Là cô ta.
Mặc váy lót màu vàng nhạt, hai tay cầm ly đế cao, nhìn xung quanh, xuyên qua chùm sáng màu của quán bar lọt vào đôi mắt đen láy kia.
Giống như chờ ai đó.
Tư Hiểu bắt được vẻ mặt thay đổi rất nhỏ của Lâm Dật Nhân, nhớ lại lúc nãy, chỉ vào cô ta nói: "Là cô ta?"
Lâm Dật Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không phải oan gia không gặp."
Tư Hiểu cười không đường hoàng đến không đứng đắn, nháy mắt ra hiệu: "Là hữu duyên ngàn dặm tới tương ngộ."
Lâm Dật Nhân quay đầu, làm như không nghe thấy, giống trốn tránh gì đó.
Tư Hiểu hung phấn dạt dào, dò xét ngóng cổ trông. Đột nhiên kinh ngạc "A" một tiếng, dùng cánh tay huýt vai Lâm Dật Nhân: "Này, thời điểm cậu anh hùng cứu mỹ nhân đến rồi."
Quy Lan ngồi trước quầy bar, đèn trên đỉnh đầu khi sáng khi tắt, màu sắc không an phận biến hóa, chiếu đến cô rất phiền lòng, hương vị trong ly rượu không thuần, khó có thể bỏ vào miệng, bầu không khí xung quanh khô nóng đến khác thường, cô có loại phiền não không có chỗ phát tiết, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xúc động đập bể ly rượu rời khỏi nơi này.
Bỗng nhiên, một bàn tay đập xuống vai. Cái tay kia sờ theo bả vai của cô, từng chút từng chút một, như rắn da dày thịt béo. Thân thể cô lập tức căng thẳng, lông tơ dựng thẳng.
Quay đầu thấy một thiếu niên mặc áo ba lỗ đen, toàn thân đinh tán từ ngực đến giày, còn có từng tấm kim loại có phản quang. Đinh tán kia giơ ly rượu cười hì hì, Quy Lan kiên trì hỏi: "Anh họ Lục hả?"
Thiếu niên khẽ cợt nhã đáp: "Họ Lục gì chứ? Anh họ Mã, Mã của lên ngựa." Nói xong, thân thể tới gần, đầu ngón tay tiến lên, khều dây áo của Quy Lan, cười đến ái muội không rõ.
Quy Lan hiểu được, dứt khoát uyển chuyển thoát khỏi bàn tay của áo ba lỗ đinh tán, oai dũng mạnh mẽ trừng hắn một ánh mắt, đi chỗ khác.
Áo ba lỗ đinh tán đi đến trước, quơ quơ chén rượu để đến miệng Quy Lan, nghiêng đầu tới nhẹ giọng nói: "Tiểu mỹ nữ, anh vừa nhìn đã nhìn trúng em rồi. Bán cho ai mà không phải bán, đúng không?"
"Thì sao?" Quy Lan cười lạnh hai tiếng, đột nhiên ánh mắt chuyển một cái, liền nhấp ngụm rượu, cười quyến rũ chuyển ly rượu đã uống qua cho thiếu niên đinh tán, ánh sáng đèn êm dịu phủ xuống nụ cười thần bí khó lường.
Thiếu niên hơi nhìn thẳng chằm chằm mặt Quy Lan, mặt đầy ý cười gật đầu, tới gần mép ly rượu có dấu son môi.
Biến đổi lại trong một cái chớp mắt, đại khái là trong thời gian ánh đèn xẹt mắt híp, Quy Lan cười đến long lanh, cái ly hơi hơi nghiêng một cái, chất lỏng chậm rãi chảy ra, ngực đinh tán lập tức bị nước ướt càng sáng hơn.
Sáng đến bỏng mắt. Quy Lan nghĩ.
Đinh tán khẽ ngẩn ngơ, đột nhiên trước một bước dùng sức kéo tay Quy Lan, nét mặt dữ tợn, miệng đầy mùi rượu dán tới.
Lâm Dật Nhân nhìn thấy mặt không chút thay đổi, thân người ưỡn thẳng về phía trước, đèn xạ quang quét tới, cô hơi nheo mắt lại, ánh đèn ẩn trong màu đỏ cam lục không ngừng thay đổi.
"Này này, người của cậu sắp bị đoạt rồi!" Tư Hiểu níu lại ly rượu của Lâm Dật Nhân.
Lâm Dật Nhân cười đến bình thản, thuận theo khí lực của Tư Hiểu, nâng cốc giơ lên trước mặt Tư Hiểu nhẹ giọng nói: "Cheers."
Quy Lan dùng sức mà giẫy vài cái: "Buông tay!" Thiếu niên đinh tán hơi trêu tức thấy cô giãy dụa, giữ lấy cô dường như chẳng tốn chút khí lực nào, nắm chắc thắng lợi mà hất cằm lên.
Quy Lan bất động, gắt gao địa nhìn thẳng thiếu niên đinh tán, mắt lộ hàn khí.
Thiếu niên còn chưa kịp buồn bực, một bạt tai đã mạnh mạnh mẽ mẽ đánh lên vào mặt.
"CHÁT."
Quá khích chửi bậy tức thì chọc thủng nóc quán bar: "Cỏ rác, cái kỹ nữ như mày giả bộ làm liệt nữ gì chứ?"
Người khiêu vũ không nhảy, người tán tỉnh không nói, người uống rượu không uống, ánh mắt đồng loạt hướng tới người phụ nữ mặc váy vàng nhạt kia.
Quy Lan có chút phát run, khí tức nóng rát dâng lên ngực, càng ngày càng nóng.
Không được tôn trọng cũng không thấy tự ti, bị mọi người liếc xéo cũng không sợ hãi. Không ai ai quan tâm bị bắt nạt.
"Con mẹ mày..." Thiếu niên hơi nghiến răng.
Ánh mắt Quy Lan không đối chọi đón nhận.
"Đợi đã." Một tiếng nói cắt ngang cuộc giương cung bạt kiếm này, chung quanh nhiều người hỗn tạp, thật sự khó có thể phân rõ là tiếng của ai, nhưng là của phụ nữ.
"Tôi nói, ngang tàng với một phụ nữ, cậu cũng quá không phong độ. Ôi ôi, nhường chút đi." Dứt lời, một gương mặt đầy mồ hôi từ trong đám người xem náo nhiệt bước ra.
Cả người đầy phong độ nhanh nhẹn đi đến trước mặt, Quy Lan vẫn không nhìn qua. Tư Hiểu cười lấy tay huơ một cái trước mặt Quy Lan, Quy Lan kinh ngạc há hốc mồm, rõ ràng là...... Giọng nữ mà?
Thiếu niên đinh tán khẽ quát: "Mày là ai?"
"Ngài vừa rồi trước mặt bạn tôi có thực thi vũ nhục, phỉ báng, cùng quấy rối, lần lượt phạm vào:《Luật hình sự》,《Điều lệ chung của luật dân sự》và nhiều điều luật trong《Luật bảo vệ quyền lợi phụ nữ》. Ở điều qui định thứ 39 của 《Luật bảo vệ quyền lợi phụ nữ》: danh dự và nhân cách tôn nghiêm của phụ nữ được pháp luật bảo hộ, ngăn cấm dùng vũ nhục, phỉ báng, bôi nhọ hoặc các phương thức khác tổn hại danh dự và nhân cách phụ nữ. Trong 《Luật hình sự》quy định tội dâm loạn, vũ nhục phụ nữ cùng tội sỉ nhục, phỉ báng, bị phán án dưới năm năm tù hoặc tạm giam." Tư Hiểu cười cười nói, "Tin rằng ở hiện trường rất nhiều người đều nhìn thấy và nghe được, lấy bằng chứng không phải việc khó."
Thiếu niên đinh tán ngây ngẩn cả người, gắt gao đứng chôn chân một chỗ.
"Về phần ngài vừa rồi mắng tôi, tôi sẽ không so đo với ngài." Tư Hiểu thấy đinh tán cố nén điệu bộ hoảng hốt, cười trộm một phen, tiếp tục nói, "Ngài vẫn có thể nói, nhưng bất kỳ lời nào cũng có thể thành bằng trước trước tòa."
Quy Lan đã muốn bật cười, cố nén cười liếc nhìn Tư Hiểu một cái, nhìn kỹ đây quả thật là có dáng vẻ của con gái, ít nhất thân hình tinh tế, soái khí như người mẫu. Tư Hiểu giả bộ ôm lấy áo sơ mi, cười một cái với Quy Lan, ý bảo cô yên tâm.
Thiếu niên đinh tán bị bỏ lơ tại chỗ, người xem náo nhiệt càng tụ càng nhiều, sắc mặt hắn đỏ lên như gan heo, vội rống lên một câu: "Liên quan gì đến mày?"
"Ngài có thể phản bác tôi, cho ngài ba mươi giây, không nói lời nào tôi coi như ngài từ bỏ quyền phản biện."
"Mày rác rưởi, mẹ nó..."
"Nhân thân công kích không tính là lên tiếng hữu hiệu nha." Tư Hiểu cao thâm khó lường mà lắc lắc đầu, cười đến ánh sáng tươi đẹp bắn ra bốn phía, viết đầy trên mặt – bỏ đá xuống giếng (thấy người ta đã quẫn bách còn làm khó thêm): "Ngài còn 20 giây."
Thiếu niên đinh tán hầm hầm nhìn Tư Hiểu, trên trán gân xanh đã nổi lên, chung quanh đã có người bắt đầu cười nhạo. Hắn nắm chặt nắm tay, giống như tùy lúc nhào tới trước đánh.
"10 giây." Tư Hiểu không đếm nữa, cười một cái lại chủ động bắt lấy bả vai của thiếu niên đinh tán, thần thần bí bí mà thì thầm một phen bên tai hắn.
Trên mặt thiếu niên đinh tán đầu tiên là rối rắm, tiếp đến quay đầu lại nhìn nhìn phía sau. Trên mặt của Quy Lan và những người chờ xem kịch vui đều là trải đầy nghi vấn, người nữ soái khí kia... đang trở mặt?
Thiếu niên đinh tán vẻ mặt đỏ bừng, cuối cùng hắn cắn răng oán hận mà gật đầu.
Tư Hiểu như trút được gánh nặng, trở lại bên cạnh Quy Lan, nói với đám người chậm chạp không chịu tản đi: "Hiểu lầm a. Đó là bạn của tôi, đùa giỡn chút thôi, mọi người đúng là nhiệt tình."
Một đám thổn thức.
Thiếu niên đinh tán hung ác mà trừng mắt liếc nhìn Tư Hiểu và Quy Lan một cái, rồi đi.
Quy Lan nhếch nhếch khóe miệng, bạn?
Tư Hiểu ngáp một cái, vội cởi hai nút áo sơ mi r, giống như thoát khỏi giam cầm mà thở ra một hơi, sau đó cười với Quy Lan nói: "Tri thức luôn là sức mạnh."
Quy Lan không nghĩ tới người nữ soái khí thoạt nhìn bất cần đời lại có năng lực: "Cám ơn. Cô vừa rồi thật soái."
Tư Hiểu hưởng thụ nhất loại này, làm dáng mà sờ sờ tóc, cười đến hoa đào đầm thủy sâu ngàn thước, kêu bartender làm hai ly Scotland Whiskey, một ly đưa cho Quy Lan.
Quy Lan nhận lấy, một mặt bà tám hỏi: "Cô vừa rồi nói gì với hắn?"
"Không có gì, chỉ là thương lượng với anh ấy, tôi cho anh ấy cái thang để leo xuống, nhiều người nhìn thấy vậy sẽ khó xong việc."
Quy Lan nhếch nhếch mép, giống như nhìn thấy cái đuôi thối nát trên phim ảnh, một mặt muốn phỉ nhổ.
"Làm luật sư lâu vậy rồi, học được thứ hữu dụng nhất chính là hù dọa người, hung dữ vậy còn dọa được không phải sao, ha ha."
Quy Lan nắm được điều gì đó: "Cô là luật sư?"
Tư Hiểu gật gật đầu. Quy Lan không nói nữa, hít hai hơi.
Nghề nghiệp... Kỳ thị... Tư Hiểu thấy vẻ mặt tối tăm của Quy Lan, nghĩ thầm, Lâm Dật Nhân cậu xong rồi.
"Không có gì, là tôi ấn tượng không tốt lắm với công việc này, tôi biết như vậy không hay, cũng đang nỗ lực thay đổi rồi." Quy Lan cười cười, "Tóm lại cám ơn cô."
"Không cần cảm ơn tôi, tôi mới không có hứng làm công miễn phí đâu." Tư Hiểu khó chịu đầy mặt.
"..."
"Tôi được người nhờ vả."
"Ai?" Quy Lan càng hoảng hốt.
Tư Hiểu mau chỉ qua, lại phát hiện vị trí khi nãy giờ trống không, không còn người.
"... Có thể cô ấy trốn chỗ sáng sủa kia chơi rồi."
Quy Lan có chút thất vọng, Tư Hiểu cười nói: "Người đó cô cũng biết."
"Hả?"
"Chính là người muộn tao từ trong xương tủy, cả người bốc lãnh khí hù dọa kẻ khác."
Quy Lan buột miệng nói ra: "Lâm Dật Nhân?"
Tư Hiểu gật đầu. Sự muộn tao của Lâm Dật Nhân thật là có mắt đều thấy được, quả thực có thể đi kiểm tra ra được giấy chứng mười cấp đó.
"Làm sao có khả năng. Cô ta chẳng phải để ý đến người yêu mà ghét bỏ bộ dạng cừu non của tôi." Quy Lan bĩu môi.
Tư Hiểu nhìn quanh bốn phía, xác nhận phạm vi trong tầm mắt không có sự tồn tại của Lâm Dật Nhân, lén lén lút lút kề sát vào Quy Lan ép nhỏ tiếng nói: "Kỳ thật cậu ấy trước kia không như vậy. Trước đây người ta cũng là người hoạt bát vui tươi ôn nhu đáng yêu."
Quy Lan cả người run lên, vẻ mặt 囧 nhìn Tư Hiểu, trừ bỏ há to miệng kinh ngạc cái gì cũng làm không được.
Tư Hiểu tiếp tục vẻ mặt đau buồn, "Đều do bạn gái của cậu ấy, cùng cậu ấy dày vò yêu đương kiểu làm khổ nhau mới thành vậy đó." Dứt lời, giọng nói nhỏ lại, hít hai ngụm khí.
Yêu đương kiểu làm khổ nhau... Mồ hôi trên trán Quy Lan chảy ra.
Vì sao... phải đến vậy? Quy Lan nhìn vị trí bỏ trống kia, đột nhiên nhớ đến sự lãnh tĩnh gần như lạnh lùng của Lâm Dật Nhân.
Người như vậy sao lại lăn lội rối rắm trong tình cảm, gây sức ép chính mình chứ? Sẽ không đâu, khẳng định sẽ không đâu.
Quy Lan bỗng nhiên im lặng, thần sắc ảm đạm mà nhìn Tư Hiểu.
Muốn biết nhiều hơn.