Nhất diệp tri thu, gió đầu thu mang theo hơi nắng ấm áp từ từ thổi tới cùng cảm giác mát mẻ. Vạn vật bắt đầu yên lặng, Giang Nam như cũ vẫn phồn hoa không ngừng, khách tới lui qua đường nối liền không dứt, tiếng rao hàng không dứt bên tai, có người buôn bán qua đường, có thư sinh mang áo trắng, có âm thanh trẻ con nô đùa ầm ĩ…
(nhất diệp tri thu: một chiếc lá rụng báo mùa thu đến)Đây cũng là thanh sắc của Giang Nam, phố hội phồn hoa, văn nhân mặc khách. Giang Nam tựa như một địa phương vĩnh viễn mang theo ma lực, bất luận có chuyện gì xảy ra cũng không thay đổi. Xa có Nam Tống, gần có Nam Minh. Nói là cẩu thả an phận cũng không sai, thủ đô một khi lui về phương nam, hoàng cung quý nhân một khi tới chỗ này đều sẽ tận tình hưởng thụ thanh sắc, quên đi thù hận quốc gia. Tựa hồ hết thảy ngoại giới đều không quan hệ tới nơi này. Giang Nam bên ngoài hào nhoáng, bên trong mục nát, luôn làm cho người ta vừa yêu vừa hận. Yêu cảnh sắc của nó, lại hận nó phù hoa, làm thối nát bao nhiêu người tài ba, hủy hoại bao nhiêu trung thành lương tướng, lại luôn thừa thãi văn nhân mặc khách. Giang Nam là một sự tồn tại đặc biệt.
" Noãn phong huân đắc du nhân tuý, trực bả Hàng Châu tác Biện Châu". Đó là một loại bất đắc dĩ đến thế nào
(Noãn phong huân đắc du nhân tuý/ Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu = Gió ấm thổi làm say lòng khách/ Cứ ngỡ rằng Hàng Châu là Biện Châu, 2 câu thơ trích trong Đề Lâm An Để của Lâm Thăng)
Nhìn xe ngựa nối liền không dứt trên đường, Khang Hi cũng không có chút nào vui vẻ. Kiếp trước, vào khoảng thời gian cuối hắn còn chấp chính, Giang Nam bạo phát tham nhũng, đập tan quốc khố. Bên ngoài phồn hoa, bên trong dơ bẩn, hắn đều sáng tỏ, bây giờ, sắc mặt hắn vẫn còn nghiêm trọng, phảng phát nhàn nhạt bi thương.
Tiểu thái tử lại hào hứng nhìn đủ thứ mới lạ xung quanh, nắm tay Khang Hi có chút bất an, ánh mắt đáng thương nhìn Thường Ninh cầu cứu.
Thường Ninh liều mạng nhìn chằm chằm đi chỗ khác, một bộ ta cái gì cũng không biết, nhìn đâu thì nhìn cũng tuyệt không nhìn Dận Nhưng. Tiểu thái tử thất bại ủ rũ, trừng mắt nhìn Thường Ninh, chậm rãi mở miệng nói, "Ngũ thúc, mang Bảo Thành đi dạo đi."
Tiểu thái tử cười đến con mắt đều híp thành sợi chỉ. Thường Ninh vừa muốn mở miệng nói cái gì đó đã bị ánh mắt sắc như dao của Khang Hi quét qua. Ôn nhu cúi người giúp tiểu thái tử sửa sang quần áo, "Không được phép chạy loạn, không được phép ẩu tả, chỉ nửa canh giờ." Tươi cười mang theo ôn nhu mê đảo không biết bao nhiêu nữ tử xung quanh, ai nấy đều liếc mắt đưa tình, mặt mày ẩn ý, Khang Hi lại chỉ một mực dặn dò tiểu thái tử bên người, không chút để ý đến những cô gái kia.
Tiểu thái tử nhu thuận gật đầu, Khang Hi cũng rất hài lòng. Lại thu hồi nụ cười, cảnh cáo Thường Ninh, "Sau nửa canh giờ, đi tới quán rượu phía trước, ta ở đó chờ các ngươi. Nếu để xảy ra nhiễu loạn gì, xem ta xử lý ngươi thế nào."
"Ta…" Thường Ninh ấm ức dắt tiểu thái tử qua, buồn bực. Ta đã tạo ra cái nghiệt gì, đời trước ta thiếu ngươi cái gì à? Đã trông con cho ngươi, ngươi còn hung với ta. Ủy khuất không phải bình thường.
Thường Ninh ai oán đứng trên đường cái. Những cô gái kia thấy Khang Hi đi rồi, liền không ngừng hướng nam nhân anh tuấn còn ở lại ném mị nhãn, tiểu thái tử cảm giác xấu hổ, lôi kéo ống tay áo Thường Ninh, "Ngũ thúc."
Thường Ninh lúc này mới hồi thần, nhìn một đám nữ nhân háo sắc đang nhìn mình, tâm hư vinh xem như được thỏa mãn, lộ ra tươi cười rạng rỡ sâu sắc, không biết đã đả thương trái tim bao nhiêu thiếu nữ.
Tiểu thái tử thấy hắn hoàn hồn rồi, dứt khoát buông tay hắn chạy thẳng đến những sạp hàng bên đường. Trong biển người mênh mông, Thường Ninh bị dọa đổ một thân mồ hôi, vội vàng đuổi theo, trách cứ nhìn Dận Nhưng, "A mã của ngươi đã nói thế nào?". Thường Ninh tức giận, vừa quay đầu lại, tên nhóc này đã biến mất tiêu, làm hắn sợ muốn chết. Hắn mà để tiểu thái tử lạc mất thì chắc bản thân chết như thế nào cũng không biết đâu.
Tiểu thái tử vô tội nhìn hắn, "Ngũ thúc…" Cầm ống tay áo Thường Ninh lắc lư.
Thường Ninh thất bại, nhưng vẫn như trước mặt mũi tối sầm nhìn nó.
…
"Gia, ngài vào đây thử xem, đó là sòng bạc lớn nhất Giang Nam, căn cứ theo vi thần tra được, đại bộ phận quan viên ăn hối lộ đều thông qua nơi này để rửa tiền. Cho khách đánh bạc vay tiền thu lãi cao, ai không trả được phải lấy gia tài, ruộng đất gán nợ, không có nữa thì dùng nữ tử trong nhà thế chấp. Phàm là quan lại để ý cô nương nhà ai sẽ dùng loại phương pháp này để chiếm đoạt, mua lại với giá cao hoặc bán cho Bách Hoa lâu." Nạp Lan Dung Nhược xuyên qua cửa sổ chỉ vào sòng bạc náo nhiệt đối diện nói, y hiển nhiên rất căm ghét loại quan lại sâu bọ tham nhũng này.
"Những người đánh bạc nếu không có tiền cũng không có người thì sao?" Khang Hi tái mặt hỏi, chén trà trong tay cũng sắp bị bóp nát. Hắn càng tỉnh táo tức là càng tức giận.
Kiếp trước, hắn lúc đó già rồi, chịu không được giằng co, cho nên hắn mặc kệ những quan viên kia. Kiếp này thì khác, hắn còn trẻ, hắn tuyệt đối có năng lực đem quan viên triều đình đại thanh tẩy một lần.
"Sòng bạc này không giống những sòng bạc bình thường. Ngài xem, sòng bạc có ba tầng. Tầng một mở cho dân chúng bình thường vào chơi. Tầng hai nghe nói phải lưu động hơn trăm vạn lượng mới có thể đi lên. Tục ngữ nói không ai giàu ba đời, nhà ai không có phá gia chi tử, huống chi người nơi này đã sống an nhàn quá lâu. Tầng thứ ba nghe nói lưu động không ít hơn một ngàn vạn lượng bạc, rất ít người có thể lên đó. Không chỉ vậy, nơi này còn được dân chúng gọi là nơi giết người không thấy máu, bao nhiêu người là phú gia số một số hai đắc ý đi vào, đi ra đều nghèo rớt mồng tơi, sắc mặt tái nhợt. Căn cứ theo vi thần suy tính, nơi này một ngày phải lưu thông vài trăm vạn lượng." Nạp Lan Dung Nhược thản nhiên nói.
Chén trà trong tay Khang Hi lập tức nát vụn, sắc mặt đen đến không thể đen hơn, "Đường đường quốc khố một năm thu không quá hai ngàn vạn lượng. Một sòng bạc nho nhỏ, thu vài ngày đã bằng cả một quốc khố." Khang Hi tức giận tột đỉnh.
"Gia, xảy ra chuyện gì vậy?" Tiểu nhị ở bên ngoài nghe thấy tiếng sứ vỡ, vội vàng chạy vào hỏi.
"Không có gì, chỉ là chén trà bị vỡ thôi, ngươi lát nữa hẵng vào dọn." Nạp Lan Dung Nhược nhanh tay cản tiểu nhị lại.
"Đi ra ngoài, hết thảy đều phải cẩn thận, kính xin hoàng thượng bớt giận." Nạp Lan Dung Nhược ghé tới bên tai Khang Hi nói.
Khang Hi lúc này mới thoáng hồi phục tâm tình, "Có tra được kẻ đứng sau sòng bạc này không?"
Nạp Lan Dung Nhược lắc đầu, "Không phải tự dưng ai cũng tình nguyện đến Giang Nam làm một tiểu quan chứ không muốn làm quan ở kinh thành. Trời cao hoàng đế xa, rất khó tra được, nghe nói, đứng sau lưng là người trong triều."
Khang Hi ý vị thâm trường nhìn Nạp Lan Dung Nhược, mà y thì bình tĩnh nói, "Nếu như có quan hệ tới gia phụ, vi thần sẽ không vì việc tư mà làm ảnh hưởng đến việc công, chỉ xin hoàng thượng tha cho ông ấy một mạng." Ngữ khí kiên định mang theo khẩn cầu.
Ai mà không biết Nạp Lan Minh Châu yêu tiền, Tác Ngạch Đồ yêu quyền. Nhưng mà làm con đâu có thể bỏ cha, Nạp Lan Dung Nhược còn có thể làm sao, hai chữ trung hiếu từ xưa đã khó có thể toàn vẹn. Vô luận là đúng hay sai, vào lúc chuyện chưa xảy ra cầu một chữ an đề phòng vẫn hơn.
Khang Hi nhàn nhạt cười cười, "Ngươi quá lo lắng rồi, trẫm cũng không phải không tin ngươi."
"Vi thần rất nghiêm túc." Ánh mắt kiên định nhìn Khang Hi.
Khang Hi cũng không cho y bất kì hứa hẹn gì, chỉ quay lưng đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm sòng bạc huyên náo kia, lộ ra một tia ý vị thâm trường không thể phát giác.
Cũng vì chủ đề thảo luận của bọn họ quá mẫn cảm, Khang Hi cảm thấy không thích hợp để cho tiểu hài tử đơn thuần như tiểu thái tử nghe thấy, cũng sợ cơn giận của mình làm tổn thương nó, mới cho Thường Ninh dẫn nó đi chơi.
…
"Ngũ thúc, ta đói bụng…" Tiểu thái tử nhìn gánh xiếc không chớp mắt, lắc lư tay Thường Ninh làm nũng.
"Vậy về tìm a mã ngươi dùng bữa đi." Thường Ninh chậm rãi nói.
"Không được, không được, ta muốn xem… Ngũ thúc đi mua bánh hoa quế cho ta được không?" Tiểu thái tử ngẩng đầu, mắt chớp chớp, đáng thương nhìn hắn.
Thường Ninh bất đắc dĩ liếc nó, "Ở đây nhiều người như vậy, ta lo lắng."
"Bảo Thành không đi đâu hết, ta ở đây chờ ngũ thúc… Ngũ thúc ~~~" Tiểu thái tử dài giọng.
Thường Ninh nhéo nhéo cái má bánh bao, "Vậy đợi ở đây, không được đi đâu hết, ngũ thúc đi một chút liền trở lại." Tiểu thái tử liều mạng gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, gánh xiếc diễn xong, thu dọn rời đi, Thường Ninh không đáng tin còn chưa có trở lại, tiểu thái tử nhàm chán nhìn chung quanh, bĩu môi không ngừng phàn nàn.
Khang Hi bên kia đợi mãi không thấy thái tử về liền đi tìm nhi tử.
"Bảo Thành, mau tránh ra!"
Xa xa đột nhiên truyền đến thanh âm Khang Hi, tiểu thái tử kinh ngạc, a mã nhà mình sao lại tới đây? Thật vui vẻ quay đầu muốn chạy tới chỗ Khang Hi, lại nhìn thấy một cái xe ngựa mất khống chế lao tới, đụng ngã vô số sạp hàng, còn làm bị thương nhiều người, ai cũng sợ hãi né tránh, người lái xe sắc mặt cũng tái nhợt, cái xe hướng phía Dận Nhưng lao như điên, nó còn chưa kịp phản ứng, móng ngựa đã muốn đạp lên.
Mọi người xung quanh đều cho rằng đứa bé kia sẽ bị móng ngựa đạp phải, Nạp Lan Dung Nhược lại tay chân nhanh nhạy bay tới, đẩy tiểu thái tử ra, nhảy lên xe, muốn khống chế con ngựa.
Khang Hi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mà Thường Ninh vừa mua bánh quế hoa về vừa vặn nhìn thấy một màn này, cũng bị dọa đến muốn vỡ tim, vội vàng chạy tới.
"Bảo Thành, không sao chứ?" Khang Hi vội chạy tới, ôm lấy tiểu thái tử đã sợ đến ngây người, kiểm tra xem nó có bị thương hay không, trong mắt không giấu được lo lắng cùng sợ hãi.
Tiểu thái tử cũng choáng váng, chỉ nắm lấy tay áo Khang Hi, lắc đầu, không nói một lời. Khang Hi vội ôn tồn dỗ dành, trong mắt lại tràn ngập tức giận, tức giận với Thường Ninh, cũng tức giận với chủ nhân cái xe ngựa kia.
Đoàn người Khang Hi tuy mặc quần áo bình thường nhưng trang sức giắt bên hông vẫn ẩn ẩn lộ ra quý khí không giống người thường. Lại nhìn gương mặt phấn điêu ngọc mài bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, Khang Hi vừa lo vừa đau lòng. Lúc hắn tức giận đều phát ra uy nghiêm lạnh băng, dọa không ít người.
Tiểu thái tử nắm thật chặt tay Khang Hi, trốn phía sau hắn, hiển nhiên còn chưa hoàn hồn, Khang Hi cũng nghiêng người che chở.
"Thật xin lỗi, ngựa tồi mất kiểm soát, hù đến tiểu thiếu gia rồi, nơi này còn chút bạc, kính xin công tử đừng trách móc." Một nữ tử từ trên xe đi xuống, mang theo khí chất chỉ người Giang Nam mới có, tuy bị dọa đến hoa dung thất sắc vẫn bảo trì khí độ xin lỗi Khang Hi.
Khang Hi lại sắc mặt không tốt đẩy trả về, "Không cần, tiểu thư vẫn là đền bù tổn thất cho những dân chúng bị ngựa của cô làm bị thương và phá sạp hàng đi."
Thường Ninh cũng tức đến nghiến răng, cô gái trước mặt dù đẹp nhưng hắn cũng không có tâm tư thưởng thức, chỉ có tức giận, thiếu chút nữa cháu trai không còn, mạng của hắn cũng không còn.
Khang Hi không quay đầu lại rời đi, nữ tử mang theo ngượng ngùng kia làm cho hắn có chút cảm giác quen quen, lại trong nhất thời nhớ không nổi là ai, hắn cũng không hơi đâu đi suy nghĩ, chỉ một mực nhẹ nhàng trấn an nhi tử.
"Tiểu thư, người này sao lại không biết tốt xấu như vậy?" Nha hoàn bên người nữ tử hầm hừ nói.
Nữ tử kia lại nhìn theo bóng lưng hai phụ tử bọn họ rời đi, cười ý vị thâm trường, còn mang theo thẹn thùng của nữ nhi.
"Tiểu thư, đừng nói tiểu thư thích người kia nha. Tuy người này thoạt nhìn tuổi còn trẻ nhưng con hắn đã lớn như vậy rồi, quá thiệt thòi." Nha hoàn còn đang không ngừng phàn nàn.
"Vậy thì có sao? Nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, quan trọng là…. Ta để ý hắn." Nữ tử như không có gì nói, bên tai lại ửng đỏ.
"Tiểu thư, lão gia đã định đem người cung tiến cho hoàng thượng rồi mà?" Nha hoàn vẫn còn lải nhải.
Tiểu thư kia lúc này mới thất lạc nhìn về phía Khang Hi rời đi, "Ai ~ Trở về thôi."
Tác giả có điều muốn nói: (Đm, dịch lời bà tác giả mà còn mệt hơn dịch cả 1 chương truyện nữa (-_-), cơ mà cố đọc đi, nếu nó không có gì hay ho thì tui đã trực tiếp bỏ qua không dịch rồi.)
Khang Hi qua hai mươi mấy năm, quốc khố luôn duy trì trên dưới 2000 vạn lượng (20 triệu). Bắt đầu từ Khang Hi năm thứ 11 là 1800 vạn, về sau tăng lên hơn 4000 vạn, năng lực tích tiền của Khang Hi thật không tệ. Quốc khố bắt đầu tan rã là từ Khang Hi năm thứ 59. Khang Hi năm thứ 58, Khang Hi bắt đầu xuất binh bình định Tây Tạng, còn đóng quân ở Thanh Hải, hao phí ngân lượng cực lớn. Quốc khố từ đó bắt đầu tan rã. Về phần số liệu chi tiết, sách sử không có ghi lại, chỉ lưu truyền từ tiểu thuyết của Nhị Nguyệt Hà.(Tác giả tiểu thuyết chuyên viết tiểu thuyết lịch sử)
P/S: Hình ảnh thái tử gia tài hoa vô song, phong lưu anh tuấn cũng vì Nhị Nguyệt Hà mà bị hủy.
Lại nói, Khang Hi lưu lại cho Ung Chính cục diện rối rắm rất lớn, khiến Ung Chính phải làm người xấu, đi tịch thu tài sản hoàng gia, cuối cùng lại để lại cho Càn Long một ngân khố khổng lồ. Kì thật, Khang Hi năm thứ 61, quốc khố vẫn còn hơn 2000 vạn lượng. Quốc khố thời Ung Chính cao nhất là hơn 6000 vạn lượng, nhưng chỉ duy trì được 2 năm, trong khi kho ngân thời Khang Hi không ngừng tăng trưởng, bình quân từ 3000 – hơn 4000 vạn lượng, vẫn luôn ổn định. Cho nên ngân khố Khang Hi để lại cho Ung Chính cũng không tính là ít.
Về chuyện ngân khố chỉ còn 800 vạn lượng, tiền lưu động chỉ hơn 300 vạn như trong tiểu thuyết của Nhị Nguyệt Hà thì rõ ràng là Ung Chính chém gió quá đáng. Khang Hi có cặn bã đến mấy thì cũng không cặn bã đến trình độ đó. Số liệu có thể tham chiếu với "Thống kê công tác thu chi và tồn kho của hộ bộ Đại Thanh".
Căn cứ theo số liệu, Càn Long những năm cuối còn lưu lại hơn 6000 vạn lượng bạc, thời kì cao nhất là hơn 8000 vạn lượng, năng lực tích lũy tiền bạc còn hơn Ung Chính. Thanh triều chính thức bắt đầu đi xuống là từ Gia Khánh năm thứ 3, bình quân duy trì tầm 1900 – 2200 vạn. Gia Khánh năm đầu còn hơn 5000 vạn, trong số đó có cả gia tài của Hòa Thân. Năm thứ 2 trực tiếp tụt xuống còn 2700 vạn, đến năm thứ 3 liền bết bát.
Phổ cập kiến thức. Xong.