Đối với việc có thể lật đổ Fudge, Lucius cảm thấy rất hứng thú, cho dù ông phải gặp chút phiền toái cũng không vấn đề gì, bởi vậy vừa nhận được cú mèo từ Harry, ông liền thông báo với Severus, sau bữa tối sẽ tới nói chuyện. Bởi vậy Severus cùng Harry không đợi bao lâu liền thấy Lucius bước ra khỏi lò sưởi.
“Hi, Severus, chào buổi tối.” Vừa đi ra khỏi lò sưởi, Lucius liền dùng bùa “Úm ba la chà rửa” với bản thân, sau khi xác định trên người không còn bụi bặm linh tinh mới chào hỏi, “Oa, Harry đã ở đây à, xin chào.”
“Ngài Malfoy, buổi tối mát lành.” Harry hữu lễ đứng lên đáp lại Lucius.
“Lucius, anh tới để nói nhảm sao?” Severus mặt đen nhìn ông bạn giống hệt khổng tước xòe đuôi, không kiên nhẫn nói.
“Sev, sao cậu có thể như vậy?” Lucius ôm ngực, ai oán nhìn hắn nói, “Tôi là đang lễ phép, lễ phép nha.”
“Biết anh lễ phép rồi, hiện tại có thể nói chính sự chưa?” Severus sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào, “Anh muốn xử lý thứ kia thế nào?”
“Tôi có thể nhìn một cái không?” Lucius nhìn xung quanh văn phòng Severus, hỏi, “Thật khó tưởng tượng nha, làm Animagus hơn mười năm liền.”
Harry nghe xong vội vàng đi đến bên bàn nhấc lồng sắt đưa cho Lucius, Lucius vén khăn nhung phủ bên ngoài lên, méo miệng, hiển nhiên là vì hình tượng Animagus này tuyệt đối không phù hợp với mắt thẩm mĩ của ông, quá khó nhìn.
“Ngài Malfoy, cho cháu hỏi, ngài định làm gì?” Harry đứng bên cạnh Lucius, hỏi, giọng mang theo tò mò và lo lắng.
“Harry, cháu có thể gọi ta là Lucius.” Mắt Lucius đảo tới đảo lui trên người Sev cùng Harry, lời của ông khiến cho Harry ngay lập tức đỏ mặt. Ông nhìn một lát mới nói: “Harry, chuyện này giao cho ta đi, đối với cháu mà nói, hiện tại biết nhiều chuyện như vậy là quá sớm.”
Severus ở một bên gật đầu, hắn cũng cho rằng chuyện này hiện tại Harry không cần biết quá nhiều, mấy chuyện âm mưu quỷ kế linh tinh giao cho Lucius là vô cùng phù hợp, với kinh nghiệm lăn lộn trong âm mưu bao nhiêu năm của ông, xử lý chuyện này vô cùng dễ dàng. Còn quan hệ giữa hắn và Harry, hắn cũng biết không thể nào giấu được Lucius, cho nên lời trêu đùa kia của Lucius, hắn đã ít nhiều chuẩn bị tâm lý
“Anh đã biết làm thế nào thì đừng lãng phí thời gian ở chỗ này.” Sắc mặt Severus từ lúc Lucius đến dây dường như chưa hề dễ nhìn lấy một lần, “Mang theo con chuột này đi làm chuyện của anh đi.”
“Sev, sao cậu có thể vô tình như vậy?” Giọng điệu của Lucius như bị chồng ruồng bỏ, khiến Harry nghe được mà cả người nổi hết da gà.
“Cút!” Severus trả lời rất đơn giản.
“Được rồi, được rồi, tôi đi là được chứ gì.” Lucius vừa cầm bột Floo ném vào lò sưởi, vừa nói với bọn họ, “Chờ tin tức của tôi, ba ngày sau đừng quên đọc báo.” Nói xong hô to “Malfoy trang viên” rồi bước vào trong ngọn lửa xanh biếc.
Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ ba, sao một trận mưa cú mèo, phàm là học sinh trong Hogwarts đặt “Nhật báo Tiên Tri” đều quay đầu chăm chú nhìn một nhà Weasley tóc đỏ bên bàn Gryffindor, tin tức cũng lấy tốc độ ngang với ánh sáng mà truyền khắp Hogwarts.
“Là anh hùng hay phản đồ?” Tiêu đề rất lớn chiếm hết một trang “Nhật báo Tiên Tri”, bên cạnh là ảnh chụp rất bắt mắt của Peter Pettigrew lúc đang thay đổi sang dạng Animagus chuột, thu hút ánh mắt của mọi người. Mọi từ ngữ siêu kích động lòng người của Skeeter đã dựng Sirius Black thành bi kịch của một anh hùng, mà con chuột kia tất nhiên là đầu sỏ gây nên tội ác tày trời này, đương nhiên không thể thiếu phản ánh sự sai sót của Bộ Pháp Thuạt, từ hôm nay trở đi, phỏng chừng Bộ Pháp Thuật sẽ nhận được không ít Thư Sấm, còn nhà Weasley lại bị Skeeter gán cho tội danh chứa chấp tội phạm, xem ra, bọn họ giờ nhất định sẽ bị phiền toái quấn thân.
“Merlin à, các cậu đã đọc báo chưa?” Trên bãi cỏ, sau giờ ngọ, sáu người lại một lần nữa tụ họp, Hermione mở lời, “Hóa ra con chuột kia là một Animagus, Harry, cậu mang nó đi có phải là để nghiệm chứng vấn đề này không? Cậu cũng thật là, sao không nói với bọn tớ một tiếng, trừ bỏ giáo sư McGonagall, tớ chưa từng thấy một Animagus nào cả.”
Harry ngại ngùng giải thích với Hermione: “Hermione, thực xin lỗi, con chuột kia không dùng được nữa, cái kia… Tớ lấy mấy con chuột bạch trong phòng thí nghiệm của giáo sư Snape cho cậu được không?”
“Không sao, một con chuột thôi mà.” Hermione lắc đầu nói, “Hơn nữa vì nó, toàn bộ số liệu thí nghiệm lúc trước đều sai rồi, Animagus dù sao cũng không phải một con chuột thật sự.”
“Hermione, không cần phải lo lắng, tớ sẽ làm lại thí nghiệm với cậu, chúng ta nhất định sẽ thu thập lại đủ.” Blaise lúc này liền vội vàng thể hiện.
“Đúng rồi, các cậu thấy không, nhà Weasley mắc tội chứa chấp tội phạm.” Draco vui sướng khi người gặp họa, cười nói, “Nhìn bọn họ kìa, quả nhiên nghèo quá, ngay cả thú nuôi cũng phải truyền cho nhau dùng, kết quả giờ thế này đây, nếu mua trong cửa hàng thú nuôi thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này, hơn nữa bọn họ lại nuôi hơn mười năm mà không phát hiện ra chỗ không bình thường, thật hoài nghi không biết bọn họ có phải phù thủy hay không nữa, các cậu bảo có phải không?”
“Draco, nhà bọn họ cũng là xui xẻo thôi mà.” Neville nhẹ giọng nói với cậu, “Bọn họ đâu có cố ý bao che con chuột kia.”
“Đúng vậy, các cậu có biết khi nào thì Sirius Black được xét xử lại không?” So với nhà Weasley, Harry càng chú ý vấn đề lật lại bản án cho cha đỡ đầu Đại Cẩu, “Nếu trên Nhật báo Tiên Tri nói đúng, vậy Sirius Black trong sạch đúng không?”
“Cũng đúng nha, sao trên báo không nói bao giờ thì phúc thẩm nhỉ?” Pansy một lần nữa cẩn thận lật báo vẫn không tìm được tin tức liên quan, kỳ quái hỏi.
“Nào có chuyện phúc thẩm dễ dàng như vậy, các cậu nhìn đi.” Draco chỉ vào báo, khinh thường nói: “Bộ Pháp Thuật tiền nhiệm bắt sai người, giờ bắt Bộ Pháp Thuật đương nhiệm phải lật lại bản án, vậy họ sẽ kéo dài rất lâu đấy.”
“Đúng vậy, cho dù Bộ Pháp Thuật chỉ là bù nhìn nhưng cũng sẽ có đủ phiền toái a.” Blaise ở một bên phụ họa, “Nhưng mà đã lên báo ầm ĩ như vậy, phúc thẩm sẽ nhanh thôi, nếu không tin, các cậu chờ vài ngày xem, báo nhất định sẽ đăng.”
Một đám người đang ngồi trò chuyện chợt nghe thấy một thanh âm chất vấn rất lớn: “Hermione Granger, mày làm gì với Scabbers của tao? Toàn bộ chuyện trên báo chí chắc chắn là âm mưu quỷ kế của chúng mày! Tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng mày, chúng mày là tay sai của Tử Thần Thực Tử.”
Mọi người quay lại nhìn nơi phát ra thanh âm, liền thấy Ron Weasley mặt đỏ bừng như bò húc điên cuồng chạy tới chỗ bọn họ, vừa chạy vừa lớn tiếng rít gào, lại là mấy câu chửi Slytherin âm hiểm độc ác linh tinh.
“Merlin à, não của cậu ta chắc thể tích không được lớn cho lắm, nếu không sao ngay cả lời mắng chửi người cũng không có gì thay đổi, nhà Weasley thật đáng thương.” Draco nhìn sư tử tóc đỏ lắc lắc đầu, trào phúng nói.
“Slytherin chết tiết, chúng mày sao phải làm như vậy? Trả Scabbers lại cho tao, nó không phải là Animagus gì cả.” Ron Weasley chạy đến trước mặt bọn họ thì ngừng lại, thở dốc một lát lại lớn tiếng hò hét.
Hermione nghiêm mặt, rất mất hứng tiến lên vài bước, nói với Ron Weasley: “Weasley, cậu hẳn nên nhớ rõ, Scabbers của cậu đã bán cho chúng tôi với giá 50 Galleons rồi, như vậy, nó không có bất kì quan hệ nào với cậu, dù chúng tôi lấy nó làm gì đều là chuyện của chúng tôi.”
“Hơn nữa, cậu bán động vật nguy hiểm như vậy cho chúng tôi, chúng tôi không đòi cậu phí bồi thường tinh thần đã là may rồi, cậu cư nhiên còn dám tìm tới cửa.” Blaise tiếp lời.
“Đây là quỷ kế của mấy người, Scabbers không phải Animagus, nhà tao sao có thể chứa chấp Tử Thần Thực Tử?” Ron gào ầm lên, “Nhất định là chúng mày, là chúng mày đánh tráo Scabbers, vu oan cho nhà tao, nhất định như vậy.”
“Weasley, không thể không bội phục sức tưởng tượng phong phú của cậu, một con chuột bẩn thỉu, chúng tôi đánh tráo làm gì?” Harry nhìn không được nói xen vào, đối với con chuột đã hãm hại cha đỡ đầu Đại Cẩu của mình, Harry tuyệt đối là căm hận tới tận xương.
“Vu oan cho cậu?” Draco khinh thường liếc Ron Weasley, miệt thị nói, “Nhà cậu có gì đáng giá để chúng tôi vu oan? Gryffindor ngu xuẩn!”
“Được rồi, chúng ta đi thôi, nơi này để mặc cậu ta làm ô nhiễm.” Pansy không hề để ý đến Ron Weasley, nói với mọi người, “Khó được một buổi chiều rảnh rỗi lại bị cậu ta phá hủy.”
“Chúng mày chờ đấy, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng mày, giáo sư Dumbledore sẽ chứng minh nhà tao trong sạch.” Ron Weasley tiếp tục rít gào, nhưng giờ đã không còn ai để ý đến cậu ta.
Hermione vừa đi vừa nói với Blaise: “Một kẻ ngay cả bùa trôi nổi cũng không làm được còn bảo sẽ không bỏ qua chúng mình? Tớ thật sự mong chờ xem cậu ta sẽ không bỏ qua thế nào.”
“Còn có Dumbledore chứng minh, cụ dù sao cũng là chủ tịch Hiệp hội Phù thủy, nhà bọn tao không đến mức lấy thúng úp voi đâu.” Pansy cùng Draco nghe câu nói này của Ron Weasley liền cười lạnh, cùng quyết định quay về phòng ngủ thì sẽ viết thư về nhà, bọn họ rất muốn nhìn khả năng Dumbledore lớn hơn hay là uy quyền của quý tộc lớn hơn. Nhà Weasley mấy người đừng có oán chúng tôi, là con trai mấy người gây thêm phiền phức đấy.
Vốn dĩ bạn họ chỉ cảm thấy có chút hứng thú với những tin tức kia, hiện tại nhờ Ron Weasley mà tất cả đều quyết định nhúng tay vào. Hermione thì không nói gì nhiều, xuất thân Muggle khiến cho cô không có ảnh hưởng gì lớn với giới phù thủy, chỉ đơn giản ở trong nhà Ravenclaw ảnh hưởng với bạn học thôi. Nhưng Draco, Pansy, Blaise, khả năng của bọn họ không hề nhỏ, huống chi bọn họ còn gây ảnh hưởng tới cả Slytherin, thành ra cả nhà Slytherin cơ hồ đều viết thư về gia đình, cộng lại tạo nên chấn động không hề nhỏ, mà Lucius vốn đang đầu đã muốn làm lớn chuyện, bởi vậy phiên tòa phúc thẩm Sirius Black vô cùng náo nhiệt rất nhanh được quyết định ngày.