Hoắc Vân Thâm nói những lời này là dán sát bên tai Ngôn Khanh, môi như có như không chạm vào cô.
Ngôn Khanh khẩn trương muốn chết, lại bị hơi nóng nhàn nhạt do người đàn ông thở ra làm cho nóng bừng. Anh còn hăng hái cọ xát khiến làn da cô tê dại, giống như bị một luồng nhiệt nhỏ kích thích, đỏ bừng từ hai bên tai, lan tràn đến xương quai xanh một cách không kiểm soát được.
Cô lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng, mỗi khi Hoắc Vân Thâm ôm cô, cánh tay anh giống như nhà giam kiên cố.
Từng lần một, muốn dùng cơ thể mình để nhốt cô lại.
Mà sức giãy giụa của cô càng lúc càng nhỏ, bởi vì chính cô cũng chưa từng phát hiện ra rằng bản thân không còn sợ anh như ban đầu nữa. Ngược lại còn tình nguyện tin tưởng, tin anh sẽ không làm mình tổn thương và cũng không miễn cưỡng mình.
Nhưng càng tiếp diễn, càng nguy hiểm.
Quả nhiên, Hoắc Vân Thâm siết chặt eo cô, mê đắm trong cái ôm mà ngày đêm khao khát, không nhịn được mà hôn lên mặt cô, hô hấp càng thêm dồn dập.
Trái tim Ngôn Khanh nhảy rầm rầm. Cô quy tất cả những phản ứng của mình thành xấu hổ khi bị bắt tại trận, vội vàng đẩy anh ra: “Sao anh về sớm thế? Không phải bảo tối mới về à?”
Hoắc Vân Thâm thấp giọng: “Vợ về nhà, anh không muốn lang thang bên ngoài.”
Đương nhiên Ngôn Khanh không nghĩ là anh cố ý, nhưng cô đã kịp thời phản ứng lại. Tài xế đưa cô về xong, chắc chắn sẽ thông báo với Hoắc tổng. Cô quá ngốc, lại dám nghênh ngang làm càn, bao nhiêu ngu ngốc đều bị anh nhìn thấy. Quan trọng nhất là, cô còn mặc siêu ít!
Mắc cỡ chết người!
Ngôn Khanh ỷ vào dáng người gầy của mình, tụt người xuống, chui ra khỏi sự kiềm chế của anh, nắm lấy quần áo mặc vào, đỏ mặt nói: “Đã bảo không được tiếp xúc thân mật cơ mà, anh lại phá giới.”
Hai tay Hoắc Vân Thâm mất mát mà rũ xuống, không chịu thừa nhận: “Là chính em đụng vào, không thể trách anh.”
Ngôn Khanh càng thêm xấu hổ, chỉ muốn đâm đầu đi chết. Ai bảo cô đắc ý vênh váo, xứng đáng!
Hoắc Vân Thâm chậm rãi tiến lên một bước, vén sợi tóc dài dính trên mặt cô, lặp lại nguyện vọng của anh: “Nhảy rất đẹp, anh muốn xem lại một lần.”
Đỉnh đầu Ngôn Khanh bốc khói, kiểu lời khen không có não thế này ai tin thì người đó ngốc.
Khi chơi một mình cô rất tự tin, nhưng dù sao cũng là điểm yếu. Nếu thật sự phải biểu diễn trước mặt người khác, đặc biệt là loại khán giả nặng ký như Hoắc Vân Thâm, cô luôn cảm thấy mình nhảy không được tốt, còn kém xa Âu Dương và những người khác.
Cho nên mỗi ngày mới liều sống liều chết luyện tập.
Nhưng tập lâu như vậy, vẫn không thấy tự tin.
Dù cô có nghiêm túc nhảy cũng không dám cam đoan hiệu quả, huống chi là tuỳ tiện nhảy như vừa rồi. Hoắc tổng căn bản là đang cười cô!
Ngôn Khanh ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, tủi thân lẩm bẩm: “Anh đừng náo loạn, em đi chuẩn bị cơm tối.”
Không chỉ là một người vợ nhỏ xinh, cô còn phải đảm đương vai trò một đầu bếp nhỏ, ngoan cực kỳ.
Trái tim Hoắc Vân Thâm mềm nhũn, ngăn cô lại, rồi nâng mặt cô lên.
Thế mà chóp mũi cô gái nhỏ này lại ửng đỏ, đuôi mắt cũng được trang điểm hai màu trông động lòng người, không thể nói là do mất mặt hay thiếu tự tin. Nhưng dù là cái nào, Hoắc Vân Thâm đều không chấp nhận.
Anh hơi cúi người, chạm vào tóc cô, giọng điệu trịnh trọng: “Ngôn Khanh, em nhảy đẹp hơn bất kỳ ai khác, không phải trêu chọc em, mà là thật sự thích.”
Ngôn Khanh cắn môi, đôi tay hơi nắm lại.
Anh lại hỏi: “Em cố gắng như vậy, là muốn nhảy cho ai xem?”
“Cho bản thân… cho fans.”
Ngôn Khanh luôn nhớ kỹ giây phút bên ngoài công viên trò chơi, những người đó vì cô mà giơ cao biểu ngữ, giơ cao máy ảnh. Trong buổi biễn diễn công khai, cô không muốn để ai phải thất vọng.
Hoắc Vân Thâm biết rõ kết quả, nhưng trái tim vẫn nhói đau, lộ ra nụ cười khổ.
Trước kia anh rất hung dữ, không chút kiềm chế tính chiếm hữu của mình, ép hỏi Khanh Khanh: “Em hát cho ai nghe?”
Anh sợ nghe được một khả năng khác, lại không chịu đựng được mà muốn biết đáp án.
Khi đó Khanh Khanh cười vô cùng ngọt, cô kéo dài âm điệu úp úp mở mở. Trong lúc anh nghĩ đến vô số tên địch giả tưởng, đỏ mắt hôn cô thật mạnh, cô mới nghịch ngợm nghiêng đầu nói: “Em chỉ muốn hát cho Hoắc Vân Thâm.”
Tới giờ phút này, câu trả lời của cô không còn có anh nữa.
Không sao, anh không đau, anh sẽ khống chế bản thân, chủ động đi về phía cô.
Hoắc Vân Thâm che giấu sự tối tăm trong mắt, giọng nói như cát sỏi: “Anh cũng là fan của em.”
Ngôn Khanh choáng váng.
Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thẳng tắp mà sâu thẳm: “Ngôn Khanh, em có thể nhảy vì anh không?”
Năm phút sau, Ngôn Khanh mặc một chiếc quần ống rộng, một lần nữa đứng giữa sàn phòng ghi âm, cảm thấy đầu óc mình tám phần là hỏng rồi. Cô thật sự nghe lời Hoắc · fan siêu cấp lớn · Vân Thâm, quyết định nhảy cho anh một lần.
Thật sự là…
Biểu hiện của Hoắc tổng quá thành khẩn đó!
Anh đẩy tất cả thiết bị gây cản trở ra xa, tạo ra khoảng trống, điều chỉnh ánh đèn trên trần nhà tạo ra một chùm ánh sáng. Chỉ vì điều này, anh còn xắn tay áo lên để đổi hai bóng đèn sáng hơn, lại dùng mấy bóng đèn nho nhỏ trên cửa sổ quấn thành một cây gậy huỳnh quang tạm thời, ngồi trên sô pha nhỏ đầy mong chờ, trúc trắc mà đung đưa.
Trường hợp này, nếu Ngôn Khanh không nhảy, cô thực sự không đối mặt được với ánh mắt sáng quắc của Hoắc Vân Thâm.
“… Em, em thật sự nhảy nhé!”
Tiếng đèn nhỏ vang lên rầm rầm.
“Anh không được cười em!”
Hoắc Vân Thâm cố hết sức giữ vẻ mặt đứng đắn: “Anh rất lý trí, không phải fan cuồng, sẽ cho em ý kiến khách quan, giúp em tiến bộ và biểu hiện càng tốt hơn.”
Âm nhạc vang lên.
Ngôn Khanh khẽ cắn môi chịu thua, dù sao khí thế của một mình Hoắc tổng cũng có thể chống lại được thiên quân vạn mã. Nếu cô có thể vượt qua khi đứng trước mặt anh, vậy sau này đứng trên sân khấu dù ít dù nhiều cũng không thể làm khó cô.
Nhảy thì nhảy.
Hoắc Vân Thâm cách cô khoảng 3 mét, huy động sức lực toàn thân để giữ vững khả năng tự làm chủ.
Một đoạn vũ đạo hai phút rưỡi, gậy huỳnh quang trong tay bị anh nắm chặt, vết cắt rạch qua làn da nhắc nhở anh về thân phận hiện giờ của mình.
Anh nhắm mắt lại nhiều lần để kiềm chế nỗi xúc động, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Không muốn cho người khác xem.
Chờ đến ngày Khanh Khanh khôi phục ký ức và thực sự chấp nhận anh, có lẽ anh sẽ một lần nữa biến thái đến mức khiến cô giật bắn mình. Giữa cuộc hành trình, anh sẽ lao vào ngăn cản, ấn cô lên sàn nhà, lên bàn, lên ghế sô pha, nơi nào cũng được, muốn làm gì cô thì làm.
Nhưng bây giờ, khi Khanh Khanh hoàn thành điệu nhảy, anh chỉ có thể vỗ tay, che giấu biểu cảm, lặp lại những lời khích lệ từ đầu đến cuối.
Ngôn Khanh thở phì phò, nghe Hoắc tổng nghiêm túc mà cẩn thận thổi thải hồng thí, không khỏi bật cười, ngồi xổm bên cạnh anh, ngửa mặt hỏi: “Còn nói không phải fan cuồng? Thật không phải đang dỗ em hả?”
Hoắc Vân Thâm rũ mắt nhìn cô: “Đương nhiên là thật, nhưng anh có một kiến nghị.”
Ngôn Khanh nghiêm mặt: “Anh nói đi.”
Hoắc Vân Thâm bình tĩnh tiết lộ bí mật: “Vòng đấu loại sắp tới, trình độ trong đội em không đồng đều. Em làm đội trưởng, nếu ca hát vũ đạo đều quá ưu tú, thì tổng thể sẽ không tốt. Nên chọn thứ mà em am hiểu nhất, còn những phần khác thì để người khác biểu hiện, mỗi người thực hiện nhiệm vụ riêng của mình.”
Ngôn Khanh được chỉ điểm ngoài ý muốn, suy nghĩ bay xa, cô chợt hiểu ra, nỗi phiền lòng về phần biểu diễn của cả nhóm bỗng tìm được đường sống mới. Một bài hát không nhất định phải được giữ nguyên, có thể kết hợp đan xen nhạc dance, để Âu Dương nhảy, lại ghép với lyric nhẹ nhàng trữ tình và phần rap thổi bùng không khí. Sắp xếp phù hợp với từng thành viên để che giấu khuyết điểm, làm nổi bật ưu thế.
Lấy một bài hát làm cơ sở, kết hợp với nhiều đoạn ngắn có phong cách khác nhau. Các nhóm khác có thể không làm được, nhưng cô có thể. Biên soạn nhạc là nghề của cô, cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm.
Ngôn Khanh kinh ngạc lắc cánh tay Hoắc Vân Thâm: “Thâm Thâm anh lợi hại quá đi, vấn đề đã được giải quyết hết! Em phụ trách các âm cao và soạn nhạc là được!”
Cơ thể căng cứng của Hoắc Vân Thâm bị cô lắc lư qua lại, anh bình tĩnh hỏi: “Không nhảy?”
“Không nhảy không nhảy,” Cô vui mừng mà cong mắt, “lần sau nói tiếp.”
Hoắc Vân Thâm đạt được mục đích, nâng tay lên, nhìn có vẻ như nhẹ nhàng mơn trớn gáy cô, nhưng sức lực lại không cho phép từ chối: “Anh đã giúp em đỡ bận bịu, có thể xin chút phần thưởng được không?”
Giọng nói vừa phát ra, không đợi Ngôn Khanh có ý kiến, anh đã bình tĩnh chống đỡ sự tỉnh táo lung lay sắp đổ, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô.
Ngôn Khanh nóng như thiêu đốt, chịu lừa gạt mà trợn to mắt, vô cùng bất mãn: “Anh học làm fan cho tốt đi! Có đạo đức nghề nghiệp hay không, fans sao có thể hôn thần tượng!”
Hoắc Vân Thâm thoáng dời môi đi, xoa mặt cô: “Trước khi trở thành fan, anh là chồng của em.”
***
Ngôn Khanh vác khuôn mặt cà chua xuống bếp, xấu hổ giận dữ vung dao chặt đôi quả dưa chuột trên thớt.
Đến cuối cùng, vẫn bị Hoắc tổng lừa gạt.
Hoắc Vân Thâm thay quần áo xong mới xuống nhà. Anh đứng sau lưng cô, cánh tay vòng ra trước người cô, nhận lấy con dao, thuần thục cắt tỉa rồi giúp cô bỏ vào nồi.
Anh đến gần, nhưng vẫn cách một khoảng, hai thân thể không thật sự dán sát vào nhau.
Song hết lần này đến lần khác vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp đập của người kia. Quấn lấy nhau, mà vẫn để lại khoảng trống.
Ngôn Khanh không tìm được lý do để nói anh vi phạm quy định.
Cô cố gắng co mình lại thành một con chim cút nhỏ, chờ đợi trong không gian nhỏ hẹp mà anh tạo ra.
Hoắc tổng biết nấu cơm, nhưng thật đáng tiếc là bản thân lại không ăn được.
Ngôn Khanh nghiêng đầu nhắc vấn đề chính với anh: “Anh luôn mất ngủ, ăn không ngon miệng, cơ thể sao khoẻ lên được. Chúng ta phải tìm cách giải quyết. Đừng nói mỗi ngày ngủ cùng rồi là đút cho ăn, nghĩ cũng không thể…”
Hoắc Vân Thâm cầm dao, khớp xương rõ ràng. Anh thong thả ung dung thái nguyên liệu, rồi sửa đúng cho cô: “Đó quả thực là cách có thể diệt trừ tận gốc, chỉ là em không chấp nhận. Nhưng hẳn là em hiểu, an ủi tình cảm cũng quan trọng như an ủi thân thể, nếu buộc phải bỏ một nửa, không có tác dụng.”
Ngôn Khanh hơi hé miệng, biết Hoắc tổng nói rất có đạo lý.
Làm sao để bộc lộ tình cảm? Làm thế nào để lại một lần nữa tạo được cảm giác an toàn cho người đã từng chịu tổn thương nặng nề? Chỉ dựa vào miệng nói ư? Cuối cùng, vẫn không thể thiếu tiếp xúc thân thể, dắt tay, ôm, hôn môi, thậm chí là càng sâu hơn. Đó đều là những hành vi phát tiết tình cảm hữu hiệu.
Bệnh của anh không hề nhẹ, nên đương nhiên thuốc anh cần cũng sẽ không đơn giản.
Muốn không trả giá mà có thể chữa khỏi, nào dễ dàng như vậy.
Ngôn Khanh xoắn xuýt cúi thấp đầu, nhìn cặp bắp cải trắng nõn thon dài trước mắt, lại nhìn đôi tay mang theo vết bỏng cho thức ăn vào nồi, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Nếu không như vậy đi… em cho anh thư thả. Có thể dắt tay, ôm, hôn… hôn mặt, nhưng phải giống như đám nhóc trong nhà trẻ, cho anh một bảng tích luỹ điểm.”
Hô hấp Hoắc Vân Thâm tăng thêm: “Bảng tích điểm?”
Cô gật đầu: “Trước tiên chúng ta giải quyết vấn đề ăn cơm. Không phải anh ăn không vô, mà chủ yếu là do kháng cự ăn. Vậy bắt đầu từ ngày mai, anh ăn một bữa thì tính là một điểm, cộng dần lên, đến khi đủ số lượng, có thể đổi được tiếp xúc thân thể tương ứng, anh cảm thấy… hứng thú không? Có chút kích thích ăn uống nào không?”
Hoắc Vân Thâm nuốt nước miếng, giọng nói bình tĩnh như thường: “Có hứng thú, vậy mất ngủ thì sao?”
“Mất ngủ hơi khó.” Ngôn Khanh sầu não.
Cổ tay đang xào của anh có chút bất ổn: “Ngủ cùng một giường, hai chăn, được không?”
“Không được.”
“Anh ngủ trên sàn phòng em.”
“… Không được.”
“Trước khi ngủ, em ôm anh một cái.”
“… Không được, thế chẳng phải mâu thuẫn với bảng tích điểm à? Ý kiến bị bác bỏ.”
Hoắc Vân Thâm không nói nữa, bưng thức ăn đã xào xong lên bàn.
Bữa tối đầu tiên hai người cùng ngồi trong nhà thưởng thức, nhưng Ngôn Khanh lại không có tâm trạng gì, luôn cảm thấy Hoắc tổng rất phiền muộn.
Thời gian buổi tối trôi qua nhanh chóng, sau khi cùng anh ăn và dọn dẹp xong, cũng đến lúc từng người trở về phòng mình.
Ngôn Khanh đứng trên hành lang, không đủ tự tin mà khuyên nhủ anh: “Thâm Thâm, anh thử lại một chút đi. Phòng ngủ em cách phòng anh không xa. Anh tự nói với bản thân là em ở đây, nói không chừng sẽ có hiệu quả, có thể ngủ đấy.”
Hoắc Vân Thâm đưa cô đến cửa phòng ngủ, đột nhiên sờ lên tóc đuôi ngựa của cô: “Dây buộc tóc của em, có thể cho anh không?”
Ngôn Khanh ngơ ngác, tháo dải lụa ra đưa cho anh.
Anh dùng sức nắm, không đòi hỏi quá nhiều.
Ngôn Khanh vào phòng đóng cửa lại, giao cho mình rất nhiều nhiệm vụ công việc, cố gắng không nghĩ đến anh nhiều nhất có thể. Nhưng khi đã khuya, lúc lên giường ngủ, trong lòng cô vẫn luôn náo động không yên.
Hoắc tổng… đã ngủ chưa.
Cô kéo chăn che kín đầu. Nghẹn nửa ngày rốt cuộc cũng không qua được lương tâm, xoay người ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường, muốn đến cửa ngắm Hoắc Vân Thâm một cái. Nếu đèn tắt, cô lại trở về.
Nếu đèn sáng…
Cô… tùy cơ ứng biến.
Dù sao nếu tiếp tục coi như không có việc gì mà đi ngủ, cô không làm được.
Ngôn Khanh vừa ra khỏi phòng đã thấy cánh cửa cách nữa dãy hành lang, chẳng những đèn sáng, thậm chí còn không đóng chặt, lộ ra một khe hở lớn.
Đã muộn thế này…
Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn nhón chân qua đó, trộm nhìn qua khe hở.
Vừa thấy liền sửng sốt.
Trên bàn làm việc lớn của Hoắc Vân Thâm trải đầy văn kiện và tài liệu, hiển nhiên là vẫn luôn bận rộn. Mà lúc này, anh khép máy tính lại, kéo một con mèo bông lớn màu trắng kem đến bên cạnh, lấy dải lụa buộc tóc của cô, thắt lên một bên tai của con mèo.
Sau đó anh nhéo mặt con mèo một cái, cúi người ôm nó, vùi đầu xuống, sống lưng gầy gò mệt mỏi.
Thoạt đầu Ngôn Khanh cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cảm xúc tăng lên trong nháy mắt, chồng chất thành nỗi đau không thể nói thành lời.
Hoắc Vân Thâm, anh khát vọng một cái ôm trước khi ngủ.
Ngôn Khanh nhìn chằm chằm mũi giày của mình, trong lòng không thắng nổi chua xót, cô im lặng đẩy cửa vào, từng bước một nhẹ nhàng chậm chạp tới gần anh.
Trước khi anh quay đầu lại, cô đi đến phía sau anh, giang hai tay ra, ôm bờ vai rộng lớn mà gầy guộc vào trong lòng.
Ngôn Khanh cảm giác được, anh run lên một chút.
Cô càng ôm chặt hơn, áp trán vào cổ anh, dịu dàng nói: “Thâm Thâm, em ở đây.”