Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 32: Đuổi giết



Vân Trung Thiên là đại lục đỉnh cấp, không gian của nó không nằm song song với hai đại lục khác.

Muốn đi vào Vân Trung Thiên, cần phải đi qua một đường hầm không gian, và trong khi đi qua đường hầm dài vô tận này, lại có vô số hung hiểm không tên đang chờ đợi những thanh niên cuồng vọng vô tri đầy nhiệt huyết đó.

Từ xưa đến nay, có vô số người đã bị mất mạng bên trong đường hầm không gian này.

Bởi vậy, đường hầm không gian này trải qua trăm năm tiến hoá, đã trở nên càng thêm thần bí khó lường, cường giả đại lục cấp thấp thành công tiến vào Vân Trung Thiên, cũng càng ngày càng ít.

Mỗi một đại lục đều có một số thế lực hùng mạnh.

Trên đại lục Tuyền Ky có ba đại tông môn, trên đại lục Bạch Trạch có tứ đại gia tộc.

Vân Trung Thiên được chia thành năm ranh giới, nằm ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc.

Đông có Thần Y tộc truyền thừa ngàn năm, Nam có Diệu Nguyệt thần điện am hiểu bói toán và nguyền rủa, Tây có Man tộc với diện mạo quái dị, tính cách táo bạo, Bắc có Ma Vực thần bí khó lường, tà ác đầy khát máu.

Tại ranh giới trung gian còn có công hội thợ săn vừa chính vừa tà. Bọn họ luôn nhận tiền không nhận người, trong đó cao thủ nhiều như mây, không e ngại bất luận một thế lực phương nào.

Năm phương thế lực khác nhau ban đầu vốn cùng nhau tồn tại ở Vân Trung Thiên một cách yên bình trong trăm năm qua. Nhưng những năm gần đây, người Ma Vực càng thêm càn rỡ, bọn họ bắt đầu hành hạ người của thế lực khác đến chết, phạm phải tội ác tày trời.

Điều này khiến cho những thế lực khác bất mãn, lần lượt thảo phạt người Ma Vực. Ma Vực những năm gần đây càng thêm không bằng như trước, thế lực của họ dần dần bị thế lực khác phá hủy.

Và vị cung chủ vô cùng thần bí, được xem như ngang hàng với các vị thần của Ma Vực không hề lộ diện, mặc kệ cho Ma Vực chia năm xẻ bảy. Đây cũng là điểm mà mọi người nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.

"Tiếp tục chạy đi, dùng sức mà chạy. Để xem các ngươi có thể chạy tới đâu, ha ha ha ha......"

"Chậc chậc chậc, nhìn xem, Ma Vực ngày xưa không ai bì nổi, hiện giờ đều giống như chó, đào vong khắp nơi, thật là đáng thương."

Bọn họ đã đào vong tới đại mạc hoang tàn vắng vẻ, nhưng những người phía sau đều giống như quỷ ảnh lấy mạng, làm thế nào cũng không thể rũ bỏ.

Phía trước, mấy bóng người màu đen, toàn thân được bao phủ bởi áo choàng màu đen, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng những vệt màu tối có thể nhìn thấy rõ trên người, đó là những vết máu đã thấm vào quần áo màu đen.

Sau lưng có một đám người, ước chừng bảy tám nam nhân trẻ tuổi, toàn bộ đều ăn mặc quần áo màu vàng vô cùng loá mắt, trên vai mang theo huân chương có tính chất đặc biệt, đó là một con đại bàng giương cánh bay cao, miệng vừa nhọn vừa dài, ánh mắt sắc bén hung ác.

Đây là phù hiệu của công hội thợ săn.

"Thay trời hành đạo là sự tình tốt đẹp nhất, còn có tiền thưởng rất lớn. Hôm qua bắt được người kia, tu vi không thấp, mất rất nhiều sức lực, còn chết mất hai huynh đệ."

"Người nọ hình như có địa vị khá cao ở Ma Vực, đôi mắt đỏ như máu của hắn thật quá thấm người."

Mấy người kia dường như không nóng lòng động thủ chút nào, vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau, giống như đang cố ý kích thích người Ma Vực.

"Sợ cái gì, khuôn mặt của hắn quá đẹp như vậy, nếu không phải bởi vì hắn là nam nhân, ta thật sự muốn nếm thử tư vị của hắn." Một nam nhân trong đó có khuôn mặt nham hiểm, khinh thường nói.

"Nam nhân thì sao, hăng lên thì vẫn chơi được a ha ha ha ha......"

Mấy người Ma Vực đã kiệt sức, còn bị trọng thương trong người, nhưng khi nghe thấy bọn họ nói như thế, một đám hai mắt đỏ ngầu, cơ thể run rẩy, phẫn nộ cực độ, gần như lấn chiếm hết lý trí bọn họ.

Thời gian dường như đã dừng lại ngay khoảng khắc này, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, dần dần biến thành nồng đậm.

Những nam nhân mặc trang phục màu vàng vẫn duy trì tư thế giống như lúc trước.

Thậm chí biểu cảm kiêu ngạo trên mặt cũng không hề biến mất.

Dưới ánh nắng chói lọi, đường màu đỏ cực mỏng trên cổ của bọn họ trông rất đẹp mắt, nhưng nhìn thấy lại ghê người.

Ngay sau đó, một lượng máu lớn đột nhiên phun trào ra ngoài khi đầu bọn họ trực tiếp rớt xuống từ trên thân thể, tám đầu người đều đồng thời giống như quả cầu lăn xuống vài vòng trên đất cát.

Một dáng người cao gầy lộng lẫy như ánh bình minh, đứng trên cao ở chỗ rất xa, trong tay nắm những sợi dây tơ vàng nhuốm máu mà mắt thường rất khó phát hiện. Người nọ quay đầu mỉm cười, môi đỏ quyến rũ, vũ mị tận xương.

"Mị cơ đại nhân!"

Nữ nhân phi người xuống, bước qua thi thể đầy đất, chậm rãi đi tới trước mặt mấy hắc y nhân, "Có thể đi tiếp được không?"

Mấy hắc y nhân hơi sửng sốt một chút, sau đó trăm miệng một lời nói, "Có thể!"

"Vậy là tốt rồi." Mị cơ gật gật đầu, cười nói, "Quay trở lại Ma Vực, ta đi cứu tiểu quái vật về trước, sau đó sẽ hội họp với các ngươi."

"Mị cơ đại nhân, ngài đi một mình rất nguy hiểm, xin hãy mang theo chúng ta đi cùng!"

"Đi cùng với mấy người thương thế tàn tật các ngươi? Đi theo kéo chân sau ta sao?" Mị cơ mang vẻ mặt khinh thường, "Công hội thợ săn là thứ gì, không ngăn được ta. Nếu không phải bọn họ dùng gian kế, sao có thể bắt được tiểu quái vật nhà chúng ta, hừ!"

Mấy người đang muốn nói chuyện, nhưng lại bị ngắt lời.

"Được rồi, nhanh chóng chạy về đi, không có nhiều thời gian nữa. Người của công hội thợ săn có một loại phương thức liên lạc đặc biệt. Những người chết ở đây, rất nhanh sẽ có người tới tìm." Mị cơ thu nụ cười trên mặt, ném cho bọn họ một quả bóng màu đen, "Cầm lấy cái này, nếu như gặp nguy hiểm, không cần đánh bừa, hãy dùng linh lực phá hủy nó, sau đó lập tức chạy trốn."

Dứt lời, thân ảnh Mị cơ hơi lắc lư một chút, biến mất tại chỗ.

Một hắc y nam nhân trong đó ngơ ngác nhặt quả cầu màu đen lên, một lúc lâu mới mở miệng lẩm bẩm, "Ta có một loại dự cảm, Ma Vực rốt cuộc có thể rửa được mối nhục xưa......"

........Dịch: Emily Ton.....

Phía Nam tọa lạc Diệu Nguyệt thần điện rộng rãi cổ xưa.

Bên trong thần điện, phía trước chủ vị có màn che rất dày, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng hình, lười biếng dựa người ở nơi đó, nhàm chán lắng nghe người nọ cúi đầu thao thao bất tuyệt.

"Điện chủ, ngài nhất định phải giúp ta. Nam nhân kia... nam nhân kia nhất định đã phát hiện ra, nếu không ta sẽ không thay đổi thành dáng vẻ này."

Người nói chuyện chính là một nữ nhân mặc trang phục tư tế màu đen, diện mạo không xuất chúng, cả người tràn ngập không khí âm trầm, khiến người sợ hãi. Dưới ống tay áo to rộng của tư tế, một bên trong đó là trống rỗng.

"Chẳng phải bị chặt đứt một bàn tay thôi sao? Kinh ngạc cái gì?" Đó là một giọng nói mềm mại mê hoặc, cực kỳ rung động lòng người.

Nữ nhân cúi đầu sợ hãi, "Nhưng...... thuộc hạ đã gieo tình chú gần một trăm năm qua, chuẩn bị chứng kiến nó cắn nuốt tâm trí hắn, hiện giờ lại bị người phá, hơn nữa ta còn bị phản phệ......" Trên mặt nữ nhân hiện lên một sự sợ hãi, "Sau khi bói toán ta biết được, người phá chú không ở Vân Trung Thiên."

"Hả?" Giọng nói kia rốt cuộc có một chút cảm xúc dao động, "Đại lục dưới hạ giới có loại người tài ba này sao? Chẳng lẽ là đi xuống từ Vân Trung Thiên?"

"Thuộc hạ không biết, chỉ biết đối phương rất mạnh. Khi ta đối chiêu với hắn, vốn tưởng rằng có thể đánh chết hắn, nhưng không ngờ rằng ta bị hạ ám chiêu. Nếu không phải ta kịp thời chém đứt cánh tay, ta sớm đã hóa thành một đống xương trắng." Nữ nhân nơm nớp lo sợ trả lời nói.

"A, thật là thú vị......"

"Điện chủ, hiện tại phải làm sao bây giờ, nam nhân kia rất nhanh sẽ phát hiện ra được đó là do chúng ta làm, với tính mang thù của hắn, nhất định sẽ hung hăng trả thù chúng ta."

"Chúng ta cái gì? Không phải ngươi là người hạ chú hay sao? Ta không biết gì hết......" Giọng nói của nữ tử có vẻ cực kỳ vô tội.

"Điện chủ......" Nữ nhân không thể tin ngẩng đầu nhìn lên, dường như không ngờ răng mình đã bị bỏ rơi, "Điện chủ cứu ta! Điện chủ, ta đã làm tất cả vì ngài......"

"Ồn ào, cút đi!" Giọng nói bắt đầu trở nên không vui, một lực lượng vô hình lực trực tiếp thổi bay nữ nhân ra ngoài, hộc máu hôn mê.

Không biết một ngọn gió thổi từ nơi nào tới, nhẹ nhàng lay động tấm màn mỏng, chỉ thấy nữ tử tuyệt sắc vô song bên trong bỗng nhiên nở nụ cười "Khanh khách", giọng nói êm tai giống như chuông bạc, "Quân vương của ta, ngài rốt cuộc...... đã trở về."

.......

Từ lần trước Yến Ngưng Lạc cãi nhau với Hiên Viên Triệt sau đó chia tay trong không vui, quan hệ hai người dường như lại càng tệ thêm.

Mạc Hàn Yên lo sợ nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, hôn ước này sẽ không thể duy trì nổi nữa, nhiều ngày qua luôn ở bên cạnh nữ nhi, nhẹ nhàng khuyên giải và thuyết phục, nhưng không có hiệu quả gì.

Điều này khiến cho bà ta buồn rầu một thời gian, không có thời gian tới Du Nhiên Cư để tìm hai tỷ đệ phiền toái.

Trên thực tế, Khanh Vũ gần đây cũng không vui vẻ chút nào.

Mặc dù lần trước nàng nói với Yến Túc, không cần tu sửa lại Du Nhiên Cư, nhưng ông ta luôn cảm thấy bọn họ thua thiệt, chẳng những phái người tặng rất nhiều đồ trang sức, tơ lụa sa-tanh, còn phái tới mấy hạ nhân thông minh lanh lợi, lâu lâu lại tới gặp bọn họ.

Khi còn nhỏ tuổi, Khanh Bắc luôn tràn ngập khát vọng chờ đợi đối với phụ thân, hy vọng ông ấy có thể tới thăm mình, nhưng chờ đợi hắn chỉ là sự thất vọng hết lần này tới lần khác.

Dần dần, hắn không còn loại tâm tình kích động này nữa.

Đặc biệt sau khi biết được bản thân mình không phải là nhi tử thân sinh của Yến Túc.

"Con hãy nghỉ ngơi đi, phụ vương nhất định sẽ tìm được người giúp con chữa khỏi tật chân, để con một lần nữa có thể đứng lên." Yến Túc với vẻ mặt từ ái vỗ vỗ bả vai thiếu niên, nhìn nha đầu khom người hầu hạ một bên, "Ngươi hãy chăm sóc công tử."

"Vâng, Vương gia."

Yến Túc giao phó thêm vài câu, đứng dậy rời khỏi Du Nhiên Cư.

Ánh mắt Khanh Bắc đạm mạc nhìn bóng dáng Yến Túc đi xa, sau đó thu hồi ánh mắt, "Các ngươi ra ngoài đi!"

"Công tử, Vương gia muốn nô tỳ hầu hạ bên người ngài." Nha hoàn có khuôn mặt kiều tiếu nhìn thiếu niên có khuôn mặt tuấn mỹ, sắc mặt ửng đỏ.

"Nô tài không nghe lời, ta không cần." Ánh mắt Khanh Bắc lạnh lùng, giọng nói không lớn, nhưng lại khiến tiểu nha đầu biến sắc, vội vàng quỳ xuống dập đầu một cái, "Công tử bớt giận, bọn nô tỳ sẽ lập tức đi ra ngoài."

Nói xong bọn nha hoàn vội vàng cùng nhau rút lui ra ngoài.

Trong phòng rốt cuộc khôi phục lại sự an tĩnh.

Khanh Bắc thở dài một hơi, có chút phiền chán nhìn những trang sức vàng bạc đẹp đẽ quý giá kia.

Du Nhiên Cư vốn đã không lớn, lại đưa tới nhiều đồ như thế, quả thực đã nhanh chóng chất đầy căn phòng. Phu nhân tiểu thư các phòng đều rất ghen tỵ, nhưng không may đó là do Vương gia ban thưởng, cho dù các nàng có đỏ mắt chăng nữa, cũng chỉ có thể nhìn xem.

Khanh Bắc đẩy xe lăn, liếc mắt ngắm vào bên trong căn phòng khác một cái.

Vẫn là tỷ tỷ ranh mãnh!

Biết mấy ngày nay phụ vương luôn tới đây, mỗi ngày nàng đều đi sớm về trễ, không đợi ở Du Nhiên Cư, Yến Túc làm thế nào cũng không thể nhìn thấy nàng. Mỗi lần ông ta hỏi tới, hắn đều phải tìm đủ các loại cớ để nói qua loa lấy lệ. May mắn thay lực chú ý của Yến Túc đều tập trung vào việc đau lòng cho Khanh Bắc ngồi ở trên xe lăn không thể đi lại, thật ra không chú ý nhiều tới Khanh Vũ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv