[Khải Nguyên] Song Hướng Xâm Lược

Chương 6



Can we we keep... keep each other company

Chúng ta có thể không? Bên nhau như những người bạn

Maybe we can be... be each others company

Có lẽ chúng ta cũng chỉ có thể là bạn mà thôi

Oh company

Chỉ là bạn mà thôi

...

Ca khúc mới vừa bước vào phần nhạc dạo, dưới sân khấu đã vỡ òa hét to, chỉ thấy Tô Hiểu Hàm uốn éo người kéo áo khoác rũ xuống vai, nương theo tiết tấu vén mái tóc dài từ trán qua tai, hôm nay cô không buộc tóc lại mà để xõa, mái tóc xoăn vừa hấp dẫn vừa ghẹo người, hơn nữa động tác cũng vô cùng mị hoặc, Alpha dưới khán đài đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Vương Nguyên giữa lúc mọi người đang kinh hô đạp nhịp đến gần Tô Hiểu Hàm, trên mặt mỉm cười thâm tình, ánh mắt nhìn cô cũng thâm tình, uốn người tiến lại gần, đôi môi trúc trắc ma sát với trán cô, người sau nghiêng đầu cùng cậu nở nụ cười, hai người đồng thời nhảy sang hai bên kéo giãn khoảng cách, trấn an xao động dưới sân khấu cực kỳ có hiệu quả.

Let ‘s set each others lonely nights

Hãy cho nhau những đêm riêng tư

Be each others paradise

Hãy trở thành thiên đường của nhau

Need a picture for my frame

Khung ảnh của anh cần có một bức hình

Someone to share my ring

Và một ai đó để anh trao chiếc nhẫn này

Tell me what you wanna drink

Nói anh biết em muốn uống thứ gì

I tell you what I got in mind

Và anh sẽ nói cho em biết điều anh đang nghĩ

Oh I don ‘t know your name

Ôi người ơi anh thậm chí còn không biết tên của em

Bởi vì hai người luôn duy trì khoảng cách chợt xa chợt gần nên những tiếng thét cũng tiếp nối không ngừng, hết phần nhạc dạo là nhịp trống dồn dập tiếp nối, hai người đứng đầu trên sân khấu dường như bị cái gì đó quấn quýt lại với nhau, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều ăn ý không nói nên lời, nam sinh tiêu sái nữ sinh nhu tình, động tác đồng đều lại phối hợp với đối phương biến đổi tương ứng. Vương Nguyên nghiêng người về trước rồi ngồi xổm xuống, mượn khoảng cách bỗng chợt rút ngắn mà cầm tay Tô Hiểu Hàm, trong mắt cô không chỉ đơn thuần là thẹn thùng, cô hất mái tóc dài lên, trong ngạo mạn lại trộn lẫn ngượng ngùng, giả vờ căng thẳng khơi gợi một đợt gào hét nhiệt tình hơn.

Vương Nguyên dán vào thân thể đối phương đứng lên, từ bắp đùi lên đến ngực, Tô Hiểu Hàm phối hợp xoay người, cánh tay ôm lấy cổ cậu càng chặt hơn, chân Vương Nguyên phát lực, dùng một độ cong tuyệt đẹp xoay người, đẩy không khí nơi đây lên đến cao trào.

Huyết dịch toàn thân Vương Tuấn Khải hoàn toàn sục sôi vào thời khắc này, Tô Hiểu Hàm quyến rũ cởi áo khoác Vương Nguyên ra, khán giả nhiệt tình la hét, trong lòng hắn cũng đang rít gào, nhưng Vương Tuấn Khải hoàn toàn không thể đồng cảm với bất kỳ kẻ nào tại đây, hắn không chỉ đang hưng phấn, không chỉ đang tiết ra nhiều adrenalin và dopamine theo bản năng, mà chính lòng hắn cũng đang xúc động như vậy, nhưng nỗi xúc động này không giống với những Alpha đang huýt sáo hò hét bên dưới sân khấu, nhưng rốt cuộc là khác ở đâu, Vương Tuấn Khải lại không nói ra được, hắn siết chặt nắm đấm, móng tay cũng sắp đâm vào da thịt, hắn biết hắn không thể tiếp tục nhìn nữa, nhưng hiện tại quả thực không có cách nào dời nổi tầm mắt đi, thậm chí còn sợ bỏ qua mỗi một phút giây phấn khích.

Chuỗi động tác sau đó Vương Tuấn Khải rất quen thuộc, là những động tác hắn đã nhìn trộm Vương Nguyên nhảy ở phòng tập hôm đó, cánh tay mở ra hai bên, đầu ngón tay trong không khí vẽ nên một đường cong làm say lòng người, ngay sau đó mũi chân chĩa xuống đất, gót chân chạm đất theo, y phục phối hợp với nhịp điệu nghiêng người khom lưng bị xốc lên, xương sống gợi cảm lõm xuống thẳng dọc từ thân tới lưng quần, mỗi một giọt mồ hôi chảy ra đều vừa khớp, mỗi một nụ cười đều hiện hữu phù hợp.

Giọng nam từ tính từ trầm chuyển cao, tiết tấu dần dần tăng nhanh, tất cả mọi người nơi đây đột ngột chuyển phong cách, nhân vật trao đổi với nhau, ánh mắt Tô Hiểu Hàm sắc bén, khóe mắt Vương Nguyên theo một cái xoay người hiện lên một tia mị hoặc, hông cậu mềm nhũn hẳn đi, bị Tô Hiểu Hàm một phát kéo qua, lại thuận thế nghiêng người ngã xuống đất.

Hai tay cậu chống ngược lui về phía sau, Tô Hiểu Hàm ở trước mặt vẩy tóc từng bước tiến lại gần, hai người lại xoay người một lần nữa, đầu ngón tay cô nâng cằm Vương Nguyên lên, nương theo tiết tấu đứng dậy, tay Vương Nguyên đặt lên vai Tô Hiểu Hàm, tay Tô Hiểu Hàm trở lại bên hông Vương Nguyên.

Không khí lại được đẩy lên cao trào lần nữa, Tô Hiểu Hàm tựa như dã thú đang vồ mồi, mà Vương Nguyên ở trước người cô, quyến rũ như một Omega đang động dục.

“Đệch.” Vương Tuấn Khải không nhịn được mắng ra tiếng, trong lòng rốt cục cũng hiểu mình đang xúc động cái gì, là xúc động muốn cầm một cây đuốc châm lửa thiêu rụi nơi này, là xúc động muốn bóp vỡ những tên Alpha dùng ánh mắt sắc tình nhìn chằm chằm Vương Nguyên, là xúc động muốn đem người đang đứng trên sân khấu kia giam lại, chỉ mình mình mới có thể nhìn thấy em ấy.

Âm nhạc lại lặp lại đến khúc quen thuộc, Vương Tuấn Khải lại nhớ tới Vương Nguyên ướt đẫm cả người trong phòng tập hôm đó, không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, động tác kế tiếp là mũi chân chĩa xuống đất, xoay tròn, sau đó gót chân chạm xuống đất.

Vương Nguyên chĩa mũi chân xuống, nhưng không có những động tác quen thuộc tiếp theo, chân cậu không dễ dàng phát hiện hơi cứng lại, những động tác này được cậu thay thế bằng một lần wave nối liền, dưới sân khấu ngoại trừ Vương Tuấn Khải đã ghi nhớ kỹ không ai phát hiện ra sự khác thường, người xem nhiệt tình như ngọn lửa bị gió thổi đến bốc lên càng mãnh liệt, cho đến tận khi âm nhạc kết thúc, tiếng reo hò dưới khán đài cũng không hề có khuynh hướng dừng lại.

Mọi người trên sân khấu đã ướt đẫm mồ hôi, cũng nở nụ cười chân thành nhất, trong mắt mỗi người dường như tỏa ra ánh lửa. Vương Nguyên dùng mu bàn tay lau mồ hôi, quay đầu nhìn đội viên của mình, lại nhìn những khán giả kích động phía dưới một chút, dẫn đầu cúi người chào một lần.

Các đội viên cũng theo đó khom người cúi chào.

Lâu rồi không được nhảy hết mình như vậy.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Vương Nguyên.

Thắng rồi.

Đây là suy nghĩ thứ hai của cậu.

Đau quá đi mất.

Đây là điều cuối cùng cậu nghĩ đến.

“Đi đi đi, các cậu biểu hiện tốt lắm, chúng ta đi ăn thôi, ăn một bữa tiệc thật lớn.” Vương Nguyên vừa xuống sân khấu liền lần lượt ôm ôm từng người một lần.

“Chân cậu thế nào rồi?” Tô Hiểu Hàm từ chối cái ôm của cậu, cau mày không chút nể tình vạch trần nụ cười miễn cưỡng nhằm giấu đi đau đớn của Vương Nguyên.

“À…Tối qua…”

“Có phải là tối qua đánh nhau với mấy kẻ đó bị thương không?” Có người biết chuyện vừa nghe thấy bị thương do vụ tối qua, lập tức lo lắng ngồi xổm xuống muốn kiểm tra thương thế của Vương Nguyên.

“Không sao không sao, bị trẹo một chút thôi, các cậu đừng lo lắng quá, không phải tôi nhảy xong rồi còn gì, đi đi đi chúng ta đi ăn thôi, hôm nay tôi đang vui, đừng nói mấy chuyện buồn phiền này.”

Vương Nguyên tay trái khoác Tô Hiểu Hàm, tay phải khoác một đội viên, cười haha đẩy mọi người ra cửa, chủ đề về vết thương cứ thế bị dẫn đi, mặc dù chuyện đã bại lộ. Nhưng Vương Nguyên vẫn cảm thấy không nên khiến mọi người quá lo lắng, vì vậy liền nhịn đau, tận lực cố gắng đi bộ nhưng bình thường, thật sự không nghĩ đến mới ra cửa thì gặp bọn Vương Tuấn Khải, tâm tình vui vẻ sắp được hưởng thụ đồ ăn ngon lúc này biến mất tan thành mây khói.

“Ây yo, một lũ bại tướng, trùng hợp quá nhỉ, lại gặp nhau ở chỗ này.”

Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Tuấn Khải, cây đuốc bị đè nén suốt một đêm của Vương Nguyên lại hừng hực cháy lên.

“Con mẹ nó mày nói ai là bại tướng…” Tên đầu nhím đang muốn xông lên, bị Vương Tuấn Khải mặt lạnh đưa tay ngăn lại.

“Mặt cậu bị sao vậy?” Vương Tuấn Khải hỏi.

“Bị chó cắn rồi.” Vương Nguyên tức giận trả lời, đầu nhím đứng sau Vương Tuấn Khải hung dữ trừng mắt nhìn cậu.

“Tôi còn nghĩ sao lại ngửi thấy mấy mùi hôi thối hỗn tạp của Alpha động dục từ xa cơ chứ, biết sớm thì đã chẳng đi cửa này rồi, tâm trạng tốt đẹp cả buổi tối cũng mất sạch.”

Vương Tuấn Khải nhíu mày, ngữ khí nói chuyện cũng lạnh lẽo hệt như khuôn mặt hắn: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng có mà đá xéo kiểu đấy.”

“Ồ, tôi đá xéo thì sao, tôi có đá xéo thì cũng là ngay trước mặt anh, không giống với ai đó, chỉ dám giở trò sau lưng.”

“Cậu nói ai giở trò?”

“Còn không dám thừa nhận? Anh có phải đàn ông không vậy, bên ngoài thì ra vẻ chính nhân quân tử, uổng cho tôi còn nghĩ anh là người tốt, lưu manh, biến thái, cầm thú, súc sinh!”

“Con mẹ nó cậu có gì thì nói rõ ra đi!” Trong lòng Vương Tuấn Khải vốn có lửa, vừa ra ngoài đã bị kẻ đầu sỏ gây nên cây đuốc này mắng té tát không hiểu gì cả, tính hắn vốn không tốt cho lắm, tất cả mâu thuẫn đều xuôi theo cách đơn giản nhất là dùng sức mạnh giải quyết cho bớt phiền, lần này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tiến lên hai bước nắm chặt lấy cổ áo Vương Nguyên.

“Câu lạc bộ anh sao chỉ nhận Alpha? Anh đang sợ mình bị Beta và Omega vượt qua đúng không? Dù sao trong mắt những người suy nghĩ dựa vào nửa thân dưới như các anh, chúng tôi chỉ là công cụ cho các người giao phối thôi chứ gì, mẹ nó có khi còn có thể cùng hưởng với nhau.”

Vương Tuấn Khải không lên tiếng, chỉ lẳng lặng trừng mắt nhìn người đang nổi giận, nhưng Vương Nguyên có thể cảm nhận được bàn tay níu lấy cổ áo mình nắm lại càng ngày càng chặt.

“Anh sợ bọn này nhảy tốt hơn thì mấy người thấy mất mặt chứ gì, súc sinh.” Vừa dứt lời Vương Tuấn Khải liền giơ nắm đấm lên, nhưng một quyền kia treo ở giữa không trung thật lâu không hề hạ xuống.

“Sao hả, đụng đến chỗ đau của anh rồi? Vương Nguyên trong không khí giương cung bạt kiếm lúc này nhếch môi lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ giễu cợt, bộ dạng bướng bỉnh này vô cùng giống với dáng vẻ Vương Tuấn Khải lần đầu tiên gặp cậu.

“Đánh đi, đánh vào mặt tôi đây này! Thế nào? Không dám à? Tôi mẹ nó đã sớm muốn đánh anh rồi…” Vương Nguyên mới vừa dứt lời cũng nhanh chóng giơ tay lên, ngay cả Vương Tuấn Khải cũng không nghĩ đến đối phương có thể ra chiêu bất chấp tàn nhẫn như thế, hắn vội vàng tận lực đẩy ra, Vương Nguyên lại vì động tác mạnh bạo này ngã xuống đất, Vương Tuấn Khải không biết tại sao lại tránh thoát được cú đấm vốn nên trăm phần trăm đánh vào mặt mình.

“Xuýt…” Vương Tuấn Khải chỉ đẩy ra theo bản năng né tránh công kích, lực độ này còn chưa đến độ đẩy ngã được người khác, nhưng quả thật Vương Nguyên đã ngã xuống trước mặt mình, còn đau đớn ôm mắt cá chân kêu lên một tiếng xuýt xoa cực kỳ ngắn ngủi.

“Nguyên ca!” “Vương Nguyên!”

“Cậu làm sao vậy?” Không đợi các đội viên vây quanh, Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng ngồi xổm người xuống kiểm tra chân Vương Nguyên, mắt cá chân trái đã sưng húp lên, một cục đỏ đỏ chỉ nhìn thoáng qua đã thấy da đầu tê dại, sắc mặt Vương Tuấn Khải khá khó nhìn, người phía dưới lại không cảm giác được phần nguy hiểm này, nâng chân phải lên đập vào mặt Vương Tuấn Khải, bị hắn đưa tay lên chặn lại, bàn tay thô bạo nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh.

“Mẹ nó cậu muốn chết à? Chân đã ra nông nỗi này còn lên nhảy? Về sau để lại di chứng thì làm sao bây giờ? Cậu không cần cái chân này nữa à?” Sự im lặng từ nãy đến giờ của Vương Tuấn Khải dường như tụ lại chỉ để chờ bùng phát vào thời khắc này, hắn tức giận nhìn cậu gào lên, như một con cọp đang trong cơn giận dữ, đến không khí cũng lặng đi, thậm chí chẳng có ai dám nhúc nhích vào lúc này.

“Anh… anh nói vuốt đuôi thì có ích lợi gì? Mau buông tôi ra!” Vương Nguyên bị bộ dạng của Vương Tuấn Khải hù dọa ngây người, sau khi hồi thần lại đã không còn khí thế như hồi trước, trong mắt cậu có ánh nước, không biết vì đau đớn hay do tủi thân, cả người giống như một chú thỏ sợ hãi cụp tai xuống, chỉ có thể dựa vào tiếng hét biểu lộ khí thế.

“Nói vuốt đuôi? Cậu nói rõ ràng ra xem nào.” Vương Tuấn Khải ý thức được bản thân phản ứng quá khích, vội vàng hạ giọng xuống, cố gắng tận lực dịu dàng mở miệng.

“Vương Tuấn Khải, tối qua anh phái người theo dõi, động tay động chân với chúng tôi, bây giờ có chuyện thì lại chạy đến giả vờ giả vịt quan tâm, anh có ý gì?” Rốt cục có người nhìn không nổi nữa, bất chấp hậu quả đứng dậy.

“Đúng thế, thân là một người đàn ông trưởng thành, một Alpha, tại sao lại không biết xấu hổ mà gây ra chuyện như vậy?”

“Phái năm Alpha đến đánh một Beta, không bị tàn phế đã là tốt lắm rồi, bây giờ còn làm bộ làm tịch quan tâm?”

“Anh sợ chúng tôi thắng các anh chứ gì? Nếu sợ thì nói thẳng ra, chúng ta không thi nữa, cần gì phải dùng thủ đoạn mờ ám này?”

Mỗi người một câu, Vương Tuấn Khải trong thời gian ngắn nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, đại khái đã hiểu được tình huống ra sao.

“Không phải tôi.” Hắn tóm tắm ngắn gọn trọng điểm cả chuyện này, “Không phải tôi ra lệnh kêu bọn chúng làm.”

“Không phải anh thì là ai? Tôi…” Mắt cá chân được Vương Tuấn Khải nắm lấy nóng lên, có chút ngứa, tình hình biến đổi quá đột ngột, Vương Nguyên nhất thời không phản ứng kịp.

“Tôi không hề biết gì về chuyện này.” Vương Tuấn Khải tiếp tục bình tĩnh trần thuật sự thật.

“Anh…” Dường như có ánh mặt trời xua tan đi mây đen dày đặc trong lòng, chỉ một câu đã khiến tất cả bướng bỉnh kiên trì sụp đổ trong nháy mắt, chỉ thấy vết thương trên chân bây giờ còn xót hơn khi nãy, trong lòng có chút cảm giác không nói nổi thành lời, cậu sững sờ nhìn chăm chú vào khuôn mặt lo lắng của người đối diện, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ tủi thân, cảm giác được nỗi tủi thân này sắp tràn khỏi bờ mi, Vương Nguyên vội vàng đẩy mạnh Vương Tuấn Khải trong lúc vô tình dựa vào mình rất gần, chỉ sợ đối phương phát hiện ra chút yếu ớt nho nhỏ kia.

“Ý anh là chuyện này không liên quan gì tới mình? Người chặn đường chúng tôi không phải trong câu lạc bộ hiphop? Người đánh tôi anh không quen? Tôi bị thương không thể phát huy tốt được, đối với anh không tốt chút nào hả?”

Lần này Vương Tuấn Khải có chút uất ức, thanh niên hay nói lý này tự dưng sao lại bắt đầu cãi cùn mất rồi?

Chuyện tình dần dần trở nên rõ ràng, Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, buông bàn tay nắm lấy mắt cá chân câu ra, khí thế tựa như núi lửa bộc phát này có chút dọa người, Vương Nguyên không nhịn được rụt vai lại.

“Thật xin lỗi.” Vương Tuấn Khải nói.

“Đại, đại ca…” Người trong câu lạc bộ suýt nữa thì quỳ xuống, Vương Tuấn Khải mới vừa nói gì vậy? Thật xin lỗi? Vương Tuấn Khải thế mà lại nói xin lỗi với người khác? Hơn nữa đó cũng không phải là lỗi của hắn, tại sao hắn phải nói xin lỗi?

“Nói xin lỗi thì được gì? Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì cần gì đến cảnh sát…”

“Mẹ nói mày đừng có mà được voi đòi tiên.” Người trong câu lạc bộ rốt cục không nhịn được nữa, lần này lão đại bọn họ rõ ràng oan ức vô cùng, Vương Tuấn Khải khi nào phải nói xin lỗi với người khác? Trước giờ chỉ có người khác dập dầu tạ lỗi với hắn thôi!

“Vậy cậu muốn thế nào mới tha thứ cho tôi, cậu nói đi, bảo tôi làm gì cũng được.”

“Đại ca?!!”

Nếu không phải nhìn tận mắt chính tai nghe, có đánh chết bọn họ cũng không tin câu này được thốt ra từ miệng Vương Tuấn Khải.

“Làm gì cũng được? Tôi bảo anh đứng dưới ký túc xá nói 1000 câu “Thật xin lỗi” anh có làm không?” Đừng ở đây nói suông nữa, dây vào các người coi như là tôi gặp xui đi.” Vương Nguyên chống tay muốn đứng dậy, Vương Tuấn Khải lập tức tiến lên muốn đỡ cậu, lại bị đẩy ra, “Đừng làm phiền tôi nữa.”

“Đi, đi ăn.” Các đội viên đỡ tiểu đội trưởng khập khiễng dần dần đi xa, Vương Tuấn Khải đứng lên im lặng nhìn về phía bóng dáng xa dần của bọn họ, qua lâu rồi cũng không mở miệng.

“Đại ca…” Tên đầu nhím lạnh toát mồ hôi hột, hắn nhìn bóng lưng Vương Tuấn Khải, run rẩy mở miệng.

“Đại…” Câu đại ca thứ hai còn chưa kịp kêu ra, Vương Tuấn Khải đã xoay người xuất hiện trước mặt hắn, xuất thủ không chút lưu tình, một quyền này e là đã dùng hết khí lực toàn thân, đánh cho tên đầu nhím bay cả người ra ngoài ngã xuống đất, hắn đau đớn ôm mặt, máu tươi ồ ạt chảy ra từ kẽ ngón tay.

“Còn ai.” Thanh âm Vương Tuấn Khải không lớn, lại khiến người ta khống chế không được run rẩy dữ dội, gương mặt tàn nhẫn quét qua tất cả mọi người, ánh mắt đáng sợ đến nỗi dường như có thể giết người, “Tham gia chuyện tối qua, còn ai nữa?”

Tiểu đội trưởng dẫn đầu các đội viên tìm đến quán Pizza Hut gần đây, mười mấy người chiếm hai bàn lớn, các đội viên từ trong sợ hãi hồi thần lại, không nhịn được cảm thán Vương Nguyên anh dũng, bọn họ nhiều khi bị khí thế của Vương Tuấn Khải hù đến suýt nữa nhũn cả chân.

“Nhưng… chuyện này không phải Vương Tuấn Khải làm mà…” Vương Nguyên lúc sau có chút hối hận, không phải mình giận dữ sai người rồi chứ? Nếu Vương Tuấn Khải đã nói chuyện này không liên quan gì đến hắn, vậy thì mình phải nên chửi thẳng mặt tên đầu sỏ chứ, giận dữ với Vương Tuấn Khải để làm gì?

“Nguyên ca à, cậu cũng đừng tự chuốc thêm phiền làm gì.” Lưu Chí Hoành đẩy đồ uống đến trước mặt Vương Nguyên, vỗ vỗ vai cậu, “Cậu làm đúng đấy, chúng ta vốn không chung đường với lũ Alpha kia, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, lần này Vương Tuấn Khải không tham gia, nhưng cậu làm sao biết được lần sau hắn có tham gia hay không? Sau này mặc bọn họ đi đường Dương quan, còn chúng ta đi cầu độc mộc, từ đó không liên quan gì nhau nữa, ai cũng không đụng tới ai, thật tốt.”

Đường Dương quan: chỉ tiền đồ tương lai sáng lạn

Cầu độc mộc: chỉ con đường gian nan hiểm trở

Pizza nóng hổi được bưng lên bàn, Lưu Chí Hoành vội vàng đưa miếng lớn nhất cho Vương Nguyên, sền sệt dinh dính kéo ra sợi phô mai nho nhỏ, Vương Nguyên nghe Lưu Chí Hoành nói cảm thấy không phải không có đạo lý, nhưng vẫn thấy mọi chuyện không nên trở thành như vậy.

“Nào nào nào, tối nay biểu dẫn rất thành công, hi vọng sau này mọi người dưới sự hướng dẫn của Nguyên ca vẫn còn cùng nhau luyện tập, cạn ly! Lưu Chí Hoành đem tâm hồn bay lơ lửng của Vương Nguyên kéo về đúng chỗ, rót đầy vào ly nước của cậu.

Vương Nguyên cảm thấy tối nay nghĩ hơi nhiều, nhiều đến độ giờ thấy hơi đau rồi, mùi thơm pizza tỏa ra dường như có phép thuật, khiến cậu không muốn suy nghĩ thêm gì nữa.

“Nào, cạn ly!” Vương Nguyên quăng suy nghĩ sang một bên, vực dậy tinh thần, tay trái cầm miếng pizza lên cắn một miếng cực lớn, sau đó mới giơ ly lên cụng với mọi người, nhồm nhoàm kêu lên, “Sau này vẫn sẽ nhảy cùng nhau!”

Trên đường trở về có vài hạt mưa phùn, dự báo thời tiết nói từ tối nay mưa sẽ bắt đầu kéo dài, sau đó sẽ chính thức tiến vào mùa thu mát mẻ, Vương Nguyên ăn uống no say, sau khi trở về phòng lập tức ngồi phịch xuống giường, vẫn là Lưu Chí Hoành nhắc nhở cậu nhớ bôi thuốc đi.

“Tôi ngủ trước.” Bình thường thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu rất có quy luật, đến khoảng 10 giờ sẽ buồn ngủ, hiện tại mặc dù mới hơn chín giờ, nhưng cả ngày hôm nay cậu không chỉ tiêu hao không ít thể lực mà còn không ít chất xám, mắt đã sớm mở không xa, bôi thuốc xong, nằm ở trên giường không được mấy phút đã tiến vào trạng thái mơ màng.

“Vương Nguyên… Vương Nguyên, Nguyên ca!”

Vương Nguyên sắp tiến vào mộng đẹp cảm nhận được lắc lư mãnh liệt, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, bất mãn nhìn chằm chằm Lưu Chí Hoành vẫn đang lay lay mình.

“Làm sao…”

“Nguyên Nguyên Nguyên Nguyên nguyên ca!”

“Làm sao!” Vương Nguyên bây giờ đang buồn ngủ, Vương Nguyên bây giờ rất tức giận!

“Cậu cậu cậu cậu cậu nghe đi!”

“Nghe cái gì?”

“Cậu nghe đi!” Lưu Chí Hoành cuống đến phát khóc, cậu ta vừa lắc vai Vương Nguyên vừa chỉ ra ngoài cửa sổ, “Vương Vương Vương Vương Vương Tuấn Khải!”

Vương Nguyên cố gắng chớp mắt mấy cái hồi thần lại, bên ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm quen thuộc, có chút xa xôi, có chút mơ hồ, lại có chút hư ảo, khiến cho người ta nhất thời còn tưởng mình đang nằm mơ.

“Vương Nguyên Nhi! Thật xin lỗi!”

Vương Nguyên trợn tròn mắt lên trong nháy mắt.

“Thật xin lỗi!”

Cậu lảo đảo bò xuống giường, chạy về phía ban công mở cửa sổ ra, ngay cả dép cũng không thèm xỏ vào.

“Thật xin lỗi! Vương Nguyên Nhi! Thật xin lỗi!”

Chỉ thấy Vương Tuấn Khải cứ như vậy thành thật đứng dưới ký túc xá, mặc kệ dòng người qua lại, mặc kệ quần chúng thò đầu từ trên cao ngó xuống vây xem, hắn cứ la lớn như vậy, từng câu từng chữ không hề do dự chút nào, từng chữ từng câu đều vang vọng hùng hồn.

“Vương Nguyên Nhi! Thật xin lỗi!”

Có vài giọt mưa theo gió phả vào mặt Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải tựa như vẫn luôn đứng chờ cậu, vậy nên giây đầu tiên Vương Nguyên thò đầu ra, đã vừa khít đụng phải tầm mắt của hắn.

“Bị thần kinh à!” Mặt Vương Nguyên hơi nóng lên, cậu vội vội vàng vàng đóng cửa sổ, quay lưng lại mắng hắn.

“Thật xin lỗi!” Người bên ngoài khung cửa lại không có lấy một chút ý định bỏ cuộc, tiếng hét lớn mười phần lẫn vào một tiếng vang từ bầu trời tối đen phụ họa, đánh động vào màng nhĩ Vương Nguyên.

“Nguyên ca, trời sắp mưa rồi.” Lưu Chí Hoành tốt bụng nhắc nhở.

“Điên rồi! Điên rồi!!!” Vương Nguyên phiền não vò đầu, tóc đều bị bản thân vò đến phát trọc, “Mẹ nó Vương Tuấn Khải! Có phải bị điên rồi hay không???”

- -----------------------

Vương Nguyên và Tô Hiểu Hàm nhảy đôi:

https://www.youtube.com/watch?v=coD1V5oWtiM

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv