Sirius sau khi thoát khỏi cơn hoa mắt chóng mặt – di chứng của việc di chuyển bằng khóa cảng thì nhận ra đại sảnh trước mặt rất quen, ông chắc chắn đã từng tới đây, chỉ là nghĩ mãi không ra đây là đâu. Ông còn chưa kịp nhớ ra thì lại nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, giọng nói mà ông đã từng nghe suốt gần mười năm, ông không thể nào nhận lầm được, điều này khiến cho Đại Cẩu hoàn toàn hôn mê, Merlin à, đây… Điều này sao có thể? James rõ ràng đã chết hơn mười năm rồi, sao mình lại nghe thấy giọng cậu ấy? Lúc này Đại Cẩu chợt nhớ ra vì sao mình thấy đại sảnh quen mắt, rõ ràng đây là đại sảnh trang viên Potter mà James từng dẫn mình tới, Sirius tự cho là đã tìm được đáp án, nhất định là trong này có ảnh James nên mình mới nghe thấy giọng cậu ấy, chắc chắn là như vậy.
Sirius tự cho đã tìm được đáp án ngay lập tức bị người vừa vào dọa cho ngây người, chẳng lẽ vì tới trang viên Potter nên mình sinh ra ảo giác sao? Giữa ban ngày thế này, sao mình có thể thấy James? Nếu như là người thường, có lẽ mọi người sẽ che tai, bởi vì kế tiếp thường là tiếng thét chói tai “Quỷ a!”, nhưng vị này là ai, Sirius Black đấy, hành động của ông hoàn toàn ngoài dự đoán của Harry và Severus, khiến hai người xem đến vui vẻ.
“Lily, sao em lại đá anh?” James bị đá vào phòng vội vàng đứng lên, quay đầu lại hỏi, nhưng không đợi ông hỏi Lily đã thấy phía sau có một lực đẩy mạnh mẽ đè ông xuống sàn, trên người còn có hai tay liên tục sờ soạng, điều này khiến cho James da gà cả người nổi hết lên. Đúng vậy, Sirius không hề sợ tới mức kêu ra tiếng, ngược lại cứ như vậy trực tiếp đè James xuống, xem ra bản năng của Sirius đã càng này càng giống chó.
“James, James, thật là cậu? Cậu còn sống, cậu không chết sao?” Sirius ôm chặt lấy James, hai tay đang hoạt động không hề ngừng lại, ngược lại có xu hướng lần xuống bên dưới, ông cảm thấy thân thể này rất ấm, rất mềm, không phải ảo giác của mình, rõ ràng là người thật nha! Nhưng mà động tác này của ông khiến James đang đưa lưng về phía ông, không cách nào thấy người phía sau nên xù lông.
“Anh là ai, tôi đang sống vui vẻ, chết gì mà chết?” James dùng sức xoay người, cố gắng làm cho bản thân từ trạng thái bị đè sang đè người ta, “Này, tay anh đang làm gì vậy, lấy ra, tôi có vợ rồi, có nghe không đấy, tôi chắc chắn không hề có… Hứng thú với anh, anh cút khỏi người tôi.”
Trong lúc hai người còn đang vật lộn, Lily đẩy cửa đại sảnh đi vào, cô có chút kỳ quái, mình vừa rồi đá James vào phòng sao anh chỉ kêu lên một câu rồi không ý kiến gì nữa vậy. Nhưng Lily vừa vào cửa, cô liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng, Merlin à, cô ở ngay ngoài cửa vậy mà James dám to gan ở trong phòng ngoại tình? Lily đang chăm chăm nhìn hai người đàn ông dây dưa, không để ý ở một góc đại sảnh, có hai người ngồi trên ghế salon, cầm chén trà xem cuộc vui.
James vốn đang cố gắng xoay người ngẩng đầu nhìn thấy Lily sắc mặt đã chuyển thành màu đen, nhất thời hiểu được mình đã đánh đổ bình giấm chua của vợ yêu, vội vàng giải thích: “Lily, anh không biết ông ta, tự ông ta nhào đến, không phải lỗi của anh.”
“Ha, không phải lỗi của anh, anh không biết ông ta, vậy ông ta làm cách nào đến đây hả? Nơi này ai cũng có thể đến sao?” Lily cắn chặt răng, nhả ra từng câu từng chữ, “James Potter, anh hơi quá đáng đấy, anh nghĩ mình có thể lừa em sao?”
Sirius đúng lúc này lại đang đưa lưng về phía Lily, đè trên người James, nói: “James, sao cậu có thể nói không biết tớ, hai mươi mấy năm tình cảm của chúng ta, cậu vứt hết đi đâu rồi?”
Những lời này như lửa đổ thêm dầu, lửa giận trong mắt Lily bùng cháy, đến bên hai người, một cước đá bay Sirius ra khỏi người James, đưa tay xách cổ áo James còn đang nằm trên sàn nhà, “James Potter, anh nói rõ ràng cho em, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, còn có, ông ta là ai? Sao lại tới đây?”
Lily còn chưa đợi được câu trả lời của James thì cô cũng được nếm thử cảm xúc vừa rồi của James, bởi vì cô cũng bị người ta đè, may mắn cô không nằm sấp luôn xuống sàn như James vừa rồi mà lấy James làm đệm thịt. Đáng thương nhất là James, lần này trên người ông bị sức nặng của hai người đè nén, nhưng nhìn biểu cảm của ông, hiển nhiên ông cảm thấy bị vợ đè xuống thì tốt hơn vừa rồi nhiều.
“Lily, Lily, thật tốt quá, cậu vẫn còn sống, chưa chết.” Sirius hưng phấn nói, hoàn toàn không phát hiện tư thế của ba người mờ ám như thế nào.
Lily cũng quay người lại với Sirius nên không cách nào thấy được người phía sau, nhưng cô không phải James, nếu có người dám đè cô xuống chiếm tiện nghi của cô, ăn đậu hủ của cô, Lily nhất định sẽ cho hắn ta biết tay, bởi vậy cô gập khuỷu tay hung hăng hất ra phía sau, sau đó Sirius liền ôm bụng “Á” thảm thiết, nhanh chóng nhảy ra khỏi Lily, Lily tất nhiên là ung dung ngồi dậy, rời khỏi đệm thịt James, đương nhiên không quên bồi thêm mấy đá tặng ông.
“Sirius, sao lại là cậu?” Đây là lời Lily thốt lên khi rốt cuộc có thể đứng dậy đối mặt với người kia, mà James hoàn toàn không nói lên lời, bạn xấu a bạn xấu, Sirius, cậu không hổ là bạ xấu tốt nhất của tớ, mười mấy năm, cậu không đến thì thôi, đến một lần là gây náo loạn thế này là sao?
“Dạ tớ, là tớ mà.” Sirius hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lại sau khi nhận được tin bạn tốt chưa chết, nói năng lộn xộn.
Nếu là Sirius, Lily cũng hiểu rõ vừa rồi mình đã hiểu lầm, nhưng Sirius làm thế nào mà tới đây được? Lúc này Lily mới nhớ ra, vừa rồi hai người nhận được tin nhắn từ các bức họa, nói con trai bảo bối của mình cùng ông bạn cũ đều đến đây, hai người mới ra nghênh đón, James cũng vì nghe thấy Severus tới nên nói vài câu không dễ nghe, cô mới buồn bực đá anh mấy cú, vậy giờ hai người kia đâu?
Lúc này Lily mới để ý tới tổ hai người đang trốn một bên uống trà xem cuộc vui, lập tức ném hai người đàn ông vì quá vui vẻ khi gặp nhau mà ông nói gà, bà nói vịt, chậm rãi tới ghế salon mà Harry cùng Severus đang ngồi, vừa đi vừa cười nói với bọn họ: “Thế nào, kịch xem rất hay đúng không?”
Severus cùng Harry liền vội vàng buông chén trà trong tay, nhìn lẫn nhau, Harry nhanh chóng nhảy lên, nhào vào lòng Lily, ôm cổ cô, dính chặt như kẹo da trâu, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ có nhớ con không?”
Severus cũng đứng lên, rất bình tĩnh nói với Lily: “Tớ không quấy rầy hai mẹ con cậu nữa, tớ đến phòng Thí nghiệm Độc dược làm việc.” Nói xong, không đợi Lily trả lời, cũng không thèm liếc nhìn James cùng Sirius lấy một cái, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, trong ánh mắt “Thầy không có nghĩa khí” của Harry, quang minh chính đại chạy trối chết.
Sirius đã bình tĩnh lại, ôm bả vai James, hai người khoác vai nhau, cao hứng cười toét miệng không dừng. Lily nắm tay Harry, nhẹ nhàng ghé vào tai cậu nói: “Hôm nay tạm thời bỏ qua cho con, sau này sẽ cho con ăn đòn.” Kỳ thật nói thẳng ra, Lily căn bản là đau lòng không muốn giáo huấn Harry, đây chỉ là lấy cớ thôi. Nói xong, kéo Harry đi đến bên hai người, nói: “Cười đủ chưa, chưa đủ thì cứ tiếp tục cười, cười xong thì nói cho tôi biết hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hôm nay? Hôm nay có chuyện gì à?” Sirius hoàn toàn không hiểu gì nhìn Lily, hiển nhiên không biết cô muốn hỏi gì.
Lily nhướn mày, hiểu rõ người bạn của James rất ngu ngốc, cô cố bình tĩnh, chậm rãi hỏi, “Sirius, sao cậu tới đây?”
“Harry dẫn tớ tới.” Sirius rất sảng khoái trả lời, “Thằng bé quả thật là một đứa trẻ ngoan, nói muốn đón Lễ Giáng sinh cùng tớ, hiện tại thật sự là quá tốt, các cậu đều không có việc gì, còn sống khỏe mạnh, Lễ Giáng sinh năm nay sẽ rất vui đấy.”
“Được, Sirius, ý kiến này không tệ nha.” James hưng phấn lớn tiếng đồng ý, “Tớ tìm một cây thông Nô-en để trang trí.”
“James! Sirius!” Lily đột nhiên cao giọng khiến Harry co rúm người lại, đáng tiếc cậu đang bị Lily nắm chặt tay, mặc dù muốn chạy trốn cũng không có cách nào, mà Sirius cùng James mơ hồ nhìn Lily, căn bản không hiểu vì sao Lily lại đột nhiên tức giận.
Lily nhìn hai người ngốc ngốc trước mặt, bỗng nhiên thở dài, sao mình phải nổi giận với hai tên này, nửa ngày rồi mà vẫn không hiểu mình muốn nói gì. Lily phất phất tay, chán nản nói với họ: “Hai người muốn làm gì thì cứ làm đi, muốn trang trí cây thông Nô-en thì phải dọn dẹp sạch sẽ, tóm lại là phắn ra khỏi tầm mắt của tôi.”
Sirius cùng James nhìn lẫn nhau, còn chưa hiểu Lily rốt cuộc là có chuyện gì, có lẽ cảm xúc của phụ nữ hay thay đổi. Hai người lắc lắc đầu, theo lời Lily, rời khỏi đại sảnh, vừa ra khỏi phòng liền bắt đầu hưng phấn thảo luận nên trang trí nhà thế nào. Điều này khiến cho Lily vừa tức giận vừa buồn cười.
“Mẹ, nghĩa phụ về chưa?” Harry kéo tay mẹ hỏi, “Mẹ, mẹ muốn biết cái gì, để con nói cho mẹ thì dễ hơn.”
“Nghĩa phụ của con chưa về đâu, nhưng mà ông ấy gửi cú báo vào Lễ Giáng sinh sẽ về, cùng nhau đón đêm giáng sinh.” Lily sờ sờ đầu Harry. Hai người tay nắm tay, chậm rãi rời khỏi đại sảnh, vừa đi vừa nói chuyện, Harry kể về việc cha đỡ đầu vượt ngục, phiên xét xử Peter, Fudge rời Bộ Pháp Thuật, một năm này có rất nhiều chuyện để cậu kể với mẹ, Lily vừa nghe Harry kể vừa mỉm cười gật đầu, cô nhìn con trai kể đến vui vẻ, chợt giật mình, bảo bối nho nhỏ đã trưởng thành rồi.