Vương Nguyên chưa từng có giấc ngủ nào mệt đến vậy, cứ như tối qua chạy marathon trong mơ, ngày mới vừa bắt đầu đã thấy xụi lơ hết cả người.
Vì vậy sáng sớm hôm nay Vương Tuấn Khải ở nhà ăn bắt gặp Vương Nguyên một mình ăn hết năm tô mì và một cây xúc xích.
“Sao ăn sáng nhiều thế?” Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm năm cái tô chồng lên nhau, tận mắt thấy Vương Nguyên đưa miếng xúc xích cuối cùng vào trong miệng.
“Mẹ tôi nói, bây giờ vẫn còn cao được, phải ăn sáng nhiều một chút.”
Vương Tuấn Khải bất ngờ không phản bác lại được, không thể làm gì khác hơn là giật giật khóe miệng chúc cậu có thể cao thêm, cuối cùng vẫn không quên chêm thêm một câu “Nhưng không thể vượt qua tôi”, Vương Nguyên bất mãn nói “Cắt”, về vấn đề chiều cao cậu không muốn nói nhiều với Vương Tuấn Khải, dù sao mình đang còn thấp hơn người ta cả nửa đầu, nói về đề tài này chẳng biết đâu mà lần.
“Đúng rồi, cuối tháng 10 tổ chức đại hội thể thao, chủ tịch hội học sinh nhờ tôi lập một đội cổ vũ.” Vương Nguyên vội vàng nói sang chuyện khác, “Người thì tôi đã tìm hết rồi, chị ấy còn nhờ tôi hỏi anh có thể tham gia cùng không.”
“Được đó!”
“Ồ… thế à.” Vương Tuấn Khải trả lời quá mãnh liệt quá quả quyết, nhưng trên kịch bản vốn đâu có viết như vậy! Căn cứ vào thái độ của chủ tịch hội học sinh, Vương Tuấn Khải không phải là loại hình quấn chặt lấy cũng không chịu đồng ý sao?
“Này… quốc khánh anh có về nhà không? Nếu không thì giờ bắt đầu tập luôn đi.”
“Được!”
Lát nữa Vương Nguyên có tiết Mao khái, Vương Tuấn Khải đưa cậu đến phòng học, sau đó lại im lặng ngồi xuống cạnh cậu, dè dặt chọt chọt cánh tay Vương Nguyên: “Này, hỏi cậu một chuyện này.”
“Nói đi.”
“Tôi có thể tự chọn kiểu vũ đạo không?”
“Có thể.” Vương Nguyên khó hiểu nhìn vào khuôn mặt thẹn thùng của Vương Tuấn Khải, cũng không biết hắn đang cười cái gì.
“Tốt! Vậy cuối tuần này bắt đầu tập luyện ha!”
Vương Tuấn Khải bỗng dưng nhiệt huyết bừng bừng khiến Vương Nguyên nổi da gà, cảm giác sống lưng lành lạnh mang theo chút dự cảm không tốt cho lắm, thật ra Vương Nguyên có phát hiện thái độ của Vương Tuấn Khải đối với mình không giống như trước, nhưng bảo nói cụ thể ra là khác nhau chỗ nào thì cậu không nói được, chỉ là từ sau hôm Vương Tuấn Khải dầm mưa giữa đêm, giữa bọn họ dường như nổi lên một lớp sương mù, người bên kia làn sương bắt đầu rục rịch chuẩn bị, trong khi người bên này lại vẫn còn đang mù mịt rối loạn.
“Nhìn Vương Nguyên Nhi biểu diễn trong đêm hội chào mừng tân sinh, tôi cảm thấy nhảy đôi rất thu hút người xem, cho nên ở đại hội thể thao lần này, chúng ta cũng dùng hình thức này biểu diễn đi.” Trong phòng tập, Vương Tuấn Khải đứng ở vị trí đầu nghiêm trang nói chuyện, Lăng Bân Vũ kéo vai Vương Nguyên qua trong ánh mắt giết người của Vương Tuấn Khải.
“Cùng nhóm với tôi đi.” Lăng Bân Vũ cười nói vỗ vai Vương Nguyên, dường như không hề chú ý đến tầm mắt của Vương Tuấn Khải.
“Hả…” Vương Nguyên đang uống ly trà sữa Vương Tuấn Khải mới vừa mua ở trên đường cho mình, vô tội nhìn Vương Tuấn Khải, nghĩ thầm nếu biết sớm thì đã không uống ly trà này rồi, chuyện này nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa đây???
“…” Vương Nguyên thở dài, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang để trên vai mình ra, nghiêm túc tránh đi vấn đề này: “Tập trước đi đã, ai nhảy tốt tôi sẽ cùng nhóm với người đó.”
Vương Nguyên hồi trước chỉ là loáng thoáng cảm giác được Vương Tuấn Khải có địch ý với Lăng Bân Vũ, mà bây giờ thì, chỉ cần không phải người mù, ai cũng có thể nhìn ra địch ý của Vương Tuấn Khải, chẳng qua ngay cả người khởi xướng cũng không rõ ngọn nguồn của nó từ đâu ra, Vương Nguyên nhìn Lăng Bân Vũ và Vương Tuấn Khải đang đứng trên cùng nhảy mẫu cho mọi người, trong lòng lẩm bẩm, không phải chỉ là muốn nhảy cùng mình một điệu thôi à, có cần phải liều mạng thế không?
Thật ra thì bàn về thực lực, Vương Tuấn Khải hoàn toàn có thể nghiền nát Lăng Bân Vũ, mặc dù Vương Nguyên nói sẽ chọn người nhảy tốt, nhưng quyền quyết định vẫn nằm trong tay cậu, nếu cậu thực sự muốn nhảy với Lăng Bân Vũ, Vương Tuấn Khải cũng không còn cách nào, ý định ban đầu khi hắn nói muốn tiếp tục chọn nhảy đôi là muốn cùng nhóm với Vương Nguyên, nếu như cuối cùng Vương Nguyên không chọn mình, vậy chẳng phải hắn đã làm không công cho Lăng Bân Vũ hưởng hay sao?
Đều là Alpha, Vương Tuấn Khải không thể nào không phát hiện được chút tâm tư của Lăng Bân Vũ, huống hồ bọn họ có cùng một con mồi, chỉ cần đối phương cố ý thả một chút chất dẫn dụ, Vương Tuấn Khải liền có thể thả lại gấp mười lần áp đảo mạnh mẽ, đáng tiếc người bị hai mùi hương cường đại lại có tính xâm lược vây quanh là một Beta, lại còn là một Beta ngờ nghệch, Beta này bình tĩnh vén áo phông lên lau mồ hôi, quay đầu chọc chọc chân mày Vương Tuấn Khải nghi ngờ nói: “Sao mặt khó ở vậy? Táo bón à?” Lại quay đầu nhìn Lăng Bân Vũ một cái: “Anh cũng bị táo bón à?”
Bạn gái Tô Hiểu Hàm mỗi ngày đều đứng ở cửa phòng tập đợi cô cùng đi ăn, Tô Hiểu Hàm thích uống coca, bạn gái cô còn đến đưa coca cho uống nữa, khiến một đám chó độc thân hâm mộ sủa gâu gâu, Vương Nguyên cũng hùa vui theo phong trào một lần, từ đó về sau ngày nào Vương Tuấn Khải cũng hỏi cậu muốn uống trà sữa vị gì, mới đầu Vương Nguyên thuận miệng đáp lại một câu “Gì thế anh cũng không phải bạn trai tôi”, Vương Tuấn Khải lại chậm chạp không trả lời lại, bầu không khí lặng im dần dần trở nên vi diệu, cuối cùng bị một tiếng “Vương Nguyên” của Lăng Bân Vũ đánh vỡ.
Vương Tuấn Khải thật ra rất muốn trả lời cậu, suýt nữa đã buột miệng nói “Vậy từ giờ tôi làm bạn trai cậu được không”, nhưng cuối cùng thì vẫn còn xấu hổ, cảm giác chưa đến thời cơ chín muồi, quá trình quen nhau của bọn họ đầy hiểu lầm và không vui vẻ, mặc dù những thứ đó bây giờ đã sắp bị quăng ra ngoài chín tầng mây rồi, nhưng trước khi chưa rõ ý cậu thế nào, hắn không muốn hành động bộp chộp.
Vương Nguyên là một Beta, cậu có đủ khả năng đi tìm một Beta nữ dịu dàng trải qua quãng đời còn lại… Vương Tuấn Khải không dám nghĩ nữa, có lúc hắn cảm thấy mình ích kỷ, hắn thế mà lại nghĩ, nếu như Vương Nguyên là một Omega thì tốt biết bao, nếu như cậu ấy là Omega, có phải sẽ bị mùi hương của mình hấp dẫn hay không? Loại ý nghĩ này chỉ tồn tại chớp mắt trong đầu Vương Tuấn Khải đã bị chính hắn bỏ đi, tại sao có thể hèn hạ như vậy, cho dù cậu ấy là một Omega, mày cũng không thể dựa vào chất dẫn dụ mà chiếm đoạt cậu ấy được, thứ hắn thật sự muốn, là trái tim của Vương Nguyên.
“Con gái đừng uống nhiều coca quá.” Vương Tuấn Khải vừa uống nước vừa nói với Tô Hiểu Hàm.
“Làm sao, giết t*ng trùng à? Tôi có đâu mà lo.” Tô Hiểu Hàm lơ đễnh, lại tu một ngụm coca vào miệng.
“Không phải vậy.” Vương Tuấn Khải lau miệng, nghiêm túc nói: “Sẽ béo đấy.”
Vương Nguyên ngồi một bên uống trà sữa vừa giật giật khóe miệng, ánh mắt vi diệu liếc sang Vương Tuấn Khải: “Trà sữa này thì sao?”
Vương Tuấn Khải vẫn bày ra vẻ nghiêm túc như cũ, hoàn toàn không thấy ánh mắt như đao của Tô Hiểu Hàm phóng tới: “Cậu thì không sao, cậu gầy lắm, cứ tự do uống đi.”
Vì vậy trên đầu Vương Tuấn Khải có thêm một cục u nhỏ đang bốc khói, Tô Hiểu Hàm giơ đấm, hung tợn cảnh cáo: “Anh nhớ kỹ cho tôi, sau này đừng nói con gái béo trước mặt người ta.” Vương Nguyên sợ tới mức không dám lên tiếng, lui về sau lưng Vương Tuấn Khải im lặng hút hai ngụm trà sữa, Vương Tuấn Khải ôm đầu, nghĩ thầm, các cậu đúng là Beta bạo lực nhất tôi từng dạy.
Vương Nguyên phát hiện mấy ngày nay thể lực của mình càng ngày càng kém, trừ việc sáng sớm thức dậy không có chút tinh thần nào, cậu còn rất dễ mệt mỏi, tập nhảy mới được một lát đã thở hồng hộc. Ngày cuối cùng của dịp nghỉ lễ quốc khánh cậu đi bệnh viện kiểm tra toàn diện, vừa dịp vượt qua kỳ kiểm tra sức khỏe của mấy trường trung học, bác sĩ nói cậu về trước chờ thông báo, báo cáo kiểm tra sức khoẻ chậm nhất là ba ngày sau sẽ hoàn tất. Làm kiểm tra toàn diện chủ yếu cho yên tâm, Vương Nguyên tự thấy mình không có vấn đề gì lớn, có lẽ là do gần đây nhiệt độ hạ xuống khiễn hệ miễn dịch kém đi, hoặc có khi bị lây cảm từ Vương Tuấn Khải không chừng.
Ca khúc Vương Tuấn Khải chọn là Body on Me, một tuần trước đại hội thể thao, sau khi Lăng Bân Vũ và Vương Tuấn Khải nhảy xong một lần hỏi Vương Nguyên rốt cuộc muốn nhảy với ai, Vương Nguyên nhướn mày hỏi ngược lại: “Các anh đều nhảy động tác của nam, ai nói tôi muốn nhảy động tác bên nữ chứ?”
Hai người đều sửng sốt một chút, vẫn là Vương Tuấn Khải phản ứng lại kịp, vội vàng tiến nửa bước lại gần: “Vậy anh nhảy động tác bên nữ cũng được.”
Vương Nguyên bật cười, giơ ngón cái và ngón giữa ra búng nhẹ trán Vương Tuấn Khải: “Vậy mấy ngày này tôi nhảy thử với hai người đi, ai ăn ý hơn thì sẽ nhảy chung với người đó vậy.”
Cuối cùng Vương Nguyên vẫn nhảy động tác nữ, nguyên nhân là cậu ghét bỏ sống lưng Lăng Bân Vũ quá cứng, vóc người Vương Tuấn Khải quá cao, nếu như muốn hắn nhảy động tác nữ đúng là có chút sai sai.
Vương Nguyên căn cứ vào nguyên tắc gần đây chọn nhảy với Lăng Bân Vũ trước, Vương Tuấn Khải đứng cách cậu ba bước dài mặt đen thui.
Không thể không nói, dáng vẻ Vương Nguyên khi nhảy thật sự rất cuốn hút, vẻ tự do phóng khoáng vốn đã thấm vào trong xương cậu, nét ngang ngạnh ngạo nghễ này theo từng động tác tựa như một nét chấm phá rơi trong không khí, khí phách giữa đôi lông mày có thể theo một lần xoay người trong nháy mắt hóa thành nhu tình. Động tác kết thúc bài nhảy này là bên nam ôm eo bên nữ, đợi hai người nhảy xong hết động tác, âm nhạc còn chưa kết thúc Vương Tuấn Khải đã đi qua tắt đi, Lăng Bân Vũ không thể làm gì khác hơn là mất hứng buông Vương Nguyên ra.
“Tới lượt tôi.” Ghen tức nhịn suốt cả bài khiến tâm tình Vương Tuấn Khải phức tạp ngổn ngang, chất dẫn dụ trong thân thể theo bản năng tham muốn chiếm hữu của Alpha như thủy triều điên cuồng kéo đến bắt đầu khởi động, hắn híp mắt tiến lên hai bước lại gần Vương Nguyên, hoàn toàn không có ý thức được nét mặt mình bây giờ nguy hiểm cỡ nào, kỳ lạ là, Vương Nguyên lại cảm giác được phần nguy hiểm này, cậu từng nghe nói rằng có lúc Beta cũng sẽ bị Alpha ảnh hưởng, nhưng người không nhạy cảm như cậu chưa từng trải qua cảm giác kỳ quái này.
Âm nhạc vang lên đột nhiên khiến Vương Nguyên sinh ra sợ hãi, cặp mắt hoa đào lơ đãng kia tựa như keo dán chặt vào mình, càng nhìn càng cảm thấy đôi tai mình đang nóng lên, Vương Tuấn Khải theo từng nhịp nhảy tiến gần lại, tựa như dã thú đói bụng cồn cào, giây tiếp theo đã muốn nuốt con mồi trước mắt vào trong bụng. Đầu ngón tay của hắn dường như có ma lực, cách một lớp quần áo mỏng sờ từ phần bụng đến thắt lưng, vốn chỉ có mặt nóng lên, nhưng động tác này lập tức khiến toàn thân Vương Nguyên như bị thiêu đốt, cậu nhảy một bước dài ra ngoài, cố gắng kéo xa khoảng cách với Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên đang sợ, nhưng không biết đang sợ những thứ gì, cảm giác sợ hãi đang bị áp chế này dường như khắc vào tận xương tủy, lan tràn theo từng bước chân đến gần của Vương Tuấn Khải. Cậu đang sợ cái gì, hình như cậu đang sợ bị Vương Tuấn Khải chạm vào, nhưng trong khoảnh khắc được đầu ngón tay dán lên da thịt lại không kìm được run rẩy, dường như đây không phải là sợ, mà là đang khát vọng được đối phương chạm vào.
Vương Tuấn Khải vòng tay ôm eo Vương Nguyên, Vương Nguyên ngả người ra phía sau, độ cong dưới lưng lớn hơn bình thường, nếu không phải là Vương Tuấn Khải ở sau lưng phối hợp nâng cậu lên, Vương Nguyên suýt nữa thì không nâng người lên được. Vương Tuấn Khải từ phía sau ôm lấy Vương Nguyên, kèm theo động tác lắc hông cùng nhịp, tay hắn ma sát vào eo thon của cậu, những nơi được vuốt ve dường như có tia điện chạy qua, loại cảm giác tê dại chưa từng trải qua này khiến Vương Nguyên có chút không biết làm thế nào, cậu vươn tay loạn xạ, mềm nhũn khoác tay Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên vốn định bỏ tay ra, nhưng lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào.
Cuối cùng cũng tới động tác cuối cùng, Vương Nguyên xoay người dán lên ngực Vương Tuấn Khải, âm nhạc vẫn đang vang vọng, cánh tay khoác lên vai Vương Tuấn Khải đang run rẩy, hơi thở ấm áp của hắn phả vào trán, xông đến váng đầu, Vương Nguyên thở hổn hển, cảm giác mệt mỏi lại lần nữa dâng lên.
Âm nhạc kết thúc, Vương Tuấn Khải lui về phía sau từng bước buông lỏng eo Vương Nguyên ra, Vương Nguyên ngẩng đầu lên cười với hắn, Vương Tuấn Khải mới vừa muốn mở miệng trêu chọc đôi câu, Vương Nguyên đã nhũn chân ngồi liệt xuống đất.
“Làm sao…” Vương Tuấn Khải còn chưa kịp tiến lên dìu cậu dậy đã cứng người ngay tại chỗ, con ngươi bất chợt co rút, một làn hương ngọt ngào tràn ngập quanh chóp mũi, là vị đào mật hắn chưa từng ngửi thấy bao giờ, dường như còn lẫn vào chút hương sữa nhàn nhạt, Vương Tuấn Khải dồn sức hít vào lần nữa, muốn bắt được hơi thở ngọt ngào ấy nhiều hơn, lại không được như ý nguyện, mùi thơm ngọt ngào biến mất, trong khoang mũi tràn ngập mùi mồ hôi mặn chát hỗn loạn, chuyện vừa nãy dường như chỉ là ảo giác. Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải trợn to mắt nhìn mình chằm chằm, còn tưởng rằng đối phương bị mình hù sợ, cậu giơ tay lên chùi mồ hôi chảy trên mặt, cong mắt cười ngọt ngào cười nhạo Vương Tuấn Khải: “Nhìn anh ngốc chưa kìa.”
Vương Tuấn Khải làm thế nào cũng không cười nổi, hắn nhìn vẻ mặt thành thật của Vương Nguyên, lại ngẩng đầu nhìn những người khác, tựa hồ không có phản ứng nào khác thường, chẳng lẽ do mình thích Vương Nguyên quá nên mới sinh ra ảo giác, ngay cả mùi hương cơ thể cũng có thể tưởng tượng ra được sao? Nhưng cảm giác vừa nãy quá mức rõ ràng, mặc dù chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng cơ thể đã hoàn toàn ghi nhớ cảm giác khiến người ta hưng phấn đến run rẩy, chẳng lẽ ngay cả sự vui vẻ này cũng chỉ là giả sao?
“Này, thất thần gì thế.” Vương Nguyên đưa tay về phía Vương Tuấn Khải, hắn mới hồi thần lại, tiến lên kéo cậu dậy.
Bàn tay hai người đều nóng phát bỏng.
“Tôi hơi mệt, hôm nay tập đến đây thôi.” Khoảnh khắc chạm vào Vương Tuấn Khải, chân Vương Nguyên lại hơi nhũn ra, cậu cúi đầu dậm chân, sau khi chào hỏi mọi người, rời khỏi phòng tập như chạy trốn.
Hôm nay Vương Nguyên ngủ rất sớm, cậu lại nằm mơ, là giấc mộng mấy ngày nay đều mơ thấy, cậu vẫn trầm luân ngạt thở dưới đáy biển, một trận sóng lớn ập vào mặt, Vương Nguyên lập tức mở to hai mắt bật dậy từ trong mộng.
Thứ đang nắm trong tay chính là chiếc khăn mang đến cho Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên cầm điện thoại lên liếc thời gian, ánh sáng phát ra khiến mắt cậu nheo lại.
Rạng sáng một giờ rưỡi.
Có một tin nhắn chưa đọc, mở ra, là thông báo hôm nay đến bệnh viện nhận báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Vương Nguyên tắt điện thoại đi, vô thức cầm khăn che mặt lại.
Một đêm yên giấc không mộng mị.
Vương Nguyên sống gần hai mươi năm trên đời này, chưa từng có cảm giác năng lực lý giải của mình có vấn đề, nhưng hiện giờ cậu quả thật không hiểu bác sĩ đang ngồi trước mặt nói cái gì.
“Cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là kỳ phát tình của cậu sắp đến mà thôi, cho nên mới có hiện tượng tứ chi vô lực, ngủ không đủ giấc, sức ăn tăng đột biến.”
“Ông nói gì cơ ạ? Kỳ phát tình?” Giọng nói Vương Nguyên đang run, cậu cố gắng duy trì nụ cười, tựa như đang nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy.
“Đúng thế, khóa học sinh lý ở trung học cậu không nghe giảng nghiêm túc sao? Mỗi Omega đều sẽ có kỳ phát tình.”
“Nhưng cháu là Beta mà.”
Bác sĩ nghi ngờ nhíu mày, đẩy kính lão trên mũi lên, giơ sát tờ báo cáo sức khỏe lại nhìn kỹ một lần nữa.
“Đứa nhỏ, đừng nói đùa, cậu là Omega.”
Cậu là Omega.
Vương Nguyên cảm thấy chóng mặt, lỗ tai trong nháy mắt không nghe thấy gì nữa, những gì bác sĩ nói cậu không nghe lọt được chút nào, trong đầu chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói.
“Cậu là Omega.”
- ----------