những người bằng mặt mà không bằng lòng.
Nguyệt Mộ Thần đứng đầu, trong mắt hiện lên ý cười đã mất từ lâu, mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất rạng rỡ, "Thương Hải Vương đi chuyến này thật vất vả. Người tới, mau ban ngồi."
Khanh Dạ Ly dưới một người trên vạn người, chỉ có hắn mới có tư cách ngồi ở bên cạnh đế vương.
Lập tức có nội thị chuyển đến một cái ghế mềm thoải mái, đặt ở phía dưới bên trái ghế rồng. Khanh Dạ Ly theo lời chậm rãi đi qua ngồi xuống.
"Thương Hải Vương đi chuyến này thế nào?" Nguyệt Mộ Thần quan tâm hỏi.
"Tạm được." Khanh Dạ Ly nhè nhàng mở miệng, "Nhưng, thu hoạch được một tin tức tốt."
"Tin tức tốt?" Nguyệt Mộ Thần có chút kinh ngạc hỏi, phía dưới triều thần cũng dựng lỗ tai lên tò mò.
"Thân thể bệ hạ, có lẽ cứu được." Khanh Dạ Ly bình tĩnh nói một câu, nhưng lại khiến trong đại điện nổ tung nồi.
"Thật ư? Bệ hạ thật sự được cứu rồi!?"
"Nếu là như thế, vậy thì quá tốt rồi. Mấy năm nay vì sức khỏe bệ hạ, chúng ta thật sự lo lắng sốt ruột!"
"Thương Hải Vương không hổ là phúc tinh của Lâm Uyên ta, luôn mang tới vận may cho chúng ta. "
Dù mọi người kích động như thế nào, có lẽ cũng không bằng bản thân Nguyệt Mộ Thần.
Nam nhân luôn che dấu cảm xúc, gương mặt tuấn tú tái nhợt suy yếu bởi vì kích động mà hồng hào hơn, "Đây là...... sự thật ư?"
Nếu đó là những người khác nói, bệnh tình bệ hạ được cứu rồi, Nguyệt Mộ Thần tuyệt đối không tin một chữ, nhưng đó lại là Khanh Dạ Ly nói, mức độ tin cậy đã tăng lên rất nhiều.
Mấy năm nay hắn đã trải qua quá nhiều thất vọng, từ lòng tràn đầy hy vọng ngã xuống vực sâu, đến cuối cùng tâm như tro tàn không còn ôm hy vọng, Nguyệt Mộ Thần thật sự đang vắt kiệt sinh mệnh, có thể sống qua từng ngày một.
~~~Hết chương 73~~~