Sau khi ngâm suối nước nóng một lúc, mấy người họ ngồi đánh bài xem phim ở dưới lầu một. Nhan Hạc Kính bỗng dưng nảy ra ý tưởng sáng mai dậy sớm đi leo núi, mấy người còn lại cũng đồng ý hứa hẹn dậy sớm các kiểu.
Trong sự náo nhiệt của bộ phim hài, vậy mà Nhan Hạc Kính vẫn ngủ gục được, anh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường lúc nào không hay.
Nhan Hạc Kính là người dậy sớm nhất, lần lượt đi gọi từng người dậy, nhưng ai cũng lăn qua lăn lại, than tới than lui, hoàn toàn quên sạch lời hứa son sắt tối hôm qua.
Dù có hơi lề mề nhưng lúc họ xuất phát cũng chỉ mới có bảy giờ sáng. Muốn lên núi thì trước hết phải bắt xe buýt, nhưng mà vấn đề là lúc đến thì chỗ bán vé xe vẫn chưa mở cổng.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, cổng sắt vẫn đóng im ỉm, xung quanh không có lấy một bóng người, chỉ có vài cửa tiệm bán đồ ăn sáng và mấy cửa hàng tiện lợi mở cửa sớm.
Khổng Tuyền đọc lớn cái bảng trước cửa nhà ga: "Thời gian bán vé từ 8 giờ sáng đến 6 giờ tối."
Nhan Hạc Kính chỉ có thể cười hì hì xin lỗi: "Chỉ cần chờ nửa tiếng nữa thôi."
Khổng Tuyền hừ lạnh: "Trời lạnh vầy, hay là chúng ta tìm quán nào ăn sáng trước đi."
Nhan Hạc Kính liền gật đầu đồng ý, tỏ ý sẽ mời mọi người chầu ăn sáng này để tạ lỗi cho việc sáng nay lôi mọi người dậy sớm quá.
Tông Dương đang ngồi cúi đầu băng ghế dài trước cổng nhà ga, đội mũ che khuất mắt. Nhan Hạc Kính thấy cậu vẫn không động đậy, đi qua vỗ nhẹ vai cậu.
"A Dương?"
Lúc này Nhan Hạc Kính mới nhìn thấy Tông Dương đang nhắm mắt lại để ngủ, đang lúc muốn rút tay lại thì Tông Dương đã tỉnh mất rồi.
Tông Dương mở to mắt, nhìn một hồi lâu mới nhìn rõ đó là Nhan Hạc Kính, nắm lấy tay anh một cách rất tự nhiên.
"Buồn ngủ quá hả?" lúc này Nhan Hạc Kính thực sự cảm thấy áy náy, nhìn thấy mắt Tông Dương còn mơ màng, "Còn nếu không ổn thì chúng ta quay về ngủ đi."
Tay Nhan Hạc Kính lạnh như một khối băng, chậm rãi tan chảy trong bàn tay ấm áp của Tông Dương, một cảm giác khó tả dâng lên. Nhan Hạc Kính nắm tay Tông Dương bỏ vào túi áo khoác của mình, nhích lại gần Tông Dương, khẽ ôm cậu.
Tông Dương đẩy vành nón lên để nhìn rõ Nhan Hạc Kính hơn, nói với anh rằng không cần đâu, cũng không buồn ngủ lắm.
"Hôm qua sao anh về phòng được vậy?"
"Em cõng anh về." Tông Dương trả lời.
Nhan Hạc Kính ngỡ ngàng, chăm chú nhìn Tông Dương: "Một mình em cõng anh lên sao?"
"Lần trước em cũng cõng anh một lần rồi mà."
Nhan Hạc Kính nhớ lại lần mình say rượu xấu hổ đó, im lặng một lúc, nói: "Vậy hôm qua sao không ngủ ở phòng anh luôn."
Lần này đến lượt Tông Dương cạn lời, chắc chắn là do câu hỏi chọc ghẹo của Nhan Hạc Kính rồi, chỉ là cậu cũng không còn né tránh ánh mắt của Nhan Hạc Kính nữa. Ngược lại, Nhan Hạc Kính bị Tông Dương nhìn chằm chằm đến mức hưng phấn, anh cảm thấy vui vẻ mỗi khi Tông Dương bị chọc đến mức không nói nên lời, anh cũng thích cảm giác có thể thoải mái nhìn ngắm Tông Dương.
Nhan Hạc Kính lui ra sau một chút, kéo Tông Dương đang ngồi ở ghế dậy: "Đói quá à."
Tông Dương tiến về phía trước vài bước, nói: "Anh muốn ăn gì?"
"Anh muốn ăn bánh bao hấp, sủi cảo và trứng chiên!"
*
Lúc quay lại vẫn còn sớm, vì vậy không cần phải xếp hàng, nhân viên chỉ mới vừa thay quần áo ra ngoài liền bán vé xe cho họ ngay.
Họ là nhóm du khách đi sớm nhất, vậy nên trên xe buýt cũng không có quá nhiều người. Qua mười mấy phút liền đến trạm, quãng đường kế tiếp phải xuống xe để đi bộ.
Buổi sáng trên núi khá lạnh đã vậy gió lại lớn, Nhan Hạc Kính vừa xuống xe đã bị lạnh đến mức muốn đóng băng cả người, liền rúc vào trong cổ áo.
Phía trước là những bậc thang dài vô tận, núi non bốn phía bị che phủ bởi sương mờ. Nhờ có thói quen dậy sớm chạy bộ mỗi buổi sáng mà thể lực của Nhan Hạc Kính rất tốt, bước chân vững vàng leo từng bậc thang, cách mấy người phía sau cả một đoạn xa. Cuối cùng chỉ có mình Tông Dương đuổi kịp được anh, một lúc sau hai người quay lại thì không còn thấy được mấy người Khổng Tuyền nữa, nên mới quyết định nghỉ ngơi một lát, chờ ba người kia đuổi kịp.
Trên đường đi có rất nhiều cửa tiệm, Nhan Hạc Kính mua một phần lẩu Oden. Leo núi xong thì được uống canh ấm, dạ dày và cả người cũng ấm dần lên, vậy nên anh cũng không nhờ Tông Dương sưởi ấm tay giúp mình nữa.
"Hôm qua em nói gì với Hà Văn Đảo vậy?"
Tối qua lúc mọi người đang nghỉ ngơi, Nhan Hạc Kính có thấy Tông Dương đi theo Hà Văn Đảo ra người.
Tông Dương cầm ly cà phê ấm nóng trong tay, uống một ngụm rồi nói: "Không có nói gì cả."
"Thôi đi" Nhan Hạc Kính thoáng nhún vai, "Sáng nay cậu ấy cứ là lạ thế nào ấy, cũng không chịu nói gì hết."
Sáng nay lúc thức dậy, Nhan Hạc Kính tìm Hà Văn Đảo để mượn kem dưỡng da tay, Nhan Hạc Kính nói rất nhiều, nhưng Hà Văn Đảo chỉ lo tìm kem dưỡng tay rồi đưa cho anh, một lời cũng chịu nói.
"Em nói là bây giờ anh và em đang quen nhau."
Nhan Hạc Kính gật gật, rồi lại hỏi: "Nếu anh với em không quen nhau, em sẽ quen cậu ấy sao?"
"Không biết" Tông Dương đưa ra một đáp án mơ hồ, "Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ quen ai hết."
Nhan Hạc Kính bỗng nhận ra: "Vậy anh là mối tình đầu của em sao?"
Tông Dương nhìn Nhan Hạc Kính, khẽ cười: "Có thể nói là như vậy."
"Không vấn đề gì, anh sẽ dạy em cách yêu." Nhan Hạc Kính tự tin nói, nhưng mới vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, ủ rủ nói: "Thôi bỏ đi, mấy chuyện tình cảm trước đây của anh cũng rối tinh rối mù cả lên."
Tông Dương bóp ly giấy lại, ném vào thùng rác, nói: "Đối với em thầy Nhan là một người đặc biệt, còn đối với thầy Nhan em chỉ là một người bạn trai bình thường mà thôi."
Cuối cùng phía chân trời cũng xuất hiện một chút ánh sáng mờ ảo, nhờ đó mà tuyết cũng bớt đi cảm giác lạnh lẽo, sắc trắng cứ từ từ lan rộng cả ngọn núi.
Nhan Hạc Kính ngẩng đầu nhìn Tông Dương, Tông Dương tựa người vào lan can, nhìn thấy vẻ mặt nghịch ngợm của Nhan Hạc Kính, họ cách nhau một đoạn nhỏ, nhưng Tông Dương lại cảm thấy có một bàn tay vô hình nào đó đang đẩy cậu về phía anh.
Lần đầu tiên hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, gần đến mức trong mắt Tông Dương chỉ có Nhan Hạc Kính mà thôi.
"Em là người làm cho anh nhớ mãi không quên, không phải em thì không thể là ai khác được nữa, em là người đặc biệt nhất còn gì." Nhan Hạc Kính vươn tay về phía Tông Dương.
Tông Dương luôn muốn trở thành người đặc biệt trong lòng của Nhan Hạc Kính, nhưng cậu cũng không hy vọng Nhan Hạc Kính có ý nghĩ không thể sống khi thiếu cậu, hoặc không là cậu thì không là ai khác.
*
Tiền vé đi cáp treo lên núi rất đắt nhưng chỉ cần mất vài phút là đến nơi, sau khi năm người hội ý một lúc, cảm thấy không còn đủ sức để leo lên nữa nên chọn đi cáp treo.
Không hiểu sao lúc này lại rất đông người, số du khách muốn đi cáp treo cũng rất nhiều. Nhan Hạc Kính đi vào trong cáp treo, do mặt đất trơn trượt nên suýt chút nữa là bị một người đàn ông trung niên đẩy ngã, may là có Tông Dương đỡ lấy anh, đã thế người đàn ông kia còn mắng anh đi đường không có mắt hay sao.
Tông Dương nheo mắt nhìn người kia một cái, người đàn ông đó lúc đầu còn hung hăng, lúc sau mới chịu ngoan ngoãn xin lỗi. Nhan Hạc Kính nhìn thấy vậy liền kéo tay áo Tông Dương, nói: "Không có gì đâu, đông người quá nên đụng nhau cũng là điều khó tránh khỏi mà."
"Cứ vậy mà bỏ qua sao?"
Nhan Hạc Kính đi vòng đến phía góc của cáp treo, trả lời: "Anh lười đôi co với mấy người như vậy."
Nhan Hạc Kính cứ nghĩ là ngồi cáp treo là có thể thấy được toàn cảnh của núi tuyết, không ngờ cảnh đẹp ngoài cửa sổ đều bị sương mù che mất, chỉ còn lại một mảng trắng xoá mờ ảo, Nhan Hạc Kính tựa đầu lên kính, không khỏi thất vọng mà thở dài một tiếng.
Tông Dương dựa vào người Nhan Hạc Kính, nói: "Lần sau nếu đi vào mùa hè sẽ ít tuyết hơn, lúc đó chắc sẽ thấy được cảnh bên ngoài."
Nhan Hạc Kính xoay người: "Mùa hè năm nay cậu sẽ đi với anh sao?"
Tông Dương đồng ý mà không cần nghĩ ngợi, rồi lát sau lại nghĩ đây cũng không phải là lời hứa gì quá khó khăn.
*
Hà Văn Đảo xung phong lái xe về, Nhan Hạc Kính đoán chắc tại Hà Văn Đảo không muốn ngồi ghế sau cùng với anh nên mới phải chịu khổ mà nhận việc lái xe.
Cả xe đều mệt mỏi ngủ hết, Nhan Hạc Kính cũng sợ Hà Văn Đảo buồn ngủ lây, cố gắng không ngủ, lâu lâu nói chuyện vài câu để Hà Văn Đảo không bị buồn ngủ, còn hỏi cậu ta có mệt không, nếu mệt thì có thể đổi cho anh lái.
Hà Văn Đảo nhìn Nhan Hạc Kính qua gương chiếu hậu, hơi mất tự nhiên mà nói không cần, cậu ta không mệt. Sau đó lại do dự trong chốc lát, giống như đang suy nghĩ gì đó, muốn nói rồi lại thôi, Nhan Hạc Kính thấy vậy không nhịn được nữa, nói cậu ta có gì thì cứ nói ra.
Hà Văn Đảo nói: "Từ lâu tôi đã cảm nhận được anh không giống những người khác nên vẫn luôn lo lắng, đề phòng."
Không cần giải thích gì thêm, Nhan Hạc Kính cũng đủ hiểu ý tứ của những lời này, nhưng vì anh sợ Tông Dương đang ngủ có thể nghe thấy hai người nói chuyện nên chỉ nói: "Vậy sao?"
Nhan Hạc Kính không biết rằng đối với Tông Dương anh đặc biệt đến mức nào, thế nhưng anh cũng không bởi vì những lời Hà Văn Đảo nói mà cảm thấy sung sướng hay vui vẻ gì. Anh sợ Tông Dương có thể sẽ đẩy anh ra, có thể làm lơ như không thấy anh, cũng có thể nói những lời lạnh nhạt tựa như "Đừng gặp nhau nữa" với anh. Dĩ nhiên Nhan Hạc Kính không muốn nghĩ đến những chuyện như vậy, nhưng tâm trí vẫn cứ nghĩ đến mãi.
Anh nhìn về phía Tông Dương đang say ngủ, lúc này Hà Văn Đảo lại nói: "Chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao?"
Nhan Hạc Kính không biết phải trả lời như thế nào.
*
Đường về không bị kẹt xe nên đi nhanh hơn nhiều. Nhan Hạc Kính vừa mới bước vào nhà, còn chưa kịp đóng cửa lại, đã nghe thấy tiếng của Tông Dương gọi anh từ phía sau.
Nhan Hạc Kính quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại đến đây, chẳng phải là hẹn ngày mai mới gặp nhau sao?"
Tông Dương đeo ba lô, gần như là chạy đến, thở dốc, đầu tóc rối tung.
Cậu lấy lại nhịp thở, nói: Chỉ là muốn nhìn anh thêm một chút."
Tông Dương đi theo Nhan Hạc Kính vào cửa, nhìn Nhan Hạc Kính đổi giày, thả vali hành lý xuống, nằm lên sô pha. Anh than thở hôm nay đi nhiều quá, rồi lại lấy điện thoại ra xem hôm nay mình đã đi được bao nhiêu bước chân rồi, xong còn khoe mình là người đi được nhiều bước nhất trong tất cả bạn bè trên Wechat, rồi lại thắc mắc tại sao hai người cùng leo núi chung mà số bước của Tông Dương lại ít hơn mình nhiều vậy.
Một hồi sau vẫn thấy Tông Dương im lặng không nói gì, anh bèn đi đến sờ mặt Tông Dương, hỏi Tông Dương bị sao vậy.
Tông Dương muốn nói rằng cậu đã từng tưởng tượng Nhan Hạc Kính sẽ làm việc gì trước tiên khi về đến nhà, cởi giày, thay quần áo, tắm hay làm việc. Cậu cũng từng tưởng tượng ra dáng vẻ của Nhan Hạc Kính khi lúc xem tivi, lúc ngủ, tưởng tượng đến những thói quen và hình ảnh sinh hoạt đời thường của anh. Thế nhưng chưa có một lần nào cậu dám tưởng tượng đến cảnh mình sẽ trở thành một phần trong cuộc sống sinh hoạt của Nhan Hạc Kính.
Cậu đã đến nhà Nhan Hạc Kính rất nhiều lần, đã từng tiến vào anh ngay trên giường của Nhan Hạc Kính, đã dùng mùi hương dầu gội mà Nhan Hạc Kính gội, cũng đã từng mặc những bộ đồ thơm mùi nước giặt mà Nhan Hạc Kính đã từng dùng. Chỉ là chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có được Nhan Hạc Kính, cho dù chỉ là một ảo tưởng nhỏ nhoi xẹt qua trong đầu cũng không hề dám.
Nhan Hạc Kính là vì say nên mới hôn cậu, là vì vui vẻ nên mới lên giường với cậu, là vì cảm thông nên mới đối xử tốt với cậu.
Tông Dương chưa làm được gì cả, thậm chí còn có lúc cậu làm Nhan Hạc Kính phải buồn, thế nên cậu không thể tiếp nhận tình cảm của Nhan Hạc Kính một cách thoải mái được.
"Em không hề dũng cảm, cũng chẳng thành thật, không biết nói lời ngọt ngào cũng không biết làm thế nào là lãng mạn, cũng chưa từng yêu ai."
Tông Dương khó khăn mở miệng, cậu cảm thấy cổ họng mình khô khốc, giọng nói cũng không còn rõ ràng nữa. Càng như vậy cậu lại càng sợ Nhan Hạc Kính không nghe được lời mình nói, nên phải nói lớn tiếng hơn.
"Nhưng em có thể học, học cách thẳng thắn thể hiện cảm xúc và học cách lãng mạn, học cách thể hiện tình yêu với anh, học cách làm thế nào để anh không làm anh phải buồn."
Tông Dương trước mắt Nhan Hạc Kính lúc này là một người yếu đuối, thiếu đi tình yêu, cậu dùng giọng nói ngắt quãng để bày tỏ và hứa hẹn một cách vụng về. Vừa chân thực vừa không hề lãng mạn thậm chí còn có phần vụng về thế mà lại khiến cổ họng Nhan Hạc Kính đau rát, khiến tim anh cảm thấy nhói đau.
"Năng lực học tập của em rất tốt, nên anh không cần phải lo lắng." Tông Dương nói, "Cũng không cần phải hoài nghi."
Tông Dương không nói cho Nhan Hạc Kính biết rằng, ngày đó sau khi cậu nhìn thấy Nhan Hạc Kính xoá Wechat và số điện thoại của mình, cậu đã đau khổ đến mức nào.
Cậu lúng túng và khổ sở đến mức không biết phải ra khỏi hầm giữ xe bằng cách nào, cậu cứ vào thang máy đi lên tầng mà Nhan Hạc Kính đang ở, cứ đứng ngốc trước nhà anh mà không biết phải làm sao.
Hối hận và đau khổ bao phủ lấy Tông Dương, cậu cứ không ngừng gửi tin nhắn Wechat cho Nhan Hạc Kính nhưng chỉ nhận được vô số dấu chấm than màu đỏ.
Cậu cũng không nói cho Nhan Hạc Kính biết mình bị chứng mất ngủ từ nhiều năm rồi, cũng không nói rằng mình đã vui đến mức nào khi thấy Nhan Hạc Kính ngồi trên xe sáng hôm đó, lúc đó cũng là lúc cậu quyết tâm không buông tay anh ra nữa.