Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 16: Tiểu quái vật ở đại lục cấp thấp



"Có cách nào khiến chủ thượng tỉnh lại hay không?"

Bạch Chi Ngạn biết thiếu niên này tất nhiên sẽ có năng lực này.

Không biết vì sao, từ lần đầu tiên khi nhìn thấy tiếu niên này, hắn liền có cảm giác trên người thiếu niên này dường như có một loại ma lực thần kỳ.

Loại ma lực có thể biến điều không có khả năng thành có khả năng.

Khanh Vũ bất đắc dĩ gật gật đầu, "Nhưng hiện tại vẫn nên đừng để hắn tỉnh lại sẽ tốt hơn!"

Nam nhân trên giường có bộ ngực trắng nõn vạm vỡ, đường cong cực kỳ hoàn mỹ, gầy nhưng rắn chắc, toát lên vẻ đẹp của phái mạnh. Dáng người của hắn đơn giản không thể bắt bẻ.

Ánh sáng trong phòng hơi mờ, chỉ nhìn thấy được đặc điểm khuôn mặt của nam nhân, tuyệt đối là một mỹ nam tử. Đôi mắt tím đẹp như pha lê, mặc dù hiện tại ý thức của hắn vẫn chưa thanh tỉnh, không có thần thái, nhưng vẫn đẹp mê người.

Con sâu ghê tởm này, thật đúng là biết chọn người.

"Hai ngày tới ta sẽ luyện chế đan dược tinh khí mà băng hỏa âm dương cổ thích ăn, đến lúc đó dùng đan dược này dẫn cổ trùng ra khỏi thân thể hắn, nếu như hắn tỉnh lại sẽ không thuận tiện để ta làm việc." Khanh Vũ thấy Bạch Chi Ngạn nghi ngờ, có lòng tốt giải thích với hắn.

Thật ra nàng lo lắng nhiều hơn chính là, nếu năng lực tâm lý thừa nhận của nam nhân này không đủ, đến lúc thời điểm nàng dẫn cổ sẽ khiến hắn bị dọa sợ. Nếu cú sốc quá lớn có thể khiến cho tiểu huynh đệ phía dưới héo rũ, lúc đó nàng sẽ trở thành tội nhân.

Rốt cuộc, đó là vị trí mẫn cảm như thế.

Bạch Chi Ngạn cảm thấy nàng suy nghĩ rất chu đáo, hắn tràn ngập cảm kích, "Đa tạ Khanh công tử, nếu như có thể cứu vớt chủ thượng và khiến chủ thượng không tiếp tục phải chịu đựng sự dày vò, toàn bộ người trên dưới Thần Y tộc chúng ta đều sẽ nhớ kỹ ân tình này của ngươi!"

"Thần Y tộc?" Khanh Vũ nhướng mày, sau khi suy tư trong đầu một lúc lâu, nàng mới ý thức được, trên đại lục này dường như không có người của Thần Y tộc. Thì ra, bọn họ thật sự không phải là người bình thường!

"Khanh công tử chắc hẳn có nghe nói về Thần Y tộc mới đúng, mặc dù không biết công tử đã thừa kế từ vị cao nhân nào, nhưng Thần Y tộc cũng xem như là một gia tộc lớn rất nổi danh về luyện dược ở Vân Trung Thiên." Bạch Chi Ngạn mỉm cười hiền lành, trong giọng nói mơ hồ có chút thăm dò, cho tới bây giờ hắn vẫn rất hiếu kì về thân phận của thiếu niên này.

Dung mạo xuất chúng như thế, tu vi luyện dược đều cao thâm khó đoán, cao nhân lánh đời Vân Trung Thiên thật sự rất nhiều, nhưng không biết vị cao nhân nào là sư phụ của thiếu niên này......

"Ta không có sư phụ."

Tươi cười bên môi Bạch Chi Ngạn trở nên cứng lại.

"Ta xác thật không có sư phụ." Khanh Vũ cong cong môi, "Y thuật của ta, đều là truyền thừa trong gia tộc do ta tự mình lĩnh ngộ."

Từ khi sinh đời cho tới bây giờ, nàng đã bị giáo huấn tư tưởng mình là gia chủ của đời kế tiếp, và ngoại trừ tu luyện không biết ngày đêm, nàng còn tìm hiểu 《Táng Linh Quyết》 và 《Thiên Y Pháp Giám》, không có trò nào khác để nàng tiêu khiển.

Thành tựu về tu vi và y thuật của nàng đều bắt nguồn từ sự cô độc. Bởi vì cô độc, cho nên nàng mới có thể tu luyện không có chừng mực và biến cường như thế.

Nhiều năm trôi qua như vậy, ngoại trừ khí linh ra, không có bất luận thứ gì làm bạn.

Kiếp này, nàng chỉ mong muốn được sống vui vẻ mà thôi.

Trên mặt Khanh Vũ trở nên thoải mái hơn đôi chút.

Nàng thờ ơ nói ra như vậy, nhưng lại không nhìn thấy được bộ mặt giống như gặp quỷ của Bạch Chi Ngạn.

Không có sư phụ?

Thật sự không có sư phụ?!

Thiếu niên này có thiên phú mạnh như thế nào mới có thể bồi dưỡng ra được tình trạng giống như bây giờ!

Ngay cả Bạch Chi Ngạn là hắn được mọi người ca ngợi là đệ nhất thiên tài ngàn năm mới có của Thần Y tộc, cũng xuất sư vào năm 17 tuổi, bởi vì tất cả lão sư dạy dỗ hắn đã không còn gì có thể dạy được hắn. Thiên phú của hắn thậm chí có thể nói siêu việt hơn cả tằng tổ phụ năm đó được xưng là thần thoại.

Thiếu niên này......

"Khanh công tử thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, chắc hẳn năm nay đã 16 tuổi rồi?"

Mặc dù thiếu niên này có dáng người gầy yếu, nhưng nhìn ngoại hình và dung mạo tuyệt đối là thiếu niên khoảng 15-16 tuổi.

Khanh Vũ bị hỏi tới tuổi, nàng hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã mỉm cười mở miệng, "Qua một tháng nữa ta sẽ tròn 14 tuổi."

Khanh Vũ hoàn toàn không ý thức được, trái tim của Bạch Chi Ngạn đã chịu đả kích lớn bao nhiêu.

Vì vậy, có thể nói rằng...... thiếu niên này hiện tại mới 13 tuổi, đúng không?

Mười ba tuổi......

Quá đỉnh!

"Vậy Khanh công tử, trong Vân Trung Thiên ngươi ở phương vị nào? Thấy ngươi có khí độ bất phàm, chắc hẳn cũng xuất thân từ danh môn quý tộc."

"Vân Trung Thiên, đó là nơi nào? Ta chính là người bản thổ Thanh Lan Quốc, từ khi sinh ra tới nay đã sống ở trên mảnh đất này." Thiếu niên vẫn mang vẻ mặt tươi cười, lễ phép trả lời hắn những vấn đề gần như liên quan tới cá nhân mình.

Bạch Chi Ngạn, "......"

Hãy để ta yên, ta cần yên tĩnh.

Tiểu quái vật 13 tuổi, ở một đại lục cấp thấp lại sinh ra được một tiểu quái vật.

Hắn không tin, tiểu quỷ này nhất định đang lừa hắn.

Nếu đây là sự thật, Bạch Chi Ngạn hắn có thể sẽ chết. Đúng vậy, hắn thật sự không cần sống nữa ==

.....Edit & Dịch: Emily Ton......

Vĩnh An Vương phủ.

Trên một cái bàn dài được làm bằng gỗ đàn hương, bày rất nhiều món ăn tinh xảo ngon miệng, bên cạnh là người ngồi vây quanh một vòng.

Trên ghế chính là gia chủ Yến Túc, hai vị trí ngồi gần ông ấy nhất là huynh muội Yến Ngưng Lạc và Yến Hi Thành được sủng ái nhất.

Sau đó, ngồi theo thứ tự giảm dần là hai trắc phi thiên kiều bá mị cùng với nữ nhi các nàng, sau nữa là những thị thiếp phu nhân.

Thân thể Vương phi không tốt, hiếm khi ra khỏi sân của mình, có lẽ bản thân Yến Túc cũng biết rằng trái tim bà ta đã nguội lạnh, không muốn nhìn thấy toàn gia khiến bà ta thống hận này.

Sau khi Yến Túc nhìn quanh một vòng, lập tức mở miệng nói, "Dùng bữa đi!"

Yến Hi Thành nhíu mày lại, "Vì sao không nhìn thấy Khanh Vũ và Khanh Bắc tới đây?"

Lúc trước hắn rõ ràng đã sai hạ nhân tới Du Nhiên Cư thông báo.

"Thành nhi, ngươi nói gì vậy?" Yến Túc nghi hoặc nhìn hắn một cái.

Ngoại trừ Yến Hi Thành và Yến Ngưng Lạc mà ông cực kỳ coi trọng, những hài tử khác căn bản ngay cả tên ông cũng đều không nhớ được. Vì vậy, khi Yến Hi Thành vừa nói như thế, ông căn bản không có phản ứng với những gì mà hắn đang nói.

Bàn tay cầm đũa của Yến Ngưng Lạc dừng lại, khẽ nheo đôi mắt.

Ca ca, vì sao lại chú ý tới hai người kia ở Du Nhiên Cư?

"Phụ vương, ngài nói xem, gia yến chính là tất cả mọi người cần phải tới, nhưng đệ đệ và muội muội Du Nhiên Cư vẫn chưa tới." Yến Hi Thành cau mày trầm giọng nói.

"Thế tử, đó hai tiểu dã loại, một người thì nhát gan yếu đuối, một người khác thì có tật chân, không được đặt lên mặt bàn, sao có thể ngồi cùng bàn ăn cùng chúng ta!"

Người nói chuyện khoảng tầm ba mươi, diện mạo có thể xem quyến rũ, một thân váy dài màu xanh nhạt hở ngực, hai cục thịt lớn trước ngực gần như bung ra, rất bắt mắt.

Giờ phút này nàng ta đang cười duyên trêu đùa với một vị phu nhân bên cạnh, cực kỳ vô tư.

Nữ nhân này đang được sủng ái, mặc dù chỉ là một vũ cơ, nhưng rất biết cách nói chuyện, mang tới niềm vui cho người khác. Yến Túc đặc biệt ân sủng nàng ta.

Những lời nói vô tình của nữ nhân kia, khiến cho khuôn mặt hai cha con Yến Túc và Yến Hi Thành nháy mắt đổi sắc.

"Ngươi thật to gan!" Yến Hi Thành đột nhiên đập bàn một cái, khiến cho những nữ nhân đang đùa giỡn nơi đó đều hoảng sợ.

Đặc biệt là nữ nhân mặc trang phục màu xanh kia, bị dọa sợ đến nỗi choáng váng.

"Thế tử, ta......"

"Công tử và tiểu thư Vĩnh An Vương phủ, là những người mà ngươi có thể nghị luận sao? Ngươi nói bọn họ là dã loại, vậy ngươi đặt phụ vương ở chỗ nào!"

Khuôn mặt Yến Hi Thành lạnh lùng, bộ dáng giống như đang đối mặt với quân địch ở trên chiến trường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv