Một đêm tuyết mỏng qua đi. Buổi sáng trời quang, ánh ban mai vàng nhạt xuyên qua khe hở rèm cửa rọi lên giường, phản chiếu đường cong sắc bén nơi sườn mặt Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh ngơ ngẩn nhìn anh, trái tim như muốn nổ tung.
Cô cho rằng mình ít nhiều cũng hiểu rõ Hoắc tổng, kết quả Hoắc tổng lại một lần nữa đánh bôm bốp vào mặt cô, tuyên bố cô quá ngây thơ.
Chí ít giờ phút này, trước mặt người đàn ông nói muốn kết hôn này, cô thật sự không hiểu rõ.
Ngôn Khanh không thể tin nổi mà tìm từ: “Ý của anh là… bảo tôi lấy thân báo đáp?”
Loại cảm giác này tựa như, cô vừa mới mở chương 1 của một quyển tiểu thuyết, không hề có dự báo trước mà nhảy thẳng tới phần cuối, cốt truyện ở giữa thì biến thành “Nơi này tỉnh lược trăm vạn chữ”.
Không có khả năng, Hoắc Vân Thâm đang dọa cô.
Không chờ Hoắc tổng trả lời, Ngôn Khanh dứt khoát mà lưu loát đứng dậy, vẻ mặt như nhìn thấu: “Hoắc tổng, những lời như thế này không thích hợp để nói đùa đâu. Có phải ban đầu anh muốn hù doạ tôi để tôi tiếp nhận yêu cầu thực sự của anh không? Vậy còn không bằng anh nói thẳng luôn đi.”
Hoắc Vân Thâm dựa vào đầu giường, cũng không biết cố ý hay vô tình, đặt cánh tay bị thương ở vị trí dễ thấy, dùng ánh mắt thâm thuý lẳng lặng nhìn cô.
Khí thế của Ngôn Khanh lập tức ngắn còn một đoạn: “Anh… rốt cuộc có ý gì.”
Hoắc Vân Thâm vẫn không nói gì, cho cô thời gian suy nghĩ.
Sau một lúc, sắc mặt Ngôn Khanh dần dần thay đổi, lườm anh với vẻ không thể tin được: “Không phải là anh nghiêm túc đấy chứ?!”
“Nghiêm túc,” Hoắc Vân Thâm khàn khàn mở miệng, “anh không có yêu cầu gì khác, chỉ một cái này.”
Ngôn Khanh liền xù lông: “Kết hôn là chuyện lớn, sao anh có thể náo loạn như vậy?! Hoắc tiên sinh, tôi mới biết anh được mấy ngày? Ngoài việc biết thân phận của anh, biết tình cảm anh dành cho Vân Khanh, tôi căn bản không quen anh, mạch não của anh có thể bình thường một chút được không?”
Phản ứng của cô, lời cô kích động nói ta, đều nằm trong dự đoán của Hoắc Vân Thâm.
Anh cũng đã nhiều lần bị tổn thương và muốn bỏ trốn, nên anh thấu hiểu căn nguyên của sự kháng cự của cô.
Bắt được ngọn nguồn, là có thể đủ để khiến cô thay đổi chủ ý.
Vì thế Hoắc tổng thoáng nhíu mày, vẻ mặt lộ ra một chút yếu ớt, mặt khác anh cũng nghiêm túc bắt đầu chiến lược của mình.
“Đúng là thời gian chúng ta quen biết không dài, nhưng sau khi kết hôn, những gì em muốn biết, tự nhiên sẽ rõ.”
Mặc dù cảm xúc của Ngôn Khanh đang dâng trào, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn đó, cô nhạy cảm nhận ra lời anh còn có ý khác: “Hoắc Vân Thâm, cuối cùng anh cũng thừa nhận trước kia chúng ta không quen biết?”
Hoắc Vân Thâm mặt không đổi sắc nói dối với cô: “Đúng vậy, bị thương một lần, ngược lại càng thêm thanh tỉnh, anh tin tưởng em không phải Vân Khanh.”
Lời anh vừa thốt ra, quả thực khiến Ngôn Khanh như trút được gánh nặng, Ngũ Hành Sơn đè ép trên người cũng rầm rầm đổ vỡ, cả người trở nên nhẹ nhàng, ngay cả hai từ “kết hôn” cũng không còn khó nghe như vậy.
Hoắc tổng có thể nhận ra điều này, thì chướng ngại lớn nhất giữa anh và cô đã không còn nữa.
Tốt xấu gì cũng có thể đứng ở vị trí bình đẳng mà giao tiếp với nhau.
Ngôn Khanh vỗ tay Hoắc tổng, không khỏi lắc đầu khen ngợi: “Hoắc tổng, anh thật hiểu lẽ phải. Tôi sẽ rút lại những lời từng mắng anh trước đây. Thật ra tôi đã sớm muốn nói, điều kiện của anh tốt như vậy, đẹp trai như thế, trong nhà cần cái gì đều có cái đó, sau này nghĩ thông suốt rồi thì phải tìm một cô gái thật tốt, nữ thần Vân Khanh của tôi sẽ không trách anh.”
Khoé miệng Hoắc Vân Thâm cong cong, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: “Cô gái tốt không phải tìm được rồi sao? Chỉ cần em gật đầu đồng ý, dáng dấp anh đẹp trai, trong nhà cần gì cũng có, đều là của em.”
Ngôn Khanh phát hiện hai việc này không hợp nhau, cô trợn tròn đôi mắt: “Anh nói tôi không phải Vân Khanh, vẫn còn muốn đề nghị kết hôn, đến tột cùng là làm gì?”
Chủ đề đến.
Hoắc Vân Thâm nghiêng đầu: “Trước tiên em mở ngăn kéo đầu giường ra.”
Ngôn Khanh nghi hoặc. Theo lời anh, cô ngồi xổm xuống, kéo ra, vừa thấy liền sửng sốt. Bên trong nhét đầy bình thuốc lớn lớn bé bé, đều chỉ còn non nửa, chứng minh chúng vẫn luôn được dùng.
“Trong nhà cũ ở Giang Bắc, so với chỗ này càng nhiều hơn.” Giọng Hoắc Vân Thâm trầm thấp, ảm đạm truyền đến từ đỉnh đầu cô, “Sau khi Khanh Khanh đi, có khoảng nửa năm anh không thể nào ngủ được, ăn cũng không vào, đau đầu và đau dạ dày bắt đầu nghiêm trọng. Mà có lẽ em cũng nghe được lời đồn ở bên ngoài, nói anh trời sinh bị bệnh điên, tâm lý không bình thường, đúng không?”
Ngôn Khanh cắn môi, nhớ tới video ban đầu cô xem ở Thừa Phong, nhớ đến lần anh mất khống chế trên cầu lớn cần phải tiêm thuốc an thần, sau đó là nhiều lần thân thể khó chịu, bao gồm cả tối hôm qua, Mẫn Kính cũng nói anh phải dùng thuốc mới ngủ được.
Hoắc Vân Thâm nhìn chăm chú vào chóp mũi đỏ ửng của cô.
Khanh Khanh vẫn luôn như vậy, mềm lòng, lương thiện, vì người khác khổ mà khổ, anh biết, cho nên anh ác liệt lợi dụng, chỉ vì muốn cột cô vào bên người mình.
Anh bình tĩnh nói: “Ba năm nay, bóng ma và chấp niệm của anh quá sâu, nếu không nghĩ ra biện pháp hóa giải, cả đời cũng không thoát ra đuọc.”
Ngôn Khanh tin, nếu không sâu như vậy, anh cũng sẽ chẳng coi cô như rơm rạ mà bắt lấy.
Anh tiếp tục dụ dỗ: “Hậu quả của việc anh không thể thoát ra đó là sẽ một mực dây dưa với em, so với trước càng thêm trầm trọng, có khả năng sẽ nhốt em lại, không có bất kỳ ai khác gặp, dù em muốn tự sát, anh cũng không bỏ, thậm chí điều này tra tấn em đến điên, anh cũng sẽ tra tấn bản thân đến chết mới thôi. Ngôn Khanh, em muốn kết cục như vậy ư?”
Hình ảnh bị anh dùng cà vạt trói chặt hiện ra trước mắt, Ngôn Khanh run rẩy, rất rõ ràng anh có thể làm được.
Cô ngẩng đầu lên, gò má gầy gò tái nhợt, hỏi: “Biện pháp hóa giải anh nói, là gì?”
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm đập kịch liệt, huyết dịch thiêu đốt khó có thể chịu đựng được nhiệt độ, đang sôi trào trong cơ thể trống rỗng.
Anh muốn Khanh Khanh thuộc về anh.
Ba năm xa cách, cô cảm thấy lạ lẫm, anh sẽ tự tay trừ khử hết trong tương lai.
“Biện pháp rất đơn giản.” Giọng anh vững vàng mà êm tai, bởi vì kích động mà trở nên khàn khàn, “Em không phải cô ấy, nhưng cũng là cô ấy, không bằng chúng ta làm một ước định hoà bình, em ở lại giúp anh bù đắp những tiếc nuối ba năm nay, rửa đi bóng ma, để cuộc sống của anh trở lại bình thường. Cơ thể anh đã kháng thuốc rồi, cả đống thuốc trong ngăn kéo này không có tác dụng với anh. Bác sĩ nói, trên người anh đa số vấn đề là về hệ thần kinh, cần tự thân thể điều chỉnh, nhưng anh không thể dựa vào bản thân, chỉ có thể dựa vào em.”
Cổ họng Ngôn Khanh khô khốc, không lưu loát nuốt một cái: “Anh để tôi, trị liệu cho anh…”
Tay Hoắc Vân Thâm nắm chặt tại nơi cô không nhìn thấy: “Đúng, anh chỉ có một yêu cầu trị liệu, kết hôn.”
Tóc trên trán anh rơi xuống, che khuất đi lông mày, ngăn cản trong đó là cay đắng và hận ý: “Không cưới được Khanh Khanh, là điều anh tiếc nuối không thể vượt qua.”
Khuỷu tay Ngôn Khanh chống lên mép giường, hai tay ôm mặt, không thể không nghiêm túc suy xét đến tính khả thi của vấn đề này.
Từ trước đến nay não cô luôn mở lớn, mấy Tiểu Hoàng Văn truyền bá ở trên mạng cũng vụng trộm xem không ít, trong đầu xoay xoay vài vòng liền tự nhận là mình hiểu rõ mạch suy nghĩ của Hoắc tổng, không khỏi đập ‘bụp’ lên giường một cái.
“Cho nên nói, anh rất rõ ràng tôi không phải Vân Khanh, nhưng vẫn muốn tôi đóng giả Vân Khanh, giúp anh thoát khỏi bóng ma, bù đắp cho anh trong ba năm qua. Ý anh là — trong lòng hai chúng ta đều biết rõ đối phương là ai, điều kiện này là tiên quyết, để tôi làm thế thân của Vân Khanh, đúng không?”
Hoắc Vân Thâm không thích hai chữ “thế thân”, anh muốn phản bác.
Nhưng anh hiểu mạch suy nghĩ rộng lớn của mèo Khanh Khanh nhà mình. Càng nói càng hưng phấn, cô thở một hơi rồi nói tiếp: “Anh nghĩ được vậy, thực ra tốt hơn trước kia rất nhiều. Trước kia anh cứng rắn lôi kéo tôi thành một người khác, tôi bị bắt làm thế thân. Bây giờ thì khác, tôi biết rõ mình có một công việc ‘thế thân’. Tôi coi như là một nhân vật đến đóng vai, đúng không?”
Hoắc Vân Thâm không nói nên lời trước biểu cảm rõ ràng mà nhẹ nhàng của cô.
Ngôn Khanh đã hiểu chuyện này, nhưng vẫn không tín nhiệm anh lắm, cảnh giác hỏi: “Vậy giả kết hôn được không? Dù sao người cũng là giả, đến khi anh cảm thấy đủ rồi, tôi sẽ rời đi bất cứ lúc nào.”
“Không được.”
Ngôn Khanh bĩu môi: “Nhưng tôi không thể cùng anh chậm trễ cả đời được, tôi thật sự đi tìm chết đấy.”
“… Ba năm, cô ấy đi ba năm, em đền bù cho anh ba năm. Chúng ta làm hiệp ước, nếu trong ba năm đó em tự nguyện theo anh, hiệp ước sẽ trở thành phế thải, nếu sau ba năm em vẫn muốn đi, anh thả em. Một khi trái với hiệp ước, anh để toàn bộ tài sản cho em, đến lúc đó anh không một xu dính túi, không có năng lực tiếp tục khống chế em, được không?”
Ngôn Khanh siết chặt mười ngón tay thon dài, lấy làm kinh hãi trước điều kiện của anh, nhưng cũng chứng minh, anh thành tâm.
Cô dùng đầu ngón tay đỏ hồng móc móc ga trải giường, thanh âm nhỏ một chút: “Vậy tôi cũng có thể đưa ra yêu cầu chứ?”
“Có thể, anh nói rồi, em đồng ý kết hôn, những thứ khác anh nhượng bộ.”
“… Chuyện kết hôn tuyệt đối không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tốt nhất ngoài tôi và anh ai cũng không biết.”
“Được.”
“Chúng ta là quan hệ hiệp ước, tôi có thể điều trị cho anh, nhưng… nhưng không bao gồm cái kia, cái hành vi thân mật kia! Tuyệt không cùng giường!”
Hoắc Vân Thâm nhìn biểu cảm trinh liệt trên gương mặt cô.
Lúc trước là ai, nhẹ nhàng ghé lên giường anh, duỗi đôi chân non mịn tới câu chân anh, cười cong cong đôi mắt.
Chuyện nên làm, không nên làm đều từng có vô số lần, bây giờ ngay cả chạm cũng không được phép.
Hoắc Vân Thâm nghiêng người tới gần cô, giọng nói nặng nề: “Có thể, không chỉ như vậy, về sau nếu anh muốn có bất cứ hành vi thân mật nào với em, đều sẽ hỏi em trước.”
Ngôn Khanh thoả mãn híp mắt: “Còn nữa, anh không được can thiệp vào việc ghi hình chương trình của tôi, thành tích tôi tốt hay xấu, thậm chí về sau vào giới giải trí, anh cũng không được nhúng tay.”
Ngũ quan cô gái tinh xảo, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, dáng người mảnh mai xinh đẹp, đủ để quấy động phong ba, nhưng cô lại không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì trong tương lai, cho rằng giới giải trí là nơi cô có thể dựa vào bằng sự cố gắng.
“Có thể, nhưng lúc cần anh nhúng tay,” Hoắc Vân Thâm tức cô, nhưng cũng đau lòng cô, giữa hai đầu lông mày không khỏi lộ ra nét hung dữ ác liệt thời thiếu niên, “nhớ tới cầu xin anh.”
Ngôn Khanh chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, cô hơi ngẩn người.
Sâu thẳm trong não bộ, dường như có một sợi dây thần kinh vô hình bị kích thích, rung động liên hồi.
Cô đè huyệt Thái Dương, tiếp tục nói: “Một điều kiện quan trọng cuối cùng, lúc tôi ở bên cạnh anh làm thế thân, sẽ bảo đảm chuyên nghiệp, nhưng những thời gian khác hẳn là tôi được tự do chứ? Dù sao tôi cũng đến tuổi rồi, anh không thể liên tục ba năm cấm tôi thích người khác.”
Ngôn Khanh cho rằng cô cũng sẽ nhận được câu trả lời đồng ý, không ngờ vừa mới nói xong, cổ tay đã tê rần.
Hoắc Vân Thâm dùng sức nắm lấy, trong mắt từ đầu đến cuối là kích động và tàn khốc.
Trên mu bàn tay bị thương của anh phồng lên gân xanh, ngay tại lúc cô khó chịu liền kịp thời buông ra, móng tay khảm vào lòng bàn tay mình.
Anh nhìn cô chằm chằm rồi quay đầu đi, lạnh lùng cắn từng chữ: “Không cho phép.”
Ngôn Khanh bị anh dọa, đứng lên lui về sau cách anh thật xa, cảm xúc bất ổn: “Anh hỉ nộ vô thường như thế, làm sao tôi tin anh, thôi quên đi! Kết hôn cái gì, anh muốn giết muốn chém tùy tiện đi!”
Cô chạy đến cửa, Hoắc Vân Thâm không hề động đậy.
Cô vặn cửa muốn đi ra ngoài, anh mới mở miệng.
“Không cho phép chính là không cho phép.”
“Anh cho em thời gian một tuần suy nghĩ, sáng sớm một tuần sau, anh chờ em dưới tầng.”
...
Ngôn Khanh bước ra khỏi phòng, vịn tường, lời nói cuối cùng của Hoắc Vân Thâm như tiếng chuông vang lên trong tai, như cộng hưởng với sợi dây thần kinh vừa ban nãy, cùng nhau lắc lư trong đầu cô.
Cô ở đâu… ở đâu đã gặp một thiếu niên như vậy, và nghe thấy những lời tương tự.
Hình như đã từng có một người như thế, mặc áo sơ mi trắng có in logo của trường, rõ ràng là yếu ớt khổ sở như sắp vùi vào cát bụi, lại còn lạnh mặt, hung tợn nói với cô: “Anh cho em thời gian một tuần suy nghĩ!”
Ngôn Khanh nhéo mi tâm, liều mình hồi tưởng, song hình ảnh lại trở nên mơ hồ, cô cúi người, cố gắng xua đuổi sự khó chịu ra ngoài.
Cứ đến mùa Xuân Thu thân thể cô lại dễ dàng suy nhược, có lẽ là do nguyên nhân này mà gần đây mới có hai lần hoảng hốt, chẳng qua năm nay tới muộn, cuối mùa thu bắt đầu mùa đông mới xuất hiện phản ứng.
Ngôn Khanh mơ hồ nghe thấy trong phòng có động tĩnh, có lẽ là Hoắc Vân Thâm muốn đi ra bắt cô. Cảm xúc cô vẫn còn nghèn nghẹn, không muốn đối mặt với anh, bèn tăng tốc chạy xuống tầng, mắt nhìn thẳng chạy ra cửa lớn, vừa vặn xe tới.
Dù sao một tuần cũng do chính miệng Hoắc Vân Thâm nói.
Không phải cô không biết giận, con gái kết hôn là chuyện lớn như thế nào, cô không có người nhà, sống một mình, không có nơi để thổ lộ, tự cho mình một đoạn hôn nhân plastic[1] đã đủ thảm rồi, huống chi cô cũng không nói là muốn yêu đương với anh, ngay cả lén thích người khác cũng không được?!
[1] Hôn nhân plastic tương tự như ‘tình bạn plastic’, ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại.
Cô đang ở độ tuổi thiếu nữ thích hợp nói chuyện yêu đương, cũng không thể đem hormone tràn ngập đối diện với anh – người đã có người trong lòng, đó mới thật sự là chết không có chỗ chôn.
Vân Khanh làm thế nào mà quen được một người như anh.
Ngôn Khanh phiền đến mức không muốn nghĩ nữa. Lúc quay trở lại ký túc xá, biết được chuyện Tống Tuyết Nhiên đã có kết quả, loại hành hung ác ý với chứng cứ vô cùng xác thực như thế này không còn dễ qua mặt như trước nữa, nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
“Đó chính là axit,” Âu Dương bưng lấy mặt cô lắc qua lắc lại, nhắc đến là thấy ngứa răng, “may mà có bảo vệ trong nhà cậu đi theo, nếu không người đã bị huỷ hoại rồi!”
Đúng vậy… đó chính là axit.
Hình ảnh Hoắc Vân Thâm bất chấp hậu quả bảo vệ cô lại một lần nữa sống dậy, trong lòng Ngôn Khanh chua xót co rụt lại, oán giận ban đầu dần dần tiêu tan.
Anh bị thương.
Cô lại một lời không hợp đã đóng sầm cửa bỏ đi.
Ngôn Khanh tính toán số dư còn lại của mình, định chuyển một con số không nhỏ cho Hoắc Vân Thâm, dặn dò theo phương thức thẳng nam: “Tôi phải ghi hình chương trình, tắt máy, anh nhớ uống nhiều nước ấm, tự mua chút gì ăn ngon.”
Tiến độ chương trình không ngừng, ngày hôm sau sẽ ghi hình cho vòng đấu loại thứ hai. Theo danh tiếng của Hoắc thị, Tống Tuyết Nhiên xảy ra chuyện, 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》chưa kịp phát sóng đã hot ở trên mạng, đề tài tăng vô số với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Chương trình tuyển chọn tài năng nhóm nhạc nữ của đối thủ không cam lòng yếu thế, mua hot search nhảy lên, còn đặc biệt ấn định thời gian phát sóng sớm hơn hai ngày so với 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》, muốn đè ép dẫn đầu.
Nhưng ngoài dự đoán, đêm đó cảnh sát địa phương yên lặng đăng một thông báo lên Weibo, nói rất đơn giản: Tống XX, nữ, 23 tuổi, có ý định lấy axit đả thương người khác, vân vân.
Không có chỉ mặt gọi tên, theo lý thuyết thì không đủ để gây sự chú ý, nhưng mà hiện trường lúc ấy có rất nhiều người, không biết là ai đã chụp hai bức ảnh. Một tấm là Tống Tuyết Nhiên điên khùng bị mang đi. Một tấm là Ngôn Khanh ngồi dưới đèn đường, bị chăn bao quanh, tóc tai hỗn độn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tái nhợt, tuyết rơi trên đầu cô, lộ ra vẻ đẹp tàn nhẫn mà lại sạch sẽ.
Người này còn vạch trần: “Tống XX sống chết muốn hại cô ấy, đột nhiên cũng hiểu một chút, loại đối thủ cạnh tranh thế này, ai nhìn mà không ghen ghét, muốn hủy diệt cũng là điều bình thường.”
Weibo này kết hợp với thông báo của cảnh sát, dễ dàng trở thành kíp nổ cho các đề tài. Giữa muôn vàn tranh cãi, tấm hình bị vô tình chụp lại này của Ngôn Khanh trở thành tư liệu cho nhóm cao thủ đánh máu gà[2], chỉ qua một đêm: công chúa cổ phong nghèo túng, tiểu sư muội tu tiên tổn thương trong trận chiến, đại tiểu thư trốn nhà gặp nạn – chỉ có bọn họ không nghĩ ra được chứ không có gì không làm được.
[2] Đánh máu gà: hành vi, biểu hiện phấn khởi để trêu chọc một người hoặc một sự vật.
Thông tin về Ngôn Khanh được tìm kiếm rất nhiều, những vẫn không hề bị lộ. Đối với đám chị em theo đuổi thần tượng, từ trước đến nay không hề có sức chống cự trước người đẹp, đổ xô với official weibo của《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》gõ chén chờ đợi. Official weibo còn ra vẻ thần bí: “Tạm thời bảo mật, thật ra các bạn đều biết cô ấy, nhưng cũng đều không quen biết cô ấy.”
Còn Ngôn Khanh thì đang vội vàng chuẩn bị cho trận đấu loại trực tiếp, không hề biết gì về những thứ này.
Cô vốn tưởng rằng buổi ghi hình ngày hôm sau, Hoắc Vân Thâm sẽ không xuất hiện, hẳn là anh vẫn còn ở nhà tĩnh dưỡng, mặc quần áo mềm mỏng để tránh bị thương. Nhưng chờ đến khi cô chân chính đứng ở hiện trường ghi hình, giật mình nhìn thấy “Ban giám khảo năng lực cao” thắp sáng đèn, bóng dáng mơ hồ phía sau, chính là Hoắc Vân Thâm mặc tây trang.
Anh vẫn… không yên lòng, sợ cô bị bắt nạt.
Vành mắt Ngôn Khanh ẩn ẩn nóng, cô luống cuống mà cúi thấp đầu. Anh đau như vậy mà còn ăn mặc có nề nếp đến mức khó chịu.
Ngày đó tan rã trong không vui, hiển nhiên anh vẫn còn nóng nảy.
Ngôn Khanh thi đấu phát huy ổn định, không cho Hoắc Vân Thâm cơ hội bao che khuyết điểm, vững vàng ngồi vị trí dẫn đầu với điểm số cao. Sau khi kết thúc ghi hình, tất cả các thí sinh và huấn luyện viên cùng đi ăn liên hoan, cũng là để lấy tư liệu cho việc quay chụp.
Trước khi rời sân khấu, Ngôn Khanh không khỏi ngẩng đầu nhìn lên hàng ghế ban giám khảo phía trên, trống không, Hoắc Vân Thâm không biết đã rời đi từ lúc nào.
Đúng rồi, đi mới đúng.
Ngôn Khanh mang tâm sự nặng nề đến nhà hàng cùng với mấy người Âu Dương. Ngồi trong đám người tổ A, các cô gái xung quanh đang nói chuyện rôm rả, đột nhiên có người hét lên kinh ngạc, sau đó là từng tiếng hét chói tai nhiệt tình.
Cô quay đầu, là Hạ Minh Cẩn dẫn đầu nhóm huấn luyện viên đi đến.
Trước khi ăn cơm, chắc chắn phải làm chút tiết mục trợ hứng. Hạ Minh Cẩn cũng xuất thân từ ca sĩ, thuận miệng ngân nga hai đoạn, chọc cho mọi người kích động. Ngôn Khanh không hứng thú nghe lắm, lại chợt nghe thấy Hạ Minh Cẩn gọi tên cô: “Ngôn Khanh, làm thí sinh S, lại là thần tượng Bông Gòn, có phải nên hát một bài cùng huấn luyện viên không?”
Máy quay ập tới, tiếng ồn ào vang lên, Ngôn Khanh đành phải phối hợp, treo một nụ cười nhạt, đi về phía trước.
Hạ Minh Cẩn dịu dàng vừa phải, giơ tay kêu nhân viên công tác đưa đồ uống và microphone tới.
“Đây là nước lê tuyết em thích, uống một chút trước cho nhuận giọng, anh cố ý chuẩn bị.” Anh ta lựa lúc không có máy quay, dùng âm thanh nhẹ nhàng để nói, vô cùng săn sóc.
Nhưng chờ đến lúc nhân viên công tác mang đồ tiến vào, trong nhà hàng lại tiếp tục một hồi xôn xao.
“Oa đẹp trai như vậy sao? Sao trước đây không chú ý!”
“Tỉ lệ dáng người thật hoàn hảo, so với Hạ Minh Cẩn còn cao hơn, đáng tiếc đeo mặt nạ.”
“Không có cách nào, tất cả nhân viên đều đeo mặt nạ, thật muốn nhìn rõ mặt!”
Ngôn Khanh đơ tại chỗ, trái tim suýt nữa ngừng đập.
Người tiến vào mặc đồng phục nhân viên công tác, có vẻ như kích cỡ không phù hợp với thân thể cho lắm, lỏng lẻo treo ở trên thân, lại càng nổi bật vai rộng chân dài, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ khôi hài, cầm đồ trên tay trái, có hai màu sắc rõ rệt của vết thương.
Ngôn Khanh như bị ngâm trong nước biển, hô hấp khó khăn.
Trước mắt bao người, đôi tay kia đặt cái khay ở giữa cô và Hạ Minh Cẩn. Ngay khi Hạ Minh Cẩn lấy đi, cái khay cứng nhắc nghiêng một cái, nước lê tuyết đổ xuống ướt đẫm microphone, vẩy cả lên ống tay áo Hạ Minh Cẩn.
Nhìn thấy tình hình, camera lập tức rời đi, một đám trợ lý tiến vào thay Hạ Minh Cẩn xử lý. Ngôn Khanh thừa dịp hỗn loạn, túm chặt áo Hoắc Vân Thâm chạy ra nhà hàng. Cô không chú ý rằng Hạ Minh Cẩn đang nhìn cô xuyên qua đám người hỗn loạn, tầm mắt lại rơi xuống vũng nước lê tuyết rơi vãi, nôn nóng âm thầm tràn ngập.
Ngôn Khanh đưa Hoắc Vân Thâm trốn vào trong góc tối, nhón chân lên lấy mặt nạ của anh xuống, tức giận mà sốt ruột: “Sao anh lại chạy tới đây! Vết thương còn đau không! Bị chụp ảnh thì làm sao bây giờ, đường đường là Hoắc tổng, lại giả nhân viên công tác?!”
Hoắc Vân Thâm hơi rũ mắt, kết luận: “Em quan tâm anh.”
Ngôn Khanh nghẹn lời.
“Ban giám khảo có thể giả, đương nhiên nhân viên công tác cũng có thể giả,” Ánh mắt anh sâu thẳm, nặng trĩu đè nặng cô, tinh tế miêu tả, “muốn gặp em, giả thành cái gì cũng được.”
Tâm trạng Ngôn Khanh phức tạp: “Không phải nói một tuần à? Tôi còn chưa nghĩ xong.”
Hoắc Vân Thâm “Ừ” một tiếng rất thấp: “Một tuần để em trả lời anh, nhưng không có nghĩa là anh muốn rời xa.”
“Trước kia theo đuổi Khanh Khanh, bảy ngày đó chờ cô ấy đồng ý, anh cũng như vậy.” Anh ác liệt mà giật nhẹ khóe miệng, “Đi theo, trông coi, kể cả cô ấy không định đồng ý, cũng không cho phép cô ấy thân cận với người khác.”
Ngôn Khanh bừng tỉnh, anh cố ý đi nhằm vào Hạ Minh Cẩn.
Câu nói “người theo đuổi” đêm đó vẫn luôn nghẹn trong cổ họng anh.
Muộn thế này mà Hoắc tổng còn ở bên ngoài, dù không ở nhà dưỡng thương, cũng nên áo mũ chỉnh tề xuất hiện trong những tình huống xã giao thượng lưu mà cô không thể tưởng tượng được, nhưng anh lại chẳng để bụng đến hình tượng mà làm chuyện ấu trĩ như vậy.
Nhưng càng ấu trĩ, lại càng nhắc nhở cô rõ ràng.
Cô trốn không thoát khỏi anh.
Hoắc Vân Thâm bóp nhẹ cằm cô rồi nâng lên, môi áp xuống, hôn cũng chưa hôn, cũng không vi phạm hứa hẹn: “Ngôn Khanh, cái gì anh cũng có thể nhượng bộ, chỉ cái này, không cho phép.”
Cuối cùng nước lê tuyết không uống, hát hò cũng bị Ngôn Khanh lấy lý do đau họng mà thoái thác. Không quá hai ngày, Ngôn Khanh liền nghe được mấy lời bàn tán của các cô gái, nghe nói Hạ Minh Cẩn đã mất hai đại diện phát ngôn quan trọng.
Ngôn Khanh tức giận muốn tìm Hoắc Vân Thâm chất vấn, nhưng trước khi hành động đã bình tĩnh lại. Với tính cách của Hoắc Vân Thâm, cô càng ngoan càng an ổn, càng bùng nổ thì càng cực đoan.
Ba năm cô thích ai, thì người đó sẽ phải xúi quẩy.
Muốn cô làm tiểu ni cô 36 tháng ư! Tâm đủ đen!
Mỗi ngày kể từ đó, Ngôn Khanh luôn có thể phát hiện ra bóng dáng Hoắc Vân Thâm trong các ngóc ngách. Anh thường xuyên làm việc ở trong xe, mở he hé cửa sổ nhìn cô, có đôi khi quá bận thì buổi tối mới đến đây, cũng không ép buộc cô lại gần, liền đóng giả thành đủ loại thân phận, lẳng lặng bảo vệ cô.
Sợ cô vứt bỏ, sợ cô chạy trốn, sợ một đêm nào đó khi tỉnh lại, cô đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Anh tự dệt mình thành một tấm lưới vô hình, cố chấp trói buộc cô.
Mãi cho đến đêm cuối cùng của kỳ hạn, Ngôn Khanh nằm trên giường không hề buồn ngủ, cô không thể nhịn được nữa mà bò xuống giường ra ngoài hành lang hít thở không khí. Nhỏ tóc xoăn phòng bên cạnh trùng hợp vừa trở về, nhẹ giọng hỏi cô: “Ngôn Ngôn, có phải cậu cũng lo lắng buổi phát sóng ngày mai nên không ngủ được đúng không?”
Ngôn Khanh nặng nề gật đầu.
Cô nói ra thế nào được.
Thứ cô lo lắng không phải phát sóng gì đó, mà cô lo lắng mình sẽ ngay lập tức biến thành một người phụ nữ đã kết hôn!
Nhỏ tóc xoăn còn nói: “Vừa rồi tớ đứng hóng gió bên cửa sổ, thấy dưới tầng có một chiếc xe sang trọng đang đỗ, bên trong còn sáng đèn, muộn như vậy không biết là ai.”
Trong lòng Ngôn Khanh nhảy dựng, song vẫn giả bộ bình tĩnh chào nhỏ tóc xoăn, rồi chạy nhanh đến cửa sổ cuối hành lang, vừa ngó qua đã thấy, quả nhiên xe Hoắc Vân Thâm ngừng ở đó.
Bây giờ mới 11 giờ tối…
Anh đợi cả đêm cho đến sáng mai sao.
Ngôn Khanh đứng hơn nửa giờ, xe không có ý định rời khỏi. Cô bối rối mà hoảng loạn, dứt khoát mặc kệ, quay về ký túc xá trùm chăn che kín đầu, lấy tờ giấy chứng nhận quan trọng dưới gối nắm trong tay.
Hoắc Vân Thâm ngồi ở ghế sau xe, bên cạnh có mấy chồng văn kiện và tư liệu, là nội dung của anh đêm nay.
Ban đầu, Hoắc thị là công cụ tìm kiếm và báo thù cho Khanh Khanh, hiện giờ, là thứ bảo vệ cô, để cô tự tin có thể tuỳ tiện giương oai tiến vào giới giải trí.
Anh cần nó.
Rạng sáng 5 giờ, Hoắc Vân Thâm buông công việc xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo lắng.
Nếu Khanh Khanh không tới…
Anh nhắm mắt lại, che đi tơ máu, chịu đựng nỗi bất an sắp bùng lên, trước mắt hoảng loạn đều là hình bóng cô.
Lúc Khanh Khanh còn đi học, mái tóc dài được buộc thành đuổi ngựa rất ngoan, lúc nào cũng thích thắt một dải ruy băng màu vàng kem, mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ, cẳng chân nhỏ bé yếu ớt dưới làn váy trắng phát sáng.
Không riêng trong trường học, mà cả trong giới xã hội thượng lưu, ai cũng biết cô con gái út nhà họ Vân xin đẹp xuất chúng, từ nhỏ đã có hôn ước với nhà họ Hoắc. Người kia tên Hoắc Vân Thâm, sau đó bởi vì Hoắc Vân Thâm có điên bệnh, bị trục xuất khỏi gia tộc, mà đổi tới trên người anh trai cùng cha khác mẹ Hoắc Lâm Xuyên.
Anh là một đứa con rơi, ai cũng muốn tránh anh, sợ anh. Anh cũng làm việc ác bất tận, thỏa mãn tâm ý của bọn họ.
Lúc lên cấp ba không muốn sống mà kéo bè kéo lũ đánh nhau, anh tiện tay chặn một quyền thay cho cô gái nhỏ bị ngộ thương, xách cô bé đi. Kể từ đó liền bị cô quấn lấy, mềm mại la hét đòi báo đáp. Anh hận đến ngứa răng, đặc biệt sau khi biết cô con gái nhà họ Vân, lại càng chắc chắn cô cũng quỷ quái như bao người khác.
Anh hung dữ với cô, trốn cô, bỏ mặc cô, chẳng có gì khiến anh vừa lòng. Cô không tức giận cũng không oán trách, vẫn ôn hoà dịu dàng dành cho anh sự quan tâm.
Quan tâm là thứ gì.
Anh chưa bao giờ hiểu, cũng chưa từng trải qua nên mới chướng mắt, cũng không cần.
Càng không dám muốn.
Sợ một khi muốn, sẽ không thể quay trở lại sào huyệt lạnh băng mà cứng rắn của mình được nữa.
Song ấm áp thật sự quá mê người, anh thất thủ vì cô với tốc độ không ngờ tới, càng trở nên điên cuồng, không thể vứt bỏ. Không chỉ muốn lấy cô, mà còn không thể nhẫn nhịn được khi chút hơi ấm của cô bị phân chia cho người khác, ngày đêm tơ tưởng khát khao cả người cô đều thuộc về anh.
Rốt cuộc Khanh Khanh cũng thất vọng về anh.
Anh sợ hãi, nổi điên mà đuổi theo cô, nhìn theo bóng hình cô với con mắt đỏ như máu, cầu xin cô đừng từ bỏ, anh sẽ sửa, sẽ trở nên tốt hơn, cái gì anh cũng có thể làm, chỉ cần đừng vứt bỏ anh.
Nhưng thiếu niên luôn muốn mặt mũi, trong lòng đã tan thành nước, nhưng trên mặt vẫn cứng rắn như cục đá, thổ lộ với cô xong, lại sợ cô mở miệng cự tuyệt, ngón tay run rẩy, hung hăng cướp lời: “Anh cho em một tuần suy nghĩ!”
Nói xong liền quay đầu đi, hốc mắt nóng muốn khóc. Rồi lại lặng lẽ quay đầu nhìn cô, không nhịn được mà khát vọng, lại lén lút đuổi theo, đi theo phía sau cô.
Toàn bộ cuối tuần anh đều đi theo cô, sợ cô bị người khác đoạt mất.
Đến buổi tối ngày cuối cùng, anh sợ hãi hoảng loạn, biểu cảm cứng rắn theo cô tan học. Sợ bị chán ghét, nên đi cách một con đường cái, đi một bước, nhìn cô mấy cái, món quà muốn tặng cô trong lòng bàn bị mồ hôi thấm làm cho nhăn dúm dó.
Đi được một nửa, qua công viên nhỏ, lớp trưởng đứng đợi cô ở cửa, cười cười vẫy tay.
Anh đứng đó bất động, gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Cô chạy lên nghênh đón, nhận đồ trong tay lớp trưởng, đôi mắt cong cong thành vầng trăng non. Cô chưa từng cười ngọt ngào đến vậy.
Ngũ tạng anh như bị bóp nát, muốn xông lên nghiền nát xương người nọ thành tro.
Nhưng lại càng sợ hãi, tuyệt vọng như rơi xuống vực thẳm, không còn nhìn thấy ánh sáng.
Khi xương cốt hai tay anh sắp đứt gãy, cô bỗng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn anh dưới ánh trăng.
Rốt cuộc anh không còn nhìn được người nào khác nữa, trong mắt chỉ có cô, không muốn giết người, chỉ muốn cầu xin cô, cho dù là bất cứ cách nào, quỳ xuống hay gì cũng được, cầu xin cô muốn anh.
Khanh Khanh đón ánh sáng, đi về phía anh.
Hô hấp anh đau đớn.
Cô đến trước mặt, chạm rất nhẹ vào bàn tay anh muốn phá huỷ ban nãy, nhón chân, túm cổ áo anh xuống thấp, đem đôi môi mềm mại dán lên khóe miệng anh, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Vân Thâm, anh biết câu trả lời của em chưa?”
Hoắc Vân Thâm chống đầu lên cửa sổ, khóe mắt có vệt nước thấm ra.
Ngoài xe, ánh mặt trời đã dần dần ló rạng.
Thời gian tuyên án đến rồi.
Anh đờ đẫn ngồi trong xe chờ đợi, mỗi giây mỗi phút trôi qua tay chân lại lạnh lẽo thêm vài phần, vô số suy nghĩ cực đoan tra tấn thần kinh anh.
Đột nhiên.
Cửa kính xe bị gõ vang.
Hoắc Vân Thâm cứng người trong một chớp mắt, bỗng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn xinh xắn bên ngoài.
Thời gian xếp chồng lên nhau, cô như trở về năm mười sáu tuổi ấy.
Anh vội vàng đẩy cửa xe ra, muốn bước xuống đón cô.
Ngôn Khanh dùng một ngón tay đẩy anh lại vào trong xe, tức giận: “Đừng lộ mặt! Đừng xuất hiện loạn! Chú ý ảnh hưởng.”
Cổ họng Hoắc Vân Thâm khô nóng, tơ máu trong mắt còn chưa giấu đi, há mồm không phát ra tiếng.
Ngôn Khanh lúng túng ôm cái túi nhỏ có giấy chứng nhận, thấy anh không nói lời nào, khẩn trương trừng mắt nhìn anh: “Hoắc tiên sinh, tôi vất vả lắm mới hạ quyết tâm, lĩnh chứng, có đi không?”
Tài xế đạp chân ga tăng tốc đi ra ngoài.
Khi dừng xe tại đích đến, Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay Ngôn Khanh, bàn tay hơi mướt mồ hôi dùng sức nắm chặt.
Anh chăm chú nhìn cô, chậm rãi cong môi, mặt mày giãn ra, sau đó bật cười với cô.
Ngôn Khanh nhìn đến ngốc.
Lần đầu tiên cô thấy anh cười kiểu này.
Trong cổ họng Hoắc Vân Thâm như vẫn còn cát sỏi, trầm thấp mà dịu dàng nói: “Nên sửa miệng, xoá chữ ‘Hoắc’ đi. Từ hôm nay, anh là tiên sinh[3] của mình em.”
[3] Tiên sinh ngoài được sử dụng như một cách gọi tôn trọng đối với bậc trí thức thì còn được dùng để chỉ người chồng.