Sáng sớm hôm sau, hai thiếu niên sau khi thức dậy lại tiếp tục đi tới bến tàu làm việc. Tin tức hôm qua có người được Chu gia trọng thưởng đã bị truyền ra ngoài, rất nhiều ánh mắt tràn ngập sự đố kỵ và ước ao nhìn hai người. Cũng may hôm qua Trình Tiểu Cửu đã lập được uy, chúng cửu vạn biết mình không thể đấu lại cậu, cho nên đố kỵ thì đố kỵ cũng không dám chủ động gây chuyện với hai người, nhưng trong lời nói khó tránh khỏi hậm hực.
Bất luận là mội người xuất phát từ thiện ý hay ác ý, hai người Trình Tiểu Cửu và Vương Nhị Mao đều mắt điếc tai ngơ, vùi đầu làm việc, bận rộn từ sáng sớm đến tận trưa, cuối cùng đã dỡ toàn bộ thuyền lớn xong xuôi, lúc thanh toán tiền công, hai người dựa theo sách lược cũ chăm chú bám sát theo hai cửu vạn Lưu, Sử, chuẩn bị đục nước béo cò. Nào ngờ quản gia Chu Phủ là Thành Bá tính tình như là bị nước mưa ngấm bệnh trở nên thay đổi, không hề cay nghiệt với chúng cửu vạn, trái lại còn chủ động dựa theo thỏa thuận tiền công giống hôm qua để cấp cho mọi người, cấp cho hơn hai mươi cửu vạn mỗi người được thêm hơn một đấu gạo nữa.
- Ngài thật sự là một người lương thiện.
Chúng cửu vạn được tiền lời liên thanh cảm tạ.
- Đừng cảm ơn ta, là ông chủ chúng ta phân phó thế!
Thành Bá vuốt râu, ngạo nghễ đáp lại:
- Muốn tạ ơn thì tạ ơn ông chủ ta ấy. Tương lai ông chủ có gì cầu đến chư vị, mong mọi người ngàn vạn lần đừng chối từ!
- Sao có thể chối từ được chứ. Có việc mà ngài cần, chúng ta cái khác không có, nhưng sức lực có sẵn.
Mọi người đều nói những lời chân thành phát ra từ tâm. Thành Bá mỉm cười, quay lại giám sát đám gia đinh cấp lương thực có đủ không. Việc thanh toán vẫn dựa theo quy ước hôm qua, nhưng lại sử dụng đấu lớn chuyên dụng của quan phủ chuyên dùng để thu tô dân gian, đấu nào cũng đầy ắp gạo, một chút cũng không thua thiệt. Chúng cửu vạn mừng rỡ liên mồm tạ ơn, vây quanh gia đinh Chu phủ hoan hô không ngừng. Trong lúc nhất thời, toàn bộ bến tàu đều truyền tụng cái tên Chu gia Quán Đào lương thiện, bao nhiêu chuyện xấu trước đây như ăn chặn điền sản của người khác, mưu đoạt nhà cửa, đấu nhỏ chiếm tiền, đấu lớn thu tô...đều được che đậy hoàn toàn, không một ai nhớ đến nữa.
Trình Tiểu Cửu đứng bên ngoài nhìn náo nhiệt, thấy không ai để ý đến mình nữa, liền kéo Nhị Mao đến lĩnh tiền công. Hắn không hiểu hành động thi ân của quản gia Chu phủ đang tận lực làm là vì mục đích gì, theo cách nghĩ của hắn, hôm nay hẳn là Thành Bá sẽ tiếp tục lôi kéo mình để thân cận mới đúng, nào ngờ người ta căn bản quên hẳn chuyện hôm qua đã cấp cho mình hơn năm đấu gạo, quên cả việc lôi kéo mình hiệu lực cho Chu gia.
Với cách thức cao siêu này của Chu gia này, đại kế "Phát tài đổi vận" của hai người đã trở nên vô cùng cấp bách rồi. Ăn xong bữa chính duy nhất của ngày, hai thiếu niên đều tự hầu bao buộc chặt mấy trăm tiền ở thắt lưng, hùng dũng oai vệ hiên ngang đi ra chợ xem có việc làm ăn gì có thể nhanh chóng làm giàu không. Vừa đi, hai thiếu niên vừa tự đề cao mình, cho rằng với năng lực đọc sách tính toán của Trình Tiểu Cửu, sự khôn khéo thông minh của Vương Nhị Mao, thì dù không kiếm được một ngày một đấu kim, nhưng trong vòng mấy tháng chiếm được một địa điểm nho nhỏ ở chợ Quán Đào cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Ai ngờ vào chợ mới hiểu được, thì ra việc đi buôn bán này còn có môn đạo của buôn bán, chứ không phải là người nào cũng tùy tiện làm được. Địa thương, bán dạo, người môi giới...đủ loại quy tắc....Cửa hàng gạo, tửu quán, cửa hàng lụa là gấm vóc, cửa hàng sắt, nhà nhà đều có cửa hàng. Dù muốn có một chỗ tại chợ biểu diễn xiếc, đầu tiên cũng phải nộp cho sai dịch trong công sở Chợ đủ suất tiền, bằng không một khi báo lên cấp trên, ngươi sẽ bị buộc tội là náo loạn phố phường, không có năm quan, mười quan để chuộc thì đừng mong được nha môn thả ra. (1,2,3).
Theo sự thịnh vượng của hàng gạo, hàng mỳ, hiệu cầm cố, thì đi qua cửa hàng giày, hàng bút, nơi diễn xiếc lại vắng tanh như chùa bà đanh, hai thiếu niên đi giữa trời nắng mồ hôi dầm dề, nhưng trong ngực lại cảm thấy càng lúc càng lạnh băng. Tình huống chợ bọn họ thấy lúc này dù là mặt tiền cửa hiệu buôn bán kém nhất thì tiền thuê một tháng cũng phải hơn năm trăm tiền. Hơn nữa còn tiền thuế kim cho Thị Thự, tiền quét nhà vẩy nước của các sai dịch (4,5). Mỗi tháng không có đủ một xâu tiền thì căn bản không thể chống đỡ được. Mà chiếu theo hộ Tào Lão gia ở đây một cửa hàng mở, theo luật lệ là phải hai nghìn tiền, đây còn chưa bao gồm bảo kim lão gia, phí nhuận bút của Thanh thư, tiểu thư lão gia! Tính toán, nếu như mình muốn mở một cửa hàng ở chợ Quán Đào, căn bản là phải có mười lăm xâu tiền!
- Hôm qua đệ vui đến mức cả đêm không ngủ được!
Vương Nhị Mao cúi đầu oán hận lẩm bẩm. Nửa canh giờ trước, gã còn nghĩ rằng mình và Trình Tiểu Cửu trong tay có bốn xâu tiền là khoản tiền lớn, giờ mới hiểu được, chút tiền vốn ấy cũng chỉ có thể ôm mà nằm mộng mà thôi. Thực sự là muốn lấy ra buôn bán, nhưng ngay cả cánh cửa căn bản cũng không mua được.
- Nếu không chúng ta đẩy xe đi khắp hang cùng ngõ hẻm?
Trình Tiểu Cửu vẫn không cam lòng, vỗ vỗ vai Nhị Mao, hỏi dò. Bán tạp hóa rong khắp hang cùng ngõ hẻm, không cần nộp thuế cửa hàng, cũng không phải tuân theo quan chiếu Thị Thự, ngưỡng cửa duy nhất đã qua, khi nhìn thấy sai dịch, cung thủ, bang nhàn, kinh bạn, bạch thư của nha môn thì cứ đẩy xe mà chạy, chỉ cần không bắt được thì hàng hóa trên xe có thể bảo đảm. (5)
Vương Nhị Mao bị dọa đến co rúm cổ lại, liên thanh cự tuyệt.
- Thôi, nhà Tiểu Củ Tỏi sát vách kìa, mùa hè vừa rồi bận việc đến thế mà còn không kiếm được lời là bao nhiêu, hai ngày trước bị Giả bộ đầu của nha môn liên thủ với Quách bộ đầu chắn tại trong ngõ Khố Đang, tịch thu toàn bộ xe hàng, đại khái dập đầu xin xỏ đủ ba trăm cái mới không bị bắt vào cửa trạm nha môn huyện đấy.
Nhớ đến những vết máu đen thẫm ở cửa nha môn, Trình Tiểu Cửu chỉ biết cười khổ. Ông trời này, thật sự ngay cả lối ra cũng không để dành cho hắn sao! Đi lòng vòng nửa con đường, hắn cười khổ, quay lại nói với Vương Nhị Mao:
- Vậy ngươi về trước đi, ta đi hiệu thuốc bắc mua thuốc cho mẹ đã. Đơn thuốc một tháng trước lang trung có đưa, đoán chừng lúc này vẫn có thể dùng được.
- Đệ giúp giúp cầm thuốc.
Vương Nhị Mao xung phong nhận việc. Tuy rằng mộng tưởng buôn bán đã tan biến, nhưng gã vẫn rất quý trọng bằng hữu Trình TIểu Cửu này.
Trình Tiểu Cửu gật đầu cười:
- Vậy cũng được, nói không chừng lúc đó ta thiếu tiền cũng nên. Lang trung nói thuốc mua này vô cùng đắt.
- Đắt đến đâu cũng có đệ rồi.
Vương Nhị Mao trong khoảnh khắc lại tìm được sự tự tin, vỗ ngực kêu gào. Đồng tiền trong ngực cũng hưởng ứng kêu leng keng, nghe vô cùng thích thú.
Hiệu thuốc bắc thành Quán Đào nằm sâu trong chợ, mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng buôn bán vô cùng thịnh vượng. Một tiên sinh thu chi ngồi sau quầy hàng, tính toán lách cách. Mấy tiểu hỏa kế quần áo gọn gàng chân không chạm đất đang bốc thuốc gói vào lá sen khô, một quầy hàng cao lớn mở ra, tiên sinh thu chi dựa theo trình tự khách trước khách sau để gọi người nhận tiền giao thuốc, trái vào phải ra, hành động vô cùng nhanh gọn, không chút nào sai.
Trình Tiểu Cửu nhìn mọi nơi một chút, theo quy củ xếp ở vị trí cuối hàng, hai người vừa đứng yên, bỗng nghe phía sau có những tiếng bước chân gấp gáp, hắn chưa kịp quay đầu lại, đã có một luồng khí Bá vương lao tới lướt qua vai hắn, làm người đang xếp hàng dạt trái ngã phải. Trận gió mạnh qua đi, một gã hán tử tướng ngũ đoản, râu dài vỗ vỗ vào quầy hàng của hiệu thuốc bắc, miệng nói to:
- Chưởng quỷ, mau mau dựa theo đơn thuốc này để bốc thuốc cho ta ngay. Giả lão gia ở nha môn đang cần dùng, không thể chậm trễ được.