Ở nhà chính của Vương Gia lúc này mọi người đều đã có mặt đông đủ, đến cả Triệu Gia cũng đã đến rồi chỉ còn ngồi đợi Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đến.
Lúc này, Vũ Phong ở ngoài đi vào cúi đầu với Vương Tần nói.
“Lão Thái Gia, Thiếu Gia nói mọi người cứ dùng bữa trước.”
“Lý do?” Vương Tần nhíu mày hỏi.
“Cậu Chủ vẫn chưa thức giấc, Thiếu Gia nói khi nào Cậu Chủ thức giấc sẽ sang nên nói mọi người cứ dùng bữa trước.” Vũ Phong nói.
Vương Tần nghe xong cũng phất tay cho Vũ Phong lui xuống. Việc Vương Tuấn Khải không thích sang nhà chính ông biết nhưng nếu anh đã hứa sẽ sang chắc chắn sẽ sang nên ông không lo, chỉ là không ngờ Vương Nguyên đến giờ này vẫn còn chưa thức giấc.
“Được rồi mọi người cứ dùng bữa trước đi chúng ta không đợi Tuấn Khải nữa.” Vương Tần nói.
Trước sự hòa giải của Vương Tần, mọi người cũng bắt đầu dùng bữa. Triệu Gia Chủ Triệu Phạn cũng cười cười đáp lễ.
“Vương Lão Thái Gia, chuyện hôn ước của hai nhà chúng ta nên xử lý thế nào đây?” Triệu Phạn cười cười hỏi.
“Chuyện này e là phải đợi Tuấn Khải đến rồi.” Vương Tần cười nói.
Lúc này, Vong Phi ở ngoài đẩy Vương Tuấn Khải đi vào đỡ anh ngồi lên ghế. Vương Nguyên cũng đi theo ngồi ở bên cạnh anh.
“Ông nội con thất lễ rồi.” Vương Tuấn Khải nói.
“Không sao, đến rồi thì dùng bữa đi.” Vương Tần nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh nhìn sơ qua thức ăn trên bàn một lượt rồi gắp thịt sườn cho vào chén Vương Nguyên.
“Ăn đi, không được ăn những món chiên nhiều dầu mỡ.” Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói.
Vương Nguyên gật đầu rồi cũng cúi xuống ăn miếng thịt sườn mà Vương Tuấn Khải gắp. Cậu không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác, nếu không phải vì kế hoạch trả thù của Vương Tuấn Khải cậu cũng chẳng sang nhà chính đâu.
Triệu Thanh Nhiên ngồi đối diện Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. Cô ta nhìn cách Vương Tuấn Khải chăm sóc và nói chuyện với Vương Nguyên thì đau lòng.
“Tuấn Khải, chuyện hôn ước của cháu và Thanh Nhiên cũng nên nói đến rồi đi.” Triệu Phạn cười cười nhìn Vương Tuấn Khải nói.
“Hôn ước? Tôi và cô ta thì có hôn ước gì? Còn nữa, không phải cô ta muốn gã cho Vương Lâm sao?” Vương Tuấn Khải nhếch môi lạnh nhạt nói.
“Không có, Tuấn Khải em không có ý đó. Em là yêu anh, muốn gã cho anh.” Triệu Thanh Nhiên vội nói.
Vương Tuấn Khải không trả lời cô ta, anh múc canh cá trên bàn đưa sang cho Vương Nguyên rồi mới lạnh nhạt nhìn về phía Vương Tần nhướn mày nói.
“Ông nội, giải thích?”
“Chuyện này ta cũng đang muốn nói rõ đây, lúc trước Lão Triệu nói với ta Thanh Nhiên muốn lấy Tiểu Lâm. Sau đó thì lại nói muốn lấy con.” Vương Tần nói.
“Ha, là vì nghe được tin chân con sau này sẽ đi đứng lại được nên mới muốn đổi ý hay như thế nào? Còn có, hôn ước kia là từ đâu chui ra vậy?” Vương Tuấn Khải cười hắc lên một tiếng nói.
“Anh Tuấn Khải, chúng ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã vốn dĩ đã có hôn ước. Anh nói như vậy là ý gì chứ?” Triệu Thanh Nhiên nói.
Vương Nguyên nghe đến đây cũng ngước lên nhìn Triệu Thanh Nhiên một cái. Cánh tay cũng đưa sang eo Vương Tuấn Khải nhéo anh một cái.
Vương Tuấn Khải cảm nhận được động thái của Vương Nguyên thì quay sang cậu khẽ cười, anh nhỏ giọng hỏi.
“Sao vậy? Ăn giấm chua rồi?”
Vương Nguyên không trả lời, cậu cúi xuống tiếp tục ăn tiếp phần ăn của mình.
Kiều Lục Hi nhìn Vương Nguyên đang ăn kia một cái rồi cũng quay sang Vương Tuấn Khải lên tiếng.
“Tuấn Khải, chuyện hôn ước là do từ nhỏ hai đứa thân thiết nên cha mẹ đã lập ra. Những năm đó cũng không nghe thấy con nói không đồng ý.”
“Ồ, vậy thì tôi có nói đồng ý sao? Bất quá tôi thấy các người thật phiền phức nên lười để ý đến thôi. Còn nữa, tôi và cô ta từ nhỏ thân thiết là lúc nào thế sao tôi lại không rõ? À quên mất, dì Kiều dì không phải mẹ tôi nên cẩn thận lời nói thì hơn.” Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
“Vậy là Vương Gia các người không đồng ý hôn sự này sao?” Triệu Phán nói.
“Tuấn Khải đã đính hôn rồi, Trình Hâm cũng đã đính hôn. Nếu Thanh Nhiên muốn có thể đến với Vương Lâm. Chúng tôi cũng chẳng nói gì cả, hôn sự kia vốn dĩ chỉ là hiểu lầm, bây giờ Tuấn Khải cũng đã nói rõ rồi không phải sao?” Vương Thành An nhướn mày nói.
Trong lúc Triệu Gia đang phân vân thì điện thoại của Mã Gia Kỳ reo lên. Mã Gia Kỳ nhìn màng hìn điện thoại để hai chữ Dịch Thiếu thì nhíu mày nhưng rồi cũng thất lễ mà xin phép nghe máy.
“Anh có việc gì?”
[Sau khi xong việc ở chỗ anh Tuấn Khải thì đến quán đi, xảy ra chút vấn đề.]
“Đã biết.”
Mã Gia Kỳ nói xong thì ngắt kết nối cuộc gọi, ở đây cũng không tiện nhiều lời nên đành phải vậy thôi.
“Nếu Vương Gia đã nói vậy thì cứ quyết định vậy đi. Thanh Nhiên sẽ đính hôn với Vương Lâm, sau này hai nhà vẫn là thông gia.” Triệu Phạn nói.
Vương Lâm tuy trong lòng không muốn nhưng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc chấp nhận, dù sao đây cũng là lệnh của ông nội.
Vương Tuấn Khải nhìn cục diện trước mắt thì nhếch môi cười khinh bỉ, Triệu Gia này quả thật là đĩa hút máu mà, không đu được lên người anh thì lại đu lên người Vương Lâm.