Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 64: Phẫn nộ giống như bị đội nón xanh



Hắn trời sinh đã khác người thường, dị biến là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn, có khả năng hắn vĩnh viễn sẽ không xảy ra dị biến. Tuy nhiên cái chết của nàng đã thúc đẩy tất cả những điều này xảy ra trước mắt.

Khanh Vũ thở dài một hơi, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào bàn tay đang run rảnh trên cổ tay mình, sau đó nhẹ giọng nói, "Tiểu Dạ, ta không nên thất hứa. Kiếp trước có quá nhiều điều ràng buộc khiến ta không thể tự do, may mắn thay trời cao đã cho ta một cơ hội lựa chọn lần nữa, trong thế giới mà ngươi và ta đều sống cùng nhau, hơn nữa còn gặp lại nhau."

Ánh mắt Khanh Dạ Ly hơi loé lên, dường như có chút buông lỏng, nháy mắt sau đó, biểu cảm trên mặt hắn đột nhiên giật mình. Bàn tay thiếu nữ vẫn lạnh băng giống như kiếp trước, nắm lấy tay hắn và áp vào trên má nàng, giữ ở nơi đó, "Ngươi xem, rất ấm. Bây giờ ngươi tin những gì đang thấy hay chưa? Ta vẫn còn sống."

Đầu ngón tay của nam nhân run lên, đôi mắt thâm quầng khó hiểu, sau đó môi mỏng đỏ bừng mấp máy, nói giọng hơi khàn, "Ta có thể...... ôm nàng được không?"

Không đủ, như vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn thực sự cảm nhận hơi thở của nàng.

Giống như kiếp trước, hắn không dám tới gần nàng, nhưng rất nhiều đêm, hắn đều chăm chú nhìn nàng ngủ say, không phải vì không quan tâm, mà là sợ rằng mình sẽ mất đi.

Nếu như hắn chủ động bước ra khỏi khoảng cách đó, một số thứ sẽ không thể quay trở lại như cũ.

Vì vậy hắn chưa bao giờ dám ôm nàng, chỉ có một lần duy nhất, đó là trong kiếp trước khi người nàng đầy máu, hơi thở biến mất, nằm ở trong lòng ngực hắn.

Trong đôi mắt màu xanh lục ấy, có chờ đợi, cũng có bất an.

Ánh mắt Khanh Vũ trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng vươn hai tay, nam nhân chỉ trố mắt sững sờ một chút, sau đó dùng lực ôm nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt như muốn khắc sâu vào tận xương tủy.

Cự thú khổng lồ bên cạnh mở to đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm bọn họ, ngoan ngoãn nghe lời, không hề nhúc nhích.

Khung cảnh lúc này hiện lên một vẻ đẹp hài hoà khó tả.

Thâm mình nam tử áo đen cao lớn đĩnh bạt ôm chặt thiếu nữ váy áo màu trắng mảnh mai ở trong lòng ngực, những sợi tóc bạc và những sợi tóc đen hoà quyện vào nhau, tuy hai mà một. Không thể nhìn thấy biểu cảm của nam nhân, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được, nam nhân lạnh nhạt vô song, giờ phút này cả người đều tràn ngập nhu tình, còn có một sự quyến luyến sâu sắc đối với người trong lòng.

Rõ ràng là hai người căn bản không liên quan tới nhau, đứng chung một chỗ không ngờ lại xứng đôi như thế.

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy Dạ Ly ca ca trong bộ dạng này." Nguyệt Tâm Nhan có chút cảm thán nói.

Quen biết nhau mười mấy năm, nam nhân vẫn luôn lạnh băng như thế, không thể tưởng tượng được hắn sẽ có một mặt dịu dàng như thế. Người kia có thể chiếm được một vị trí trong trái tim hắn, thật sự là vô cùng may mắn!

Úc Tiêu Ninh không nhịn được líu lưỡi, "Không ngờ đại ma đầu này cũng sẽ động tình. Thật ra ta có chút thương cảm cho cô nương bị hắn thích."

Một nữ hài tốt như thế, không ngờ lại rơi vào hang sói.

Yến Ngưng Lạc bất động thanh sắc, khảm móng tay vào trong lòng bàn tay, "Nếu đây là người các ngươi muốn tìm, chỉ sợ Thương Hải Vương đã nhận sai rồi."

Vừa nghe thấy lời này, Bách Lý Cơ Nhiên và Nguyệt Tâm Nhan lần lượt nhìn về phía nàng ta, có chút nghi hoặc.

Trên mặt Yến Ngưng Lạc vẫn duy trì nụ cười mỉm khéo léo như cũ, mở miệng nói, "Nữ tử này, chính là thứ nữ do thị thiếp Vĩnh An Vương phủ sinh ra. Bởi vì tính cách nàng nhát gan yếu đuối, vì thế mười mấy năm qua vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trong phủ, chưa từng bước chân ra khỏi cửa, sao có khả năng liên quan tới Thương Hải Vương."

"Thật vậy sao?" Nguyệt Tâm Nhan nhướng mày, nghi ngờ nói, "Nhưng ta thấy thiếu nữ kia không giống như người nhát gan yếu đuối. Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, khi con mãnh thú kia xuất hiện, nàng ấy không hề có chút hoảng loạn. Người có khí độ như vậy, sao có khả năng nhát gan yếu đuối được?"

"Cửu công chúa nói có lý." Bách Lý Cơ Nhiên cũng gật đầu đồng ý, "Nữ tử này khí độ bất phàm, vừa nhìn thấy đã biết là người thông minh nhanh trí."

Ngay cả Úc Tiêu Ninh cũng có chút kinh ngạc nhìn bạn tốt của mình, "Ngưng nhi, có lẽ nàng ấy cũng là muội muội của ngươi, đúng không? Sao ngươi dường như không hiểu rõ về nàng ấy? Trước đây khi ta bị bệnh, chính nàng ấy đã chữa khỏi cho ta, ngay cả nhị ca cũng nói y thuật của nàng ấy rất tốt."

Hơn nữa, nếu nói nàng ấy hiếm khi ra khỏi cửa, mặc dù Úc Tiêu Ninh chỉ mới gặp nàng ấy một lần, nhưng nhìn bộ dáng quen đường thuộc lối của cô nương kia, giống như nàng ấy rất thường xuyên ra ngoài một mình.

Yến Ngưng Lạc nhìn hai người ôm nhau, đôi mắt trong veo xinh đẹp trải qua nhiều thay đổi khó hiểu, khóe môi nhẹ nhàng nhếch qua một bên, nhẹ giọng chậm rãi nói, "Có vẻ như mấy năm nay ta ở Phiêu Miểu Tông, nàng ấy đã gặp gỡ không ít cơ duyên tốt!"

Thì ra lúc trước nàng ấy nói có một sự phụ thế ngoại cao nhân, quả nhiên không phải là nói bừa.

Nếu không nàng ấy sao có thể thu hút được sự chú ý của nam nhân kia.

Nhưng, cho dù đúng như vậy thì sao? Thứ không thuộc về nàng ấy, cho dù cố gắng hết sức...... cũng sẽ không thuộc về nàng ấy!

Năm đó mẫu thân nàng bị bại dưới tay mẫu thân của nàng ấy, nàng tuyệt đối sẽ không thua!

Không có người nào chú ý tới chính là, Úc Kinh Trác vốn có ý định tới gặp cô nương mình thích, không ngờ lúc này nàng ấy lại ôm nhau giống như đang đoàn tụ với Thương Hải Vương, trong lòng chấn động không nhỏ.

Khi lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn bởi cảnh tượng đó, hắn yên lặng rời khỏi Vĩnh An Vương phủ.

Có lẽ hắn đã tu thân dưỡng tính khá lâu, cuộc sống thế này không thích hợp với hắn. Hắn vẫn nên tiếp tục sống trong mơ mơ màng màng! Tưởng nhớ một chút về tâm tình rung động còn chưa bắt đầu đã bị bóp chết kia của hắn.

Giờ phút này, Khanh Dạ Ly dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, mặc dù buông Khanh Vũ ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng như cũ.

Và Khanh Vũ vốn định đi ra ngoài theo lịch hẹn, sau khi xác định thân phận của Khanh Dạ Ly, tâm tình cũng được giải tỏa. Nếu sự nghi ngờ trong lòng đã được làm rõ, nàng không cần phải đi ra ngoài nữa, vì thế nên đành lỡ hẹn.

Một lúc sau, một bóng xám yên lặng rời đi.

*****

Vân Lai Các.

"Ngươi nói gì, tiểu nha đầu kia quen biết Thương Hải Vương?" Bạch Chi Ngạn có chút kinh ngạc hỏi.

Chờ mãi không thấy Khanh Vũ tới, vì thế nam tử áo xám phải tự mình chạy đi tra xét.

Sau khi nam tử áo xám trở về, trước tiên rót một cốc nước lớn rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó mới nói, "Đâu chỉ quen biết, trông có vẻ quan hệ thực sự không hề bình thường. Hai người còn ôm nhau rất lâu."

"Cái gì! Còn ôm nhau?? Vậy quân Nghiêu phải làm sao bây giờ!?" Bạch Chi Ngạn theo bản năng kinh hô thành tiếng, sau đó lập tức phát hiện có điều gì đó không ổn.

Tại sao hắn lại đột nhiên lôi Quân Nghiêu vào trong đó, hắn ngoại trừ có chút để bụng với tiểu nha đầu kia một chút, dường như không có gì đặc biệt?

Nam tử áo xám thấy phản ứng khiếp sợ này của hắn cũng cảm thấy hoảng sợ, sau đó nhướng mày, nâng cằm lên ý bảo hắn quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên khoảnh khắc tiếp theo khi hắn xoay người, ngay lập tức nhìn thấy nam nhân một thân quần áo màu tím cao quý thần bí trên lầu. Không biết người nọ đã đứng ở đó từ lúc nào, nheo đôi mắt tím một cách khó hiểu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhưng lại khiến người cảm thấy, thật sự không nên chọc vào.

Cuối cùng, nam nhân mở miệng, "Người đó... tên gì?."

Nam tử áo xám có chút kinh ngạc, từ khi nào thì người nọ lại quan tâm tới vấn đề nhàm chán này? Nhưng hắn vẫn thành thật trả lời, "Khanh Dạ Ly." Sau đó không quên bồi thêm một câu, "À, ta nghe tiểu nha đầu kia gọi hắn là Tiểu Dạ."

Quả nhiên, hơi thở toàn thân người nọ vốn không thích hợp, giờ phút này càng thêm áp lực, khoảnh khắc tiếp đã thấy các lan can bên rìa lầu hai đột nhiên phát ra một loạt tiếng kẽo kẹt thống khổ, sau đó vỡ thành từng mảnh và rơi xuống phía dưới.

Bạch Chi Ngạn nhanh nhẹn né tránh ra xa, khóe miệng co giật nhìn mớ hỗn độn đầy đất.

Đại gia hắn!

Hắn đã phải dùng một số tiền lớn để sai người xây những lan can đó!!

Một lời không hợp liền trút giận lên tiền của hắn, tiền hắn đều nhặt được từ trên đường cái hay sao!!

"Điều tra chi tiết về người này."

Lâu Quân Nghiêu ném ra những lời này, lập tức biến mất tại chỗ, không biết lại đi đâu tìm người trút giận.

Tóm lại, người nào đi theo gia hỏa hỉ nộ bất thường này, lúc nào cũng đều phải nơm nớp lo sợ.

"Chậc chậc chậc." Nam tử áo xám lắc đầu, nhìn một đống hỗn độn trước mặt, hài hước nói, "Sao chủ thượng càng ngày càng ấu trĩ như thế? Bộ dáng vừa rồi của hắn, thật giống như nghe thấy người trong lòng đeo nón xanh cho mình, lòng tràn đầy phẫn nộ không chỗ phát tiết!"

"Ặc......" Bạch Chi Ngạn nghe vậy thì sững sờ nhìn hắn ta, nhưng không thể tìm được lời nói phản bác.

Những gì hắn ta nói thật sự rất phù hợp......

***

Bên kia, Khanh Dạ Ly triệu hồi linh thú Bích Tinh Xuyên Hư Thú trở lại không gian một lần nữa, loại bỏ kết giới xung quanh.

Mọi người cuối cùng có thể tới gần hơn, Nguyệt Tâm Nhan là người đầu tiên chậm rãi chạy qua, "Dạ Ly ca ca."

Đánh giá từ khoảng cách gần, nàng mới phát hiện không ngờ dung nhan nữ tử này lại xuất sắc như thế, xinh đẹp tuyệt trần, một vẻ đẹp có tính xâm lược, khiến người liếc mắt một cái khó quên. Nàng ấy trang điểm đơn giản như thế, nhưng lại khiến bản thân toát lên một vẻ anh dũng, rất khác với dung mạo của nữ tử trong tranh, khí chất thần thái đều rất giống nhau, nhưng lại xinh đẹp kinh người.

Không biết vì sao, Nguyệt Tâm Nhan cảm thấy rất thích nàng ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, vì thế nở một nụ cười ngọt ngào, "Ta là Nguyệt Tâm Nhan."

Khanh Vũ nhìn nụ cười tươi đẹp kia thì có chút kinh ngạc. Thiếu nữ nở nụ cười rất có sức cuốn hút, khiến tâm tình người khác bất giác cảm thấy tốt hơn. Nàng cũng tươi cười đáp lại, "Cửu công chúa, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

"Ngươi gọi ta Tâm Nhan là được." Nguyệt Tâm Nhan chớp chớp mắt, có chút nghịch ngợm cười nói, "Lần này ta quấn lấy Dạ Ly ca ca cùng tới Thanh Lan, không ngờ có thu hoạch ngoài ý muốn. Thật sự không uổng công chuyến này. Dạ Ly ca ca đã tìm ngươi rất lâu, ta có được tính là đại công thần hay không?"

Khanh Dạ Ly hiếm khi nhếch khoé môi, "Tính."

"Vậy ca ca có phải nên khen thưởng muội hay không?" Thiếu nữ bỡn cợt nghiêng đầu nói.

"Muội muốn gì?"

Đôi mắt xanh lam hóm hỉnh của Nguyệt Tâm Nhan xoay chuyển, "Không biết Dạ Ly ca ca có thể để vị cô nương xinh đẹp này giao đấu với ta hay không?"

Nghe thấy vậy, Khanh Dạ Ly có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, "Tật xấu gặp người là muốn giao đấu của muội cần phải sửa."

"Sao vậy, ca ca luyến tiếc." Nguyệt Tâm Nhan trừng lớn hai mắt.

"Không phải, muội đánh không lại nàng." Khanh Dạ Ly đạm nhiên nói.

Nhìn vẻ mặt không tin của nàng, Khanh Vũ không nhịn được thấp giọng cười cười, "Cửu công chúa, Dạ Ly ca ca của người trước kia cũng không phải là đối thủ của ta."

Nguyệt Tâm Nhan kinh ngạc bởi những lời này, nhìn về phía Khanh Dạ Ly, "Thật sao?" Người sau gật gật đầu.

Lúc này nàng mới thật sự từ bỏ ý định. Dạ Ly ca ca là người có thiên phú biến thái như vậy, nàng còn không địch lại, nữ tử này phải đáng sợ cỡ nào?

Đám người Bách Lý Cơ Nhiên và Yến Ngưng Lạc sau đó cũng đi tới, so với sự tò mò của Bách Lý Cơ Nhiên và Úc Tiêu Ninh, trong mắt Yến Ngưng Lạc chỉ tràn đầy tối tăm u ám.

Đây là lần đầu tiên, nàng ta nhìn thẳng vào Yến Khanh Vũ, người đã từng không hề có chút thu hút nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv