Lâm Dật Nhân mở ảnh chụp trong album ra, vẻ mặt năng động của Triệu Trăn trước mắt, tóc dài đến eo chầm chậm lay động, khóe miệng cong lên kín đáo không lộ ra nụ cười, mặc dù không quyến rũ tươi đẹp như Quy Lan, nhưng hoà nhã hơn phong cảnh nhạt nhoà phía xa.
Phong cảnh trong hình là rừng cây bạch quả màu vàng, lá cây bạch quả rơi nhẹ nhàng rơi xuống, quả khô tán loạn dưới cây bạch, giấu tất cả huyên náo và ô trọc, biến thế giới thành một màu đơn giản tinh khiết, khô héo a, vẫn đang khô héo, đều hóa thành một sắc vàng, sau bao năm cùng nở rộ, cũng làm ấm áp lòng người đi.
Không biết tại sao, Triệu Trăn có một sự yêu thích gần như cố chấp với cây bạch quả diệp, cho nên trời thu hàng năm, hoạt động cần thiết là mang theo Triệu Trăn đến vì cây bạch quả mà đi dạo dưới cây xanh trong thành phố.
Cùng một đường với Triệu Trăn đến đây đã gần mười năm. Nhớ kỹ lần đầu gặp gỡ em ấy, cũng là mùa cây bạch quả sắc vàng che kín mặt đất.
Khi đó Lâm Nhàn mới vừa từ nước ngoài trở về, chuyển vào trường học nổi tiếng trong thành phố này. Đối với cô mà nói, đó là một khởi đầu hoàn toàn mới, ở chỗ này cô cũng không có người quen, cũng càng không người nghênh tiếp. Lần đầu tiên bước vào trường đại học này là lúc hoàng hôn. Một bóng đêm, một sáng mờ, còn có rừng cây bạch quả vàng óng đung đưa vào nhau, dường như muốn phân thắng bại với sắc trời này.
Lâm Nhàn bước vào trường này, dù cho sắc vàng của cây bạch quả có thể vẫn chói mắt, đối với người xa lạ như cô mà nói, thật giống như được nhiệt tình nghênh đón vậy. Lâm Nhàn hơi mỉm cười một cái, rảnh rỗi tuỳ ý bước đi, lại không biết đã bước vào vận mệnh của em ấy.
Theo sắc trời tối đi từng chút, Lâm Dật Nhân một mình đi dạo sân trường này cũng cảm thấy không thú vị, sau đó lại nhất thời bị lạc đường, liền vừa đi vừa nhìn bốn hướng.
Lúc đi qua rừng, bên đôi tai nhỏ bé vang lên một ít âm thanh, lộp xộp lộp xộp, lộp xộp lộp lộp Lâm Dật Nhân lập tức cảnh giác, ánh mắt phối hợp lỗ tai tập trung vào hướng phát ra âm thanh.
Có bóng người. Bóng người kia dường như đang rung rung, nấp sau cây bóng không cao không lùn.
Lâm Nhàn đứng nhìn chằm chằm một hồi, chợt nghe "A... Hừ...", thanh âm dường như đau đớn thống khổ của nữ sinh phát ra, giọng run lập cập, thật là khiến người chú ý.
Lâm Nhàn lập tức cau mày lại, quay đầu muốn đi, một tiếng yếu ớt "Bạn học" từ phía sau lưng nhẹ nhàng tới, thanh âm nhỏ cứ như muốn bị gió cuốn đi.
Gương mặt nửa trắng bệch từ phía sau cây u oán thò ra, kèm theo thở dốc thống khổ đè nén. Triệu Trăn vẫn luôn không có lưu hải, sợi tóc xốc xếch dán vào nửa gương mặt kia. Trong mắt còn mang tia sáng có lời muốn nói không ngừng.
Quả thực không giống kiểu đang diễn.
Lâm Nhàn đến gần, thấy bộ dạng cô ta ôm bụng đau đến cả người run rẩy, thì trong lòng đã hiểu ra. Ra vậy, Lâm Nhàn thẳng người, bốn mắt nhìn nhau với Triệu Trăn, một bộ dửng dưng như không tính vươn tay ra giúp.
Rõ ràng là sắp chịu không nổi nữa rồi, trong ánh mắt đều là vẻ khát cầu xin trợ giúp, nhưng cắn môi tựa hồ không định phát ra tiếng kêu nhờ người giúp đỡ. Rất thú vị. Lâm Dật Nhân quan sát cô.
Triệu Trăn đọc hiểu ánh mắt quan sát của Lâm Nhàn, tự nhiên cũng hiểu tâm tư muốn chọc ghẹo cô của Lâm Nhàn, cho rằng người trước mắt rất lạnh lùng tồi tệ, càng không muốn trước mặt cô ta bày ra bộ dạng chật vật này, tay từ trên bụng rút ra, khó khăn muốn vịn mặt đất đứng dậy. Nhưng khí lực toàn thân đã bị dạ dày quặng đau rút hết, mới vừa đứng lên đã mềm nhũn.
Phản ứng của cô nữ sinh trước mắt này vượt khỏi dự liệu của Lâm Nhàn, Lâm Nhàn nhìn thấy động tác của cô ấy mà căng thẳng trong lòng, đưa tay đỡ cô ấy.
Lâm Nhàn cảm thấy trong nữ sinh kia ở lòng bàn tay một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng tăng thêm một phần lực để cho cô dựa vào vai mình.
Triệu Trăn vô lực giao nửa sức nặng thân người cho cô, hổn hểnh nói: "Cám... ơn..."
Lâm Nhàn phiền muộn "ừ" một tiếng, nói: "Đừng nói chuyện." Tay trái ôm hông Triệu Trăn, tay phải cầm tay Triệu Trăn vòng trên cổ mình, từ từ di chuyển. Sát bên trường học có một nhánh bệnh viện, lúc tới Lâm Nhàn vô tình thấy được.
Lâm Nhàn nhíu mày thật chặt, tuy vẻ mặt không đổi, Triệu Trăn vẫn cảm nhận Lâm Nhàn được đang khẩn trương từ bàn tay khẽ run run của cô. Khi nãy ở xa nhìn cô, người này gương mặt lạnh lùng, bây giờ nắng chiều xế tà giống như dung hoà, phải chăng rất ôn nhu. Triệu Trăn trên trán cũng ra một tầng mồ hôi, bụng quặn đau để cho người bên cạnh ôm chặt cô hơn chút nữa, gò má vừa vặn có thể tựa lên đầu vai của cô ấy.
Đi một đoạn, Lâm Nhàn sâu kín toát ra một câu: "Đừng hít thở."
Người bên cạnh cũng không quay đầu, lúc Triệu Trăn ngẩn ra, Lâm Nhàn tựa như ẩn nhẫn nói: "Ngứa."
Bước chân giẫm lên lá dưới gốc cây bạch quả, âm thanh ma sát nhè nhẹ đầy yên ổn, xào —— xạc ——.
Cuối mùa thu, trong lòng lại có cảm giác tản mát khác lạ, giống như nụ hoa lặng lẽ tách ra một chút, lộ một chút hương thơm.
Lâm Nhàn vẫn luôn nghi vấn Triệu Trăn tại sao đau dạ dày còn đi vào trong bụi cây, mỗi lần vậy Triệu Trăn mặt luôn ửng hồng lên, rất không có vẻ chịu mở miệng.
Cho đến năm năm sau, vào ngày kỷ niệm của hai người. Mở hai chai rượu chát, cùng nhau ăn một bữa tối đặc biệt.
Triệu Trăn đỏ mặt bật mí câu đố "Kinh sợ trong bụi cỏ": "Em... tự đi vào."
Lâm Nhàn giật mình: "... Tại sao?"
"Em cứ nghĩ rằng một hồi là ổn, không muốn bị người khác thấy bộ dạng chật vật kia, ai biết..." Lâm Nhàn mặt đỏ bừng, chưa nói xong thì Lâm Nhàn không khỏi tức cười không được tự nhiên đứng dậy.
Lâm Nhàn kéo cô vào lòng mình: "Đó là lý do, không chịu mở miệng nhờ chị giúp đỡ."
"Còn có thể có lý do gì nữa, giữ mặt mũi thôi." Triệu Trăn nhẹ nhàng giãy giụa.
"Hôm nay, ở nơi này của chị không cần giữ mặt mũi nữa." Lâm Nhàn nhìn thẳng Triệu Trăn, nghiêm túc nói, "Mặt mũi của em, chị đều có thể hiểu thông suốt phải không?"
......
Trải qua nhiều năm như vậy, những chuyện kia tựa như đã cách ngàn dặm vạn dặm, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới, trong lòng vẫn không nhịn được cười một tiếng.
Đang thất thần, điện thoại reo, là Triệu Trăn. Thật giống như em ấy phát hiện ra sự nhớ nhung này, Lâm Dật Nhân nghĩ như vậy, lại có chút không khỏi bật cười.
Vừa nhấc máy, cả hai đều yên lặng cùng chần chờ. Không biết đây có thể coi là sự ăn ý hay không.
"Chị ở đâu?" Triệu Trăn mở miệng trước.
"Chị ở..." Lâm Dật Nhân đảo mắt nhìn một chút chung quanh, thấp giọng, rất sợ Triệu Trăn hiểu lầm, trực tiếp trả lời: "Còn có chút chuyện, một lát sẽ về."
Triệu Trăn không trả lời, cách điện thoại di động nghe tiếng cô nhẹ nhàng thở dốc, tựa như gần trong gang tấc, đưa tay có thể chạm được. Không mấy giây, truyền tới tiếng máy bận "Tích tích tích".
Lâm Dật Nhân có mấy phần lo lắng, tâm tư nhốn nháo đến bảy lầu, người phục vụ đẩy xe đến cửa phòng, lễ phép gõ cửa một cái như thường ngày. Cửa kéo ra, người phục vụ nhỏ đột nhiên ngẩng đầu một cái, trên mặt trước quét qua một chút kinh ngạc, vội vàng cúi đầu xuống, trên mặt lại dâng lên một ít đỏ ửng. Câu "Bữa tối cô yêu cầu" cũng chỉ nhớ vài ba chữ đầu còn lại cắm ở cuống họng.
Xe đẩy nhỏ bằng kim loại rung rung mà lung lay, đụng đĩa thức ăn phát ra tiếng động. Người phục vụ miễn cưỡng nặn ra mấy chữ: "Bữa tối cô đặt."
"Không muốn không đói bụng không muốn ăn." Quy Lan miễn cưỡng đáp một câu.
"Để lại đi." Lâm Dật Nhân đi tới cửa, lập tức biết nguyên nhân người phục vụ thất thố.
Quy Lan có lẽ là mới vừa tắm xong, cả người lộ ra hương thơm thoang thoảng mới tắm, chỉ quấn một cái khăn tắm cực kỳ thanh mát, thoải mái lộ ra cánh tay đôi chân trắng nõn hơn ngó sen, nửa ngực mượt mà sống động tựa như câu người.
Người xuân quang chợt hiện ra còn không có nửa điểm tự phát giác, lỗ mãng mở cửa không nói, lại ngáp một cái mắt buồn ngủ mông lung đi vào phòng nhào lên trên giường.
Người đàn bà này... Lâm Dật Nhân đau đầu.
Bữa ăn tối tới, hai phần mì ý, người phục vụ quyến luyến không thôi mà đi, Lâm Dật Nhân khép cửa lại, Quy Lan tựa vào đầu giường liền ngáp mấy cái không nhúc nhích nhìn cô. Lâm Dật Nhân nhẫn nhịn chịu khó mà đưa bữa ăn tối đến tủ trên đầu giường, nhưng vẫn đứng thẳng trước mặt Quy Lan, giống như cố ý muốn cản trở ánh sáng.
Lâm Dật Nhân nghiêm túc nghiêm mặt, thanh âm lạnh đến giống như suối lạnh trên sông băng Nam Cực: "Mới vừa rồi rất nguy hiểm cô biết không? Mặc như vậy tùy tiện mở cửa, lỡ đâu tên phục vụ kia có ý gì —— "
Quy Lan che miệng ngáp tỏ lộ vẻ dễ nhìn, hoàn toàn không để tâm mà đáp: "Tôi tưởng là cô mà."
Lâm Dật Nhân ngẩn người, nhìn bộ dạng lười biếng của Quy Lan, chỉ muốn cúi đầu than thở một câu "Giáo dục là kế hoạch lâu dài", cô còn khống chế được việc này. Cầm nĩa nhét cho Quy Lan: "Ăn một chút đi, cơm trưa cũng chưa ăn."
Quy Lan tính cào hai cái tượng trưng, liền gác lại. Lâm Dật Nhân vốn còn âm thầm trách cứ người phục vụ không có một đôi đũa để tránh khách không biết dùng nĩa, trái lại là nghĩ nhiều rồi. Nghĩ đến khách sạn bị đóng cửa của cha mẹ Quy Lan, đối với ăn uống, Quy Lan đại khái cũng không mơ hồ. Lâm Dật Nhân trong lòng nổi lên tò mò muốn hỏi chút chuyện của cha mẹ Quy Lan, nghĩ lại lại sợ dính dấp không ngừng, chỉ đành đút mình ăn một miếng liền thôi.
Quy Lan chống cằm, tầm mắt dán chặt trên người Lâm Dật Nhân, nháy mắt mấy cái hỏi: "Cô nói đi, ta đây là quan hệ như thế nào?"
Lâm Dật Nhân liếc Quy Lan một cái, an tĩnh nhai mì ý, chậm rãi khoan thai nhã nhặn, chọc Quy Lan cực kỳ muốn lên cướp một miếng.
"Quan hệ bao nuôi, hay là quan hệ đổi chác? Hửm?" Giọng khơi màu khoé mắt câu khởi, ngón tay thon dài như đánh đàn, gõ gò má như có tiết tấu, là giai điệu nhỏ nhẹ mà mập mờ.
Lâm Dật Nhân mắt điếc tai ngơ, cầm khăn giấy lau chùi, thanh âm không lạnh không nóng như một ly nước ấm: "Tôi phải đi." Vừa nói liền không chút do dự đứng dậy.
" Chờ một chút!" Quy Lan hốt hoảng dùng sức níu cô lại, không cẩn thận dùng quá sức, khăn tắm che ở dưới người vốn nút thắt lỏng, bị động tác đột ngột làm tuỳ tiện bị kéo căng, đồng thời cô ứng phó không kịp ngã xuống người Lâm Dật Nhân.
"A." Quy Lan xui xẻo làm đệm thịt, nhưng đau không phải sống lưng, mà là ——
Lâm Dật Nhân răng tốt quá hay sao mà vừa vặn đập vào vai cô, nơi bả vai ngay sau đó dâng lên nóng ran cay cay đau, nhưng hết lần này tới lần khác còn bị hô hấp của Lâm Dật Nhân gãi trúng có mấy phần nhột, mùi vị thật là cực kỳ tiêu hồn. Lâm Dật Nhân lòng bàn tay đặt bên hông mềm mại, tay hơi hơi run rẩy, liền xuôi dòng, lướt nhẹ ngày càng nhột hơn, khiến người không nhịn được vặn vẹo một cái.
Quy Lan nhìn xuống, quả muốn bất tỉnh. Khăn tắm đã nhè nhẹ trải rộng dưới đất, ngọn núi cao vút nước dưới chân chầm chậm chảy liên tiếp, hạ lưu con sông là đồng cỏ rậm rạp, rạng rỡ vô hạn.
Lâm Dật Nhân hiển nhiên cũng thấy phong cảnh này, thật có lỗi, thu hồi tầm mắt nhìn lên, lại chạm gương mặt đỏ ửng của Quy Lan. Cô hai mắt mở to nhìn trời hoa bản, trên mặt những đám mây đỏ ửng nhiều mảng lớn, khẩn trương cắn môi, dáng vẻ mặc cho số phận.
Quy Lan chột dạ len lén đưa tầm mắt nhìn xuống, đang chạm mặt cùng Lâm Dật Nhân, lại như chim sợ cành cong mà lùi về, thầm đếm mấy giây, lại trộm nhìn lén lần nữa, lại đụng ánh mắt Lâm Dật Nhân, lúc này không tránh nữa, bốn mắt nhìn nhau, đôi môi khẽ run nhẹ.
Tinh thần từng điểm từng điểm căng lên, lặng lẽ tự nhiên nhu quang vô cùng vô tận, đưa tay có thể lấy được thứ tựa như mảnh nước nhu hoà vậy.
Nhưng hai người đều mất công sức và dũng khí để vươn tay hái ánh sao. Dè dặt, cũng không nhúc nhích, tựa như đứng bên vách đá vạn trượng, rất sợ một động tác liền rơi xuống vực sâu.
Lâm Dật Nhân cảm thấy đầu nóng tựa như ai đem huyền cầm kéo căng đứt thiêu đốt, tay lại đặt lên bờ eo bóng loáng của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng dao động. Quy Lan toàn thân cứng đờ, tay đang nắm ga trải gường qua nắm chặt vạt áo Lâm Dật Nhân, nhìn đôi mắt màu đen của cô, cắn môi nhẹ nhàng gật đầu.
Là cá mắc cạn, muốn há miệng hô hấp.
Là thuyền mắc cạn, muốn lắc thân giãy dụ.
Là củi khô gặp lửa, muốn cháy điên cuồng.
Khi môi đặt lên thân thể nóng hổi bốn bề, kích thích càng nhiều run sợ hơn, thế lửa rốt cuộc lan tràn đến toàn thân, Quy Lan lại không thể giữ nổi một tia phòng bị, mơ hồ, thanh âm khô khốc giao nhau giữa môi và răng phát ra.
Cô vuốt ve mặt người kia, mơn trớn lỗ tai cô ấy, mơn trớn bông tai chợt sáng lên rồi tắt. Âm thanh vui mừng của tình yêu giống như dây tóc đồng hồ nhỏ đến bồng bềnh trôi nổi, giống như ánh sao ôn nhu qua lại, giống như khói lửa kiều diễm dâng lên. Động tình, cô gọi: "Lâm Dật Nhân."
===========
p/s: lâu lâu ló mặt rồi lặn, tiếp tục edit. ==