Sau khi trầm tư một lúc Vương Tuấn Khải cũng lên tiếng.
"Tạm thời cứ điều tra trong âm thầm trước đã. Văn Gia và Cảnh Nguyên hai đứa điều tra thêm về người phụ nữ mà năm đó Vương Duệ đã thấy ở trước cửa phòng bệnh của anh và mẹ anh đi. Có bất cứ thông tin gì liền lập tức nói cho anh biết."
"Được, em sẽ cố gắng." Diêu Cảnh Nguyên nói.
"Thiên Tỉ, em và Vương Duệ vận dụng mối quan hệ của Bạch Đạo từng bước thực hiện kế hoạch đi. Tạm thời đừng động đến Vương Lâm, trước hết thăm dò thực lực của Kiều Lục Hi đã."
"Vâng." Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu nói.
"Thiên Trạch, em tạm thời cứ như kế hoạch đã nói sẵn. Khi nào Cảnh Nguyên có thông tin của Vương Gia em mới tiến hành điều trị chân cho anh như đã nói."
"Được." Lý Thiên Trạch nói.
Lúc này, Vương Nguyên nằm ở trên đùi Vương Tuấn Khải trở người, xém chút là rơi khỏi sofa cũng may Vương Tuấn Khải chụp lại kịp nếu không đứa nhỏ này liền rơi xuống đất.
"Đứa nhỏ này, nằm ngủ cũng không yên là như thế nào?" Vương Tuấn Khải lo lắng nói.
Mấy người Diêu Cảnh Nguyên lúc này cũng chú ý đến, ngoài bọn họ ở đây ra thì vẫn còn một thiếu niên thanh tú tựa thiên thần đang ngủ trên đùi của Vương Tuấn Khải, là trên đùi của Vương Tuấn Khải.
"Gì đây, đây đây lại là chuyện gì nữa vậy. Người kia từ khi nào lại nằm đó vậy?" Diêu Cảnh Nguyên kinh ngạc nói.
"Đừng có ngạc nhiên như vậy chứ?" Vương Duệ cười cười nói.
"Chuyện gì thế, cậu ấy là ai vậy?" Tống Văn Gia nói.
"Là Bang Chủ Phu Nhân của Hắc Bang đấy. Sau này gặp thì gọi một tiếng anh dâu là được." Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười nói. Quả thật bên cạnh Vương Tuấn Khải xuất hiện một người như vậy khiến ai ai cũng kinh ngạc.
"Thật à?" Diêu Cảnh Nguyên nghi ngờ hỏi.
"Ừm, chuyện này cũng không định giấu mấy đứa. Nếu đã biết rồi thì tập làm quen dần đi. Còn nữa, Thiên Tỉ em huấn luyện thêm một đội ám vệ đi. Sau khi hoàn thành thì cho người đến bảo vệ em ấy." Vương Tuấn Khải nói.
"Được, em sẽ nhanh chóng hoàn thành." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
Tống Văn Gia nhìn Vương Nguyên, thấy tay cậu bị thương thì hỏi.
"Tay cậu ấy bị thương? Vậy không lẽ đây là người lần trước cùng Vong Phi dùng bữa ở Trung Tâm Thương Mại của em bị thương?"
"Ừm, nếu không phải em xin cho người phục vụ kia thì hắn ta chết chắc." Vương Tuấn Khải nói.
"Anh giấu người cũng quá kĩ rồi đi, em thấy cậu ấy đi với Vong Phi đến kiểm tra sức khỏe rất nhiều lần cứ nghĩ cậu ấy là người của Vong Phi. Hôm qua, anh gọi em đến khám bệnh cho cậu ấy mới biết cậu ấy có quan hệ với anh chỉ là không dám đoán bừa." Lý Thiên Trạch nói.
"Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì các em có thể về rồi. Mai gặp lại ở tiệc sinh nhật của Thiên Tỉ." Vương Tuấn Khải nói.
Mấy người Dịch Dương Thiên Tỉ nghe vậy cũng không làm phiền nữa mà ra về, dù sao cũng trễ rồi để Vương Tuấn Khải cùng với Vương Nguyên nghỉ ngơi nữa chứ, dù gì sức khỏe của Vương Nguyên gần đây không được tốt.
Sau khi mấy người Dịch Dương Thiên Tỉ ra về rồi thì Vương Tuấn Khải cũng ôm Vương Nguyên lên phòng. Dù sao thì hôm nay dì Hạ không ở đây, hơn nữa bên ngoài còn có Vong Phi và Vũ Phong canh giữ anh căn bản không sợ ai phát hiện chuyện mình có thể đi lại, hơn nữa lúc nãy còn ngồi ngay phòng khách mà bàn bạc chuyện của Vương Gia đó không phải sao.
Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên đặt lên giường đắp chăn cho cậu rồi cũng đi đến bàn bắt đầu làm việc. Vương Tuấn Khải giải quyết chuyện của Hắc Bang xong thì giải quyết chuyện của Tập Đoàn W đến 2 giờ sáng mới xong.
Vương Tuấn Khải vừa xử lý xong thì điện thoại liền hiện lên tin nhắn.
[Mọi chuyện đã tra rõ, chỉ có điều thông tin về người phụ nữ kia ở bệnh viện đều biến mất không có dấu vết nào cả. Đến cả những đoạn băng lưu trữ cũng không có. Những thứ liên quan em đã gửi hết sang máy tính của anh, anh tự mình xem đi. Nếu có chuyện gì cứ nhắn tin vào Tổng Bộ của Hắc Bang phân phó hoặc nhắn riêng cho bọn em cũng được. Lúc nãy về gặp người theo dõi, chúng ta vẫn là không tiện gặp nhau thì hơn.]
Vương Tuấn Khải đọc xong tin nhắn mà Diêu Cảnh Nguyên gửi đến thì cũng mở máy tính lên xem tài liệu vừa được Diêu Cảnh Nguyên chuyển vào. Sau khi đọc hết nội dung bên trong Vương Tuấn Khải cũng chỉ nhếch môi một cái rồi tắt máy tính đi. Vương Tuấn Khải rời bàn làm việc đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong rồi mới lên giường ôm Vương Nguyên đi ngủ.
Chuyện của Vương Gia anh đã biết rõ, vụ việc AND kia cũng được làm sáng tỏ anh cũng xem như nhẹ nhõm trong người rồi. Dù sao thì anh cùng họ chung sống đến giờ cũng đã hai mươi mấy năm rồi, nếu thật sự không phải con ruột của Vương Thành An, không phải cháu ruột của Vương Tần anh thật sự có chút khó tin đó. Nhưng như bây giờ thì tốt rồi, mọi việc đều được sáng tỏ, kế hoạch của anh cũng có thể bắt đầu rồi.
Bọn họ hại anh 1 lần xém chết, còn hại anh suýt một chút nữa đã không thể đứng lên mà mất đi đôi chân của mình thì bây giờ cũng đừng trách anh ra tay tàn nhẫn không niệm tình với họ. Mọi chuyện đều là họ tự chuốt lấy.