[Khải Nguyên] Song Hướng Xâm Lược

Chương 4



Người không biết đầu đuôi câu chuyện đều nghĩ là quan hệ giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên rất tốt, bởi vì bọn họ phát hiện, mặc dù mới vừa khai giảng không lâu, nhưng nơi nào có Vương Tuấn Khải thì có Vương Nguyên.

Còn những người biết chuyện thì đều hiểu, thay vì nói là nơi nào có Vương Tuấn Khải thì có Vương Nguyên, còn không bằng nói là nơi nào có Vương Nguyên thì có Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên vừa khai giảng đã bị lôi kéo gia nhập vào đội bóng rổ, bởi vì được đàn anh mời vào nên được phép không cần tham gia huấn luyện ngày thường, nhưng chỉ cần khi nào Vương Nguyên có thời gian thì cũng sẽ đến sân bóng, sau đó mọi người để ý là, bọn họ thế mà có thể gặp được Vương Tuấn Khải vạn năm không thấy ở sân bóng, không những thế còn phát hiện, Vương Tuấn Khải hình như có vẻ rất quen với Vương Nguyên, lần nào chơi cũng không nói năng gì đã giành lấy bóng của Vương Nguyên.

Bọn họ còn có thể một trước một sau chạy quanh sân thể dục, sẽ ở phòng ăn giả vờ không quen nhau ngồi hai bàn cạnh nhau ăn cơm, thậm chí còn hẹn nhau đi tắm...

Bạn của Vương Tuấn Khải đều biết, Vương Tuấn Khải rất mạnh, cho nên hắn căn bản không cần thiết phải háo thắng ganh đua làm gì, người này bình thường cũng sẽ không đi làm những chuyện không có ý nghĩa, chẳng hạn như đến sân bóng giành bóng với người ta, đấu một chọi một với đối phương; chẳng hạn như đến sân thể dục chạy theo sau người ta, đối phương không dừng hắn cũng không dừng; chẳng hạn như đến nhà ăn nhộn nhịp đông đúc chỉ để tìm một người, ngồi ăn cơm ở bên cạnh bàn người ta; hoặc chẳng hạn như... đặc biệt canh thời gian người ta đến nhà tắm để đi tắm.

Gần đây Vương Nguyên có chút phiền não, cậu biết lần trước ở câu lạc bộ hiphop đã chọc giận Vương Tuấn Khải một phen, nhưng người bình thường không phải đều nên tránh né ước gì mãi mãi không gặp lại hay sao? Vương Tuấn Khải rốt cuộc là làm sao vậy, không chỉ không có lấy nửa điểm tức giận, ngược lại còn thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của mình, thậm chí ngay cả tắm cũng muốn đi theo!

Vương Nguyên là người phương Nam, vốn đã không có thói quen tắm trong nhà tắm chung, bây giờ còn bị một Alpha nhìn chằm chằm âm thầm quan sát mình cởi đồ, thậm chí còn bị hắn nhìn chằm chằm cả quá trình tắm! Người này rốt cuộc có bệnh gì vậy? Là đang cố ý khoe khoang chỗ đó... Là đang cố ý khoe khoang mặt nào cũng lớn hơn mình hay sao???

"Hôm nay sao đi tắm muộn vậy?" Cách thời gian nhà tắm đóng cửa còn có nửa giờ, Vương Nguyên mới cầm giỏ đồ ra khỏi phòng trong lời chất vấn của Vương Nguyên, tại sao muộn thế này mới đi lắm? Tại sao? Tại sao! Còn không phải là bởi vì muốn tránh Vương Tuấn Khải à! Vương Nguyên cũng sắp điên rồi, nhưng cậu lại ngại kể với Lưu Chí Hoành để cậu ta phân tích giúp mình thử xem tại sao Vương Tuấn Khải cứ đi theo mình lúc tắm mãi vậy, lỡ đâu chỉ là trùng hợp thì sao? Vậy chẳng phải cậu đang tự mình đa tình à? Nhưng chuyện này thật sự quá trùng hợp đi, mười lần đi thì gặp tới chín, lúc cởi quần áo còn đứng cạnh mình, lúc tìm vị trí cũng tìm một chỗ gần đó, hơn nữa cả quá trình Vương Tuấn Khải chẳng nói với mình một câu, chẳng lẽ đây thật chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉ có mình để ý đến chuyện này như thằng ngốc ư?

Giờ này nhà tắm rất vắng, toàn bộ quá trình Vương Nguyên duy trì cảnh giác hai trăm phần trăm, đến khi tắm xong cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không đụng phải Vương Tuấn Khải, cậu quyết định về sau đến giờ này mới đi tắm!

Sau đó liên tiếp mấy ngày, Vương Tuấn Khải không hề gặp được Vương Nguyên, không có ở sân bóng, không có ở sân thể dục, thậm chí hắn cố ý đứng vật vờ ở cửa ký túc xá thật lâu nhưng cũng không gặp được Vương Nguyên ra ngoài tắm.

Lúc mới đầu VTK chẳng qua là vì cảm thấy thú vị, thú vị khi giành bóng với Vương Nguyên, thú vị khi chơi bóng hết mình cùng cậu, thú vị khi chạy bộ phía sau cậu âm thầm so tài, nhìn thấy biểu cảm vừa xấu hổ vừa nén giận của cậu lúc tắm lại càng thú vị hơn. Chuyện thú vị vốn dùng để giết thời gian, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng Vương Tuấn Khải bỗng nhiên nhận thấy rằng, những chuyện này thế nhưng trong lúc vô tình lại trở thành chuyện hằng ngày của hắn, hắn bỗng dưng quên mất khi không có Vương Nguyên thì mình đang làm những gì, học tập ở thư viện ư? Hay luyện nhảy trong phòng tập? Hiện tại Vương Nguyên cậu ấy ở phòng tập sao?

Vương Tuấn Khải ảo não vò đầu bứt tai, hắn phát hiện mình dĩ nhiên không khống chế được bản thân cứ nghĩ đến Vương Nguyên, hắn cũng không phải dạng người ưa làm màu, nghĩ thì nghĩ thôi, nếu đã nghĩ đến người ta, thì đương nhiên phải đến xem thử rồi.

Bây giờ là thời gian ăn trưa, hành lang khu học tập trống trải yên tĩnh, cửa phòng tập nhảy mở ra phân nửa, xa xa có thể nghe thấy được tiếng nhạc sống động truyền tới.

Bước chân Vương Tuấn Khải rất nhẹ, cứ có loại cảm giác có tật giật mình, là lo lắng Vương Nguyên phát hiện ra mình ư? Phát hiện thì phải làm thế nào đây? Nhưng mà... dù sao vẫn cảm thấy cảm giác mình không nên đến xem cậu ấy.

Trong phòng tập chỉ có mình Vương Nguyên, khúc nhạc cậu nhảy là một bài hát tiếng Anh, Vương Tuấn Khải nghe thấy rất quen, nhưng hiện tại không tài nào nhớ ra được, hoặc là nói giờ phút này hắn căn bản không thể đem lực chú ý lên ca khúc tiếng Anh này, bóng dáng khiêu vũ tại trung tâm căn phòng đã thu hút hắn, khiến hắn không thể dời mắt nổi bất kỳ một phút giây nào.

Chiếc áo T-shirt Vương Nguyên mặc đã ướt đẫm, dính sát vào lưng, vòng eo thon gầy như ẩn như hiện sau lớp vải mỏng ướt, xương bả vai co lại rồi ưỡn ra theo động tác mở ngực, tựa như một chú bướm đang tung tăng khiêu vũ. Nên miêu tả vũ điệu của Vương Nguyên thế nào nhỉ, trong nhu có cương, toàn thân tựa như một chú diều hâu oai hùng đang giương cánh bay lượn, cánh chim mềm nhẹ không cản được cậu dùng lực vẫy cánh bay thẳng lên trời xanh, mũi chân nhún xuống đất, theo động tác xoay tròn, mồ hôi cũng vì thế mà tuôn ra theo hình vòng cung, gót chân chạm xuống đất, âm nhạc vẫn còn đang bật, động tác của Vương Nguyên dừng lại, cậu thở hổn hển, nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải đang đứng ở cửa.

Vương Tuấn Khải chột dạ lui về sau nửa bước, rồi lập tức đẩy cửa ra nghênh ngang đi vào, Vương Nguyên đi qua tắt nhạc đi.

"Vũ đạo định nhảy ở đêm hội mừng tân sinh à?"

"Không thể trả lời." Vương Nguyên vén áo lên xoa mồ hôi trên đầu, lộ ra một đoạn eo vừa trắng vừa mịn, ánh mắt Vương Tuấn Khải hơi tránh đi, vốn định nhìn sang chỗ khác, lại không cẩn thận liếc thấy đôi chân trắng đến khó tin của Vương Nguyên, rõ ràng khi tắm cũng đã nhìn thấy rồi, cớ sao hiện tại chỉ mới nhìn đến chân đã thấy cả người không được tự nhiên chứ..

"Gần đây sao không thấy cậu đi tắm?" Vương Tuấn Khải nghĩ đến đâu nói đến đấy, Vương Nguyên lại bởi vì những lời này xù lông lên.

"Anh cố ý canh thời gian đi tắm chung với tôi?"

"Đúng vậy." Vương Tuấn Khải nhún nhún vai, bày ra thái độ "Đây là chuyện đương nhiên", đợi đã! Tại sao lại là kiểu thái độ này? Tại sao lại đương nhiên như thế? Một núi câu hỏi bị nín trong bụng đã lâu bị chặn lại trong nháy mắt, câu chỉ có thể không thể tin được trợn tròn mắt lên nhìn cái người có đường về não rõ ràng trước mặt.

"Anh... Anh bị thần kinh à? Theo tôi đi tắm làm gì?"

"Cảm thấy thú vị."

"Thú vị?" Vương Tuấn Khải có thể hiểu được đích biểu tình vừa kinh ngạc vừa giận dữ lúc này của Vương Nguyên, bởi vì ngay cả chính hắn cũng cảm thấy lý do này ngu xuẩn cực kỳ. Vương Tuấn Khải biết lúc này không nên cười, nhưng hắn không nhịn được, hắn chưa từng nhìn thấy biểu cảm đặc sắc như vậy của Vương Nguyên bao giờ, mặt tức giận, nhìn rất muốn bóp bóp, hắn bây giờ đã ngứa tay muốn sờ lắm rồi.

"Tôi thì chẳng thấy thú vị chút nào!" Vương Nguyên gấp đến độ muốn đạp người, chuyện nghiêm túc như vậy rốt cuộc có gì buồn cười chứ! Cậu rất muốn nghiêm túc phê bình người trước mặt, thậm chí muốn cùng hắn thẳng thẳng thắn thắn cãi lộn một trận, nhưng phản ứng của đối phương khiến cho tất cả lời nói của cậu đều như biến thành làm nũng tố cáo vậy, "Anh nghe cho kỹ đây, tôi không thích người khác đi theo tắm chung tí nào, xin thông cảm cho người phương Nam được không?"

"Tôi cũng là người phương Nam mà, nếu đã ra Bắc học thì sớm ngày nhập gia tùy tục được không?"

"Không được!" Vương Nguyên thấp hơn Vương Tuấn Khải nửa cái đầu, cho nên lúc nói lời này kích động ngẩng đầu lên, tựa như đang muốn cố gắng đạt tới độ cao bằng Vương Tuấn Khải, thấy gương mặt mềm mềm của Vương Nguyên cách mình càng ngày càng gần, Vương Tuấn Khải thật sự không nhịn nổi nữa, rốt cục hắn cũng nghe theo tiếng lòng mình, đưa tay nắn nắn khuôn mặt mềm mịn của Vương Nguyên.

"Có gì không được, tôi còn có thể kỳ người giúp cậu đó."

"Cút!" Vương Nguyên sợ đến mức khẽ run người, đẩy mạnh tay Vương Tuấn Khải ra, mặt cậu không biết là đỏ lên do bị bóp hay do xấu hổ nữa, ngay sau đó Vương Tuấn Khải lại cười đến thoải mái, Vương Nguyên thật sự không nhịn nổi nữa, đạp vào bắp chân hắn một cước, Vương Tuấn Khải cười nhảy ra, Vương Nguyên đạp lần nữa, Vương Tuấn Khải lại nhảy ra, hai người ở trong phòng tập nhảy qua nhảy lại vài vòng như học sinh tiểu học, nếu không có người đẩy cửa ra, thì không biết trận truy đuổi ngây thơ này đến khi nào mới dừng lại được.

"Ờ... Hai người tiếp tục chứ?" Nữ sinh có vóc người cao gầy, đứng ôm tay dựa cửa, khuôn mặt mang vẻ ý vị sâu xa.

"Tiếp tục cái quỷ ấy." Vương Nguyên vuốt mồ hôi trán đi, kêu cô đi vào, "Chúng tôi phải tập rồi, anh, cút mau cút mau." Cậu chỉ chỉ Vương Tuấn Khải vừa chỉ chỉ ra ngoài cửa, nụ cười trên mặt hắn biến mắt ngay tắp lự, hắn nhìn về hướng cô gái đi tới ngửi ngửi mùi, lúc này mới thở phào một hơi.

Là một Beta.

"Chào anh, Tô Hiểu Hàm." Người tới hoàn toàn không nhận thấy địch ý Vương Tuấn Khải phát ra, chủ động vươn tay lấy lòng, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng dễ gần.

"Vương Tuấn Khải."

"Được rồi được rồi nhanh ra ngoài đi, đừng nhìn trộm bọn tôi tập luyện."

Tô Hiểu Hàm cao khoảng mét bảy, mái tóc dài đến eo được buộc cao thành đuôi ngựa thắt bím lại, cô không chỉ có vóc dáng ngự tỷ, khuôn mặt cũng mang khí chất y thế, đuôi mắt xếch lên, khi không cười thoạt nhìn có chút nghiêm khắc.

"Sao có mỗi mình cô đến?" Vương Tuấn Khải cố gắng cạy thêm nhiều thông tin từ miệng Tô Hiểu Hàm.

"Tôi là..." Tôi là bạn nhảy của Vương Nguyên.

Tô Hiểu Hàm còn chưa nói hết câu đã bị Vương Nguyên bụm miệng lại.

"Này!!!" Bởi cái gọi là phong thủy luân chuyển, lần này đổi thành Vương Nguyên cười híp mắt trêu chọc Vương Tuấn Khải, "Vị tiên sinh này, những chuyện liên quan đến chương trình bọn tôi không trả lời được, phiền anh đi ra ngoài nhanh đi, thuận tiện đóng cửa lại hộ nhá, cảm ơn nhiều!"

Phần mặt bên trái của Vương Tuấn Khải giật giật một thoáng, khóe miệng Vương Nguyên lại cong lên, suy nghĩ trong lòng cậu hiện tại là "Hê hê hê biết anh muốn rình trộm mà có phải vô cùng muốn biết chúng tôi định biểu diễn cái gì đúng không, nhưng cứ không nói cho anh biết đấy", không biết thứ Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm gần chết lại là bàn tay đang bụm miệng Tô Hiểu Hàm của cậu.

"Được." Tô Hiểu Hàm dám chắc chắn rằng vừa nãy Vương Tuấn Khải mới trợn mắt hung dữ nhìn mình, "Mong chờ màn biểu diễn của các cậu." Nói xong Vương Tuấn Khải xoay người lại, nghênh ngang rời đi.

"Động tác đã học hết rồi chứ? Đến nhảy một lần đi." Sau khi xác nhận Vương Tuấn Khải đã đi xa, Vương Nguyên mới mở miệng nói chuyện.

"Đến đây đi."

Tô Hiểu Hàm là một nữ Beta, trong nhóm kia ngoại trừ Vương Nguyên ra thì cô nhảy tốt nhất, đương nhiên thành công hợp tác với cậu, cô có một cô bạn gái ở khoa tài chính bên cạnh, cũng là một Beta, hai người năm nay cùng nhau thi đậu trường này, Vương Nguyên từng thấy cô bạn gái kia tới đưa nước cho Tô Hiểu Hàm, có khuôn mặt búp bê, giọng nói cũng ngọt ngào, nhỏ nhỏ con con đứng cạnh Tô Hiểu Hàm trông rất xứng đôi.

Ngày Tô Hiểu Hàm và Vương Nguyên xác nhận hợp tác, cô có đặc biệt dặn dò, Nguyên ca à, đến khi đó cậu đừng bận tâm chuyện tôi có bạn gái, cứ việc tận tình tỏa mị lực ra đi, tôi cũng sẽ hết mình câu dẫn cậu.

"Không sợ bạn gái giận à?"

"Em ấy thần kinh thô, hồi đi quân sự xem video cậu nhảy trên mạng, ba ngày kế tiếp luôn miệng nhắc đến tên cậu, có khi lần trước đến đây mục đích chẳng phải để đưa nước cho tôi đâu mà là tới xem cậu đấy, tôi không để em ấy ghen chút sao được?"

Xem ra Tô Hiểu Hàm là một người phúc hắc tràn đầy tâm cơ, không chọc nổi không chọc nổi, Vương Nguyên khinh bỉ liếc xéo Tô Hiểu Hàm đang cười xấu xa, vì sự an toàn của tính mạng bản thân sau khi kết thúc biểu diễn không khỏi đổ mồ hôi.

Mấy ngày nay Vương Tuấn Khải tâm tình không tốt, rất không tốt, đầu tiên, sự khó ở này thể hiện ở chỗ không khí chung quanh bất giác trở nên lạnh lẽo như núi băng, chỉ cần hắn đứng ở nơi nào, không có mấy Alpha dám đến gần, Omega đi ngang qua thì run lẩy bẩy hết cả tay chân, tiếp theo, sự khó ở này còn thể hiện trên cường độ huấn luyện, mấy ngày nay Vương Tuấn Khải dường như không biết mệt mỏi là gì, mang theo các anh em nhảy hết lần này đến lần khác chẳng thèm hô ngừng, chỉ cần hắn không hô, không ai dám mở miệng, không thể làm gì khác hơn là điên cuồng nhảy theo hắn.

Các anh em đều đang nghị luận Vương Tuấn Khải rốt cuộc bị gì vậy, Vương Tuấn Khải mấy ngày nay và mấy ngày trước có gì khác không? Nếu như miễn cưỡng mà nói có gì khác biệt thì... Hắn không đến sân bóng giành bóng với Vương Nguyên, không đến sân thể dục chạy theo Vương Nguyên, cũng không còn đến nhà ăn giám sát Vương Nguyên nữa... Suy cho cùng, hóa ra là lỗi từ Vương Nguyên!

Người trong câu lạc bộ hi vọng bọn Vương Nguyên gia nhập có, không hi vọng cũng có, trong câu lạc bộ lại có dăm ba tên ất ơ bình thường thích ỷ vào danh tiếng Vương Tuấn Khải làm vài chuyện mờ ám, nhưng tóm lại không rước lấy đại họa gì, Vương Tuấn Khải sau khi biết cũng mở một mắt nhắm một mắt mặc bọn chúng.

Kể từ sau khi Vương Nguyên tới khiêu chiến, mấy kẻ côn đồ này coi trọng vài Omega dáng dấp không tệ bên nhóm cậu, lúc nào cũng đứng dưới ký túc xá chặn người, nhưng không ngờ là mấy Omega đó không nhu nhược như bọn chúng tưởng tượng, hơn nữa lá gan cũng rất lớn, trước mặt mọi người quát bọn hắn biến đi, Alpha làm sao có thể vứt mặt mũi đến cỡ này? Hiện tại vừa nghe được Vương Tuấn Khải cáu bẳn tám phần có liên quan với Vương Nguyên, mấy người này liền lập tức đứng ngồi không yên.

"Nhân cơ hội này phải dạy dỗ bọn kia một trận ra trò, tránh khỏi việc bọn chúng không biết bản thân đáng giá bao nhiêu phân lượng."

"Một đám Beta và Omega lại dám làm xấu mặt chúng ta, đúng lúc đấy, không phải chọc đến Vương Tuấn Khải hay sao?"

"Đến khi chúng ta xuất thủ, day dỗ bọn chúng xong còn có thể đến trước mặt Vương Tuấn Khải lập công."

"Ngày mai tổ chức đêm hội đón tân sinh, tối nay hành động?"

"Không thành vấn đề."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv