“Sev, thầy làm bạn nhảy của em được không?” Cách lễ Giáng sinh một thời gian, Harry cũng đã bám lấy Severus vài ngày, nguyên nhân đương nhiên là vì vấn đề bạn nhảy của vũ hội Giáng sinh lần này, Harry không muốn đi tìm bạn nhảy khác để Severus cả ngày đen mặt, trong lòng không vui.
Severus căn bản không để ý đến lời Harry nói, cúi đầu nhìn Độc dược trong vạc sắp sôi, hết sức chuyên chú. Đối với vũ hội Giáng sinh, Severus căn bản là không muốn tham gia, nhưng trước lời mời của Harry, hắn vẫn có chút động tâm, nhưng mà, nghĩ đến nếu Harry cùng mình đi dự sẽ gây ra hậu quả gì, Severus liền muốn rút lui. Tham dự vũ hội Giáng sinh cùng với một lão già, đối với thanh danh Harry sẽ có ảnh hưởng rất lớn, không nên làm như vậy.
“Sev, Sev, sao thầy không nói chuyện?” Harry đi dạo vòng quanh cái bàn một hồi lại quấn quít Severus, “Vũ hội lễ Giáng sinh đó, thầy nhất định phải tham dự cùng em, em không muốn nắm tay người khác, hơn nữa thầy nhìn em khiêu vũ với người khác mà không có cảm giác gì sao?”
“Harry, ngươi tham gia cùng một lão già như ta, ngươi sẽ hối hận đấy.” Severus buông tay, nhìn Harry đang dính trên người mình, nhẹ giọng nói.
“Severus Snape!” Harry nhất thời xù lông, “Thầy đang nói cái gì? Chẳng lẽ thầy nghĩ những lời em nói trước đây đều là giả sao, em nghĩ em tham gia vũ hội Giáng sinh cùng người mình yêu thì em có gì phải hối hận? Hay là hiện tại thầy hối hận, hối hận yêu một tên nhóc ngây thơ như em, thầy còn có thể chọn những người trưởng thành hơn hả!”
“Harry Potter, ngươi đừng có cố tình gây sự.” Tâm tình Severus cũng không tốt hơn chút nào, “Ngươi là nhóc cự quái chết tiệt, chẳng lẽ ngươi không dùng đầu để tự hỏi sao, ta rõ ràng không hề muốn nói ý này, ta đã sớm nói với ngươi, ta chưa từng hối hận với sự lựa chọn của ta.”
Nhưng Harry đang xù lông, lửa giận ngập đầu, kiễng chân gào thét với Severus: “Em là đang cố tình gây sự đấy, em là cự quái chệt tiết đấy, em cũng không cần dùng đầu tự hỏi, Severus Snape, thầy không muốn làm bạn nhảy của em phải không, được, em đi tìm người khác, em không tin mình không tìm nổi bạn nhảy, đến lúc đó em xem thầy có tức giận không.”
“Đầu của ngươi bị nước vào à?” Severus nhìn nhóc cự quái giậm chân, hắn cũng thấy lửa giận hừng hực, “Lời ta nói ngươi nghe không hiểu sao? Hay là tai ngươi bị Độc dược chặn hết rồi, ta nói không làm bạn nhảy của ngươi lúc nào?”
“Thật tốt quá, Sev!” Lửa giận của Harry trong nháy mắt liền dập tắt, cậu vui vẻ nhảy dựng lên ôm Sev hôn một cái, thuận tiện chơi xấu cọ cọ trên người hắn, “Sev, thầy đồng ý rồi, thầy đồng ý làm bạn nhảy của em rồi, thầy không được đổi ý đấy.”
Severus cả người sửng sốt, ngay cả việc kéo Harry xuống khỏi người mình cũng quên, “Ta đồng ý khi nào?”
“Thầy vừa mới nói xong, thầy không nhớ à?” Harry lần này rất tự giác tụt xuống khỏi người Severus, kéo ống tay áo hắn, “Sev, thầy không thể nói mà không giữ lời đấy.”
Severus nhíu mày hồi tưởng lại mình vừa nói gì lại khiến Harry nghĩ rằng mình đã đồng ý làm bạn nhảy trong lễ Giáng sinh. Harry nhìn Severus xuất thần, nhanh chóng nói: “Sev, chuyện này cứ như vậy đi, dù sao thầy cũng đồng ý rồi, em về trước.” Nói xong nhảy lên hôn Sev một cái liền vội vàng rời văn phòng Severus như thể phía sau có hổ đang đuổi theo cậu.
Draco gần đây phát hiện ra một việc kỳ lạ, Harry luôn đuổi theo cha đỡ đầu cậu giờ lại trốn tránh cha, nhưng vừa trốn lại vừa vui vẻ, tâm tình vô cùng tốt. Đương nhiên dù tiếp tục trốn tránh Severus, Harry vẫn không quên đặt cho hắn một bộ lễ phục, cậu thỉnh thoảng lại lấy tư liệu đặt hàng qua bưu điện của Blaise cùng Draco, lật đến phần lễ phục, lựa chọn thật lâu mới tự đặt cho mình cùng Severus hai bộ lễ phục, ngoài ra cậu còn đặt thêm cho mình một lọ thuốc Tăng tuổi.
Trước lễ Giáng sinh, cảm xúc của mọi người trong Hogwarts đều tăng vọt, vô số học sinh năm dưới chờ mong học sinh năm trên mời, vì chỉ có như vậy, họ mới được tham dự tiệc tối Giáng sinh, mà người thu hút sự chú ý nhiều nhất đương nhiên là ba Quán quân của cuộc thi Tam Pháp thuật.
Trong lúc mọi người cố gây sự chú ý, hai quán quân đã lựa chọn bạn nhảy, nhưng bạn nhảy của Harry thì không ai điều tra được, vì thế các cô gái trong Slytherin bắt đầu đi qua đi lại trên đường Harry thường đi rồi cười vô cùng nhiệt tình với cậu, đội ngũ này đến gần Giáng sinh liền càng ngày càng lớn, gần như bao gồm cả bốn nhà trong Hogwarts. Điều này khiến cho các nam sinh khác trong trường rất bất mãn vì bọn họ không mời được bạn nhảy. Cuối cùng, sau khi Harry tuyên bố cậu đã sớm mời bạn nhảy, đội ngũ đang chờ mong được cậu mời mới tan ra, tuy vậy với vấn đề bạn nhảy của Harry là ai, mọi người lại càng thêm tò mò.
Lễ Giáng sinh, cả Hogwarts tràn ngập không khí ngày hội, khắp trường phủ đầy những bông tuyết bay lơ lửng, những bông tuyết này trừ khi rơi chạm đất còn không sẽ không biến mất, mọi người thi nhau đắp người tuyết. Trên vách tường, nơi nơi đều có dây thường xuân bện thành vòng hoa và cây tầm gửi, đương nhiên không thể thiếu thứ quan trọng nhất của lễ Giáng sinh, một cây thông Nô-en cao lớn treo đầy đồ trang trí.
Trần nhà đại sảnh là bầu trời đêm đầy sao, từng dãy bàn thật dài của mỗi nhà đều biến mất, thay vào đó là hơn một trăm bàn, mỗi bàn ước chừng có thể ngồi 6 – 8 người, trên bàn đặt đầy đồ ngọt cùng đồ uống.
Lúc đại đa số mọi người đã tới, các ghế cũng ngồi gần kín, mọi người lại phát hiện ba vị quán quân mở màn còn thiếu một người là Harry Potter của Hogwarts, cậu và bạn nhảy của cậu chưa tới đại sảnh, trong lúc mọi người tò mò đoán lý do chợt nghe thấy cửa kẹt một tiếng đẩy ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
Ở cửa có hai người đang do dự đi vào đại sảnh, một người phải nói là vô cùng quen thuộc, tóc dài đen, mũi ưng khoằm to, đôi môi hơi mỏng luôn mím chặt, khuôn mặt bình thường không có biểu cảm gì hiện tại lại xuất hiện một tầng đỏ ửng nhàn nhạt kỳ lạ, dáng người bao nhiêu năm bị che dưới áo chùng màu đen nay mặc một thân lễ phục lại càng hiện rõ đường nét, vẫn là lễ phục màu đen nhưng lại điểm thêm vài đường bạc, mang đến cảm giác đẹp mà quý phái.
“Merlin à, người này là Severus Snape. Nhất định là mình hoa mắt, lão dơi già kia sao có thể có khí chất gió xuân êm dịu thế này.” Đây là lời nói mà vô số người đang gào thét trong lòng, không ai ngờ rằng giáo sư Độc dược khi ăn mặc cẩn thận lại đàn ông như vậy.
Người tuy rất đẹp trai nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt với vẻ đàn ông của Severus chính là cậu thanh niên đang nắm tay hắn, mọi người nhất thời không nhận ra người này là ai, cậu và Severus có chiều cao không sai biệt lắm, chỉ thấp hơn chừng nửa cái đầu, mái tóc đen dài được buộc sau gáy, thân thể mảnh khảnh được bao kín trong bộ lễ phục màu bạc thêu hoa văn đen, khác với Severus, lễ phục cậu mềm mại hơn, mang đến cảm giác dịu dàng, trên khuôn mặt trắng nõn nổi bật đôi mắt xanh biếc xinh đẹp.
“Harry?” Draco kinh ngạc nhìn cậu thanh niên này, gọi cái tên mà không ai ngờ tới.
Cái gì? Đây là Harry Potter? Ánh mắt mọi người nhất thời chuyển từ người Severus sang Harry, sau đó không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người, đặc biệt chỗ tay Harry nắm lấy tay Severus lại càng thu hút sự chú ý, vô số dự đoán nổi lên trong lòng mỗi người.
“Ha ha, Severus, Harry, hai người tới muộn.” Dumbledore cười híp mắt nghênh đón, hỏi vấn đề mà mọi người rất chờ mong, “Harry, bạn nhảy đêm nay của trò là ai? Có phải là Severus không, nếu thật thì thực sự là ngoài mong đợi của mọi người nha.”
“Hiệu trưởng Dumbledore, bạn nhảy hôm nay của em là giáo sư.” Harry gật đầu, cầm chặt tay Severus, “Thật ngại, chậm trễ thời gian của mọi người.”
Mọi người đang chú ý Harry cùng Severus nên không hề phát hiện, ngồi ở vị trí khách quý, chén rượu trong tay Voldemort đang rên rỉ vì đau, mà khuôn mặt vốn mang ý cười nay chỉ còn tức giận, ánh mắt ông nhìn Severus bây giờ tuyệt không kém ánh mắt “Thiện lương” khi ông nhìn Dumbledore.
Sau khi Dumbledore múa may đũa phép, nhạc cụ liền bắt đầu tự động chơi, ba quán quân cùng bạn nhảy của mình đi vào sàn nhảy, dạ hội Giáng sinh chính thức bắt đầu.
Người cẩn thận sẽ phát hiện, lúc Severus cùng Harry khiêu vũ, Harry nhảy chính là bước nữ, điều này khiến cho nhóm động vật đang hi vọng Kẻ Được Chọn có thể áp đảo lão dơi già kêu rên thất vọng trong lòng, điều này cũng khiến Voldemort vốn rất tức giận lại càng sôi gan, ly rượu trong tay ông cố gắng thoát ra lại bị ông nắm chặt, căn bản không để ý rượu trong ly có văng ra ngoài hay không. Lúc điệu nhảy đầu tiên kết thúc, điệu nhảy thứ hai vang lên, tất cả mọi người bắt đầu đi vào sàn nhảy, mà Harry cùng Severus khiêu vũ mở màn lại lui ra khỏi sàn nhảy.
“Voldy, ngươi bình tĩnh một chút.” Gellert nhẹ nhàng cầm tay Voldemort đang cơ hồ sắp bóp nát chén rượu, ông vừa đặt chén rượu xuống bàn, chén rượu kia nhanh chóng di động tới xa Voldemort. Động tác của Gellert cũng cắt đứt tầm nhìn của Voldemort đang tập trung trên hai người chuẩn bị chuồn ra khỏi vũ hội.
“Ta biết, Gellert.” Voldemort quay đầu ra nhìn, “Nhưng mà, Harry phải được hưởng điều tốt nhất, Severus mặc dù không tệ nhưng tuổi lại cao hơn quá nhiều, một người đàn ông già như vậy sao xứng đôi với Harry nhà ta.”
“Voldy, kỳ thật chỉ cần hai người bọn họ ở bên nhau hạnh phúc là được rồi.” Gellert nghĩ đến mình và Dumbledore hồi trước cùng với tình cảm của mình cùng Voldemort hiện giờ, không khỏi khuyên giải, “Tuổi kỳ thật cũng không có ảnh hưởng lớn, đừng quên, ta lớn hơn ngươi rất nhiều, còn vượt xa chênh lệch tuổi giữa Severus và Harry.”
“Bọn họ sao có thể so sánh với chúng ta.” Voldemort có điểm chột dạ cãi lại, “Được rồi, được rồi, nếu Severus thật tình chờ Harry, ta sẽ không làm khó hắn.”
Lucius vẫn luôn cùng Narcissa ngồi cạnh Voldemort nghe được những lời này, không khỏi cảm thấy lo lắng cho ông bạn của mình, tuy vậy sau khi nghe được lời Gellert, lo lắng lại giảm đi rất nhiều, cẩn thận suy nghĩ vẫn cảm thấy mình không nên xen vào thì tốt hơn.