Xuyên qua cổng sân có thể nhìn thấy một con đường nhỏ lót bằng gạch đá và sỏi, hai bên đường trồng đủ các loại cây và hoa nhiều màu sắc, chỗ gần tường vây còn có một bể bơi có hình dạng uốn lượn*, có cơn gió thổi qua khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng, tựa như vô số viên kim cương rơi vào trong nước.
*Bể bơi hình bất quy tắc:
Tạ Diễn hoàn toàn ngây người.
Cù Tranh Viễn đỡ thắt lưng cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía cửa: “Em lấy dấu vân tay trước đi.”
“Khoan đã…” Tạ Diễn thức tỉnh từ trong cơn mơ mộng của tư tưởng tiểu tư sản, “Anh mua khi nào thế? Sao em không biết chút nào hết.”
“Từ khi bắt đầu giao dịch thì anh đã đặt rồi, cũng đã mấy năm, tiến độ thu công ở bên này chậm, cứ xét duyệt tới lui hoài, năm trước mới chính thức bàn giao nhà.”
“Không phải trong thời gian đó anh đã có một căn rồi à?”
“Tính bảo mật kém quá, em quên chuyện bị chụp trộm trước đó rồi à?”
“À…” Tạ Diễn gật đầu, “Đúng ha.”
Cù Tranh Viễn: “Sao thế, em không thích chỗ này à?”
Tạ Diễn:”Đương nhiên là không phải…chỉ là em cảm thấy chỗ này quá xa hoa.”
“Này đâu tính là xa hoa, anh thấy nó còn không bằng cái gara để xe của nhà người ta nữa.” Cù Tranh Viễn đẩy cửa, dắt tay Tạ Diễn bước vào trong, “Trong thời gian đó thì căn nhà kia là do người nhà anh mua cho anh dùng khi đi học, chủ hộ cũng là ba anh, trước đó anh từng thương lượng với ông cho thuê căn nhà đó, tiền cho thuê dùng để mua đồ ăn cho bé Hổ và bé Sư Tử, sau này nếu như em nhìn thấy mèo lang thang mà lại mềm lòng thì cũng có thể nhặt về nuôi trong vườn cho tụi nói chơi với nhau.”
“Anh hy vọng em về đây công tác hả?” Tạ Diễn hỏi.
“Em muốn sao cũng được. Nếu em thích Hạ Thành hơn, chúng ta có thể mua một căn nhà khác ở đấy, lúc nghỉ thì cùng về một chuyến, không có gì đáng ngại.” Cù Tranh Viễn xoa nắn khớp xương của cậu, giấu một túi đầy vẻ tự hào nói tiếp: “Mấy năm nay anh tích góp được rất nhiều tiền, sau này sẽ giao hết cho em giữ.”
Tạ Diễn sợ tới mức nói lắp: “Em, em, em không hiểu ba cái chuyện quản lý tài sản đâu, vẫn nên thôi đi, để ở chỗ em thì sau mười năm bị rút hết đó.”
Cù Tranh Viễn cười lớn: “Không phải để em quản lý tài sản, sau này tiền của anh chính là tiền của em. Em có thể quẹt thẻ của anh thoải mái mua những thứ em thích.”
“Lời này nghe sao giống như anh đang bao nuôi em thế.”
Cù Tranh Viễn không biết nên giải thích cảm giác hiện tại của mình như thế nào, có rất nhiều bạn bè và bạn học xung quanh hắn đua nhau kết hôn, ngay cả Giang Trình, một người coi tiền như mạng cũng chủ động đưa thẻ lương cho vợ sau đêm tân hôn, tiền tiết kiệm của hai vợ chồng thì cùng nhau bảo quản, mỗi khi phải tiêu tiền sẽ ngồi xuống họp bàn với nhau.
Đây là sự tín nhiệm và trách nhiệm giữa vợ chồng.
Mặc dù Giang Trình luôn than việc ví của nó không có một đồng nào và đôi khi không được tự do, mỗi tháng đều phải xin vợ tiền tiêu nhưng có thể thấy thằng ngốc đó rất vui nữa là đằng khác.
Nhưng hắn và Tạ Diễn thì khác.
Không thể lĩnh giấy chứng nhận kết hôn cũng không có điều khoản ràng buộc nhau.
Cho đến bây giờ vẫn là người nào xài tiền người nấy, nhiều nhất là tặng nhau một món ngày trong ngày lễ, Tạ Diễn chưa từng quan tâm hắn kiếm được bao nhiêu, hắn cũng không biết thu chi mỗi tháng của Tạ Diễn là bao nhiêu, vậy nên hắn luôn thấy thiếu chút sự tương tác giữa vợ chồng.
Hắn có một niềm hoài nghi mãnh liệt rằng kiếp trước mình là một con lừa nên kiếp này thích bị người khác quản như thế, nhưng nếu nói toạc ra thì cũng hơi kỳ nên hắn nói một câu vừa đơn giản vừa dễ hiểu: “Cho em xài thì em cứ xài thoải mái, em cứ khách sáo với chồng em làm gì.”
Tạ Diễn bật cười khi nghe hắn nói hai chữ ‘chồng em’, “Có phải anh vẫn hy vọng em chuyển về đây công tác không?”
“Sao cũng được, nếu em thích Hạ thành hơn, chúng ta sẽ mua một căn nhà ở đó để ở lâu dài, dù thế nào cũng theo sở thích của em hết.” Cù Tranh Viễn nói.
Tạ Diễn biết Cù Tranh Viễn cũng có cảm giác quyến luyến sâu nặng với quê hương, cậu không muốn hắn cứ chiều theo mình mãi, nghĩ cũng khỏi cần đã nói: “Lúc về em sẽ xin lãnh đạo điều nhiệm, nếu không được thì em thi lại.”
“Em đừng lo, ở đâu cũng được.” Cù Tranh Viễn đẩy cậu đi tiếp về trước, “Từ trong ra ngoài cả căn nhà này đều là anh nhờ bên công ty Giang Trình thiết kế đó, em thấy sao, cũng tạm được nhỉ?”
Hơn xa tạm được ấy chứ, rõ ràng là thiên đường chốn nhân gian.
Trong mắt Tạ Diễn tràn ngập ý cười: “Khi còn nhỏ, em từng mơ tưởng nhà mình có một bồn tắm lớn chút, như vậy em có thể bơi ở bên trong rồi.”
“Anh cũng thích bơi, sau này chúng ta có thể bơi với nhau.” Cù Tranh Viễn nói mà còn thừa cơ nhéo mông cậu.
Tạ Diễn cũng thuận tay nhéo hắn một cái: “Nhưng thực ra em bơi không giỏi đâu, em chỉ biết kiểu bơi chó và bơi ếch thôi.”
“Bơi thêm mấy lần sẽ biết thôi, sau này anh sẽ từ từ dạy em.”
Tạ Diễn phát hiện một vườn rau nhỏ được tạo thành bởi hàng rào gỗ bao quanh, trong vườn không chỉ có cây ăn quả mà còn có rau tươi theo mùa, cậu nhanh chân chạy tới hái một quả cà chua nhỏ lau sạch rồi bỏ vào miệng.
“Ngọt quá!” Cậu lại hái một quả khác, lau sạch sẽ rồi nhét vào miệng Cù Tranh Viễn, hai mắt như đang toả sáng hỏi hắn, “Có phải rất ngọt không anh?”
“Ừ, ngọt lắm” Cù Tranh Viễn đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đá nhỏ bên cạnh vườn rau.
“Anh thuê người trồng mấy thứ này hả?” Tạ Diễn cũng ngồi xuống.
“Ừ.” Cù Tranh Viễn nói, “Không phải năm ngoái anh đến thăm nhà thầy Vạn Lý Chu à, sân nhà của y trồng đầy rau củ hoa quả, còn do chính tay y trồng, thế là anh nảy ra chút cảm hứng, anh gọi người ta ngăn ra cho anh một vườn rau nhỏ, em muốn ăn cái gì thì ra vườn hái cái đó.”
Tạ Diễn: “Y lớn tuổi không anh?”
“Lớn hơn anh tầm bốn tuổi, nhìn chẳng nhìn ra đâu, à đúng rồi, y có nhận nuôi một đứa bé đấy, anh thấy tụi mình cũng có thể nhận nuôi một đứa đó.”
Tạ Diễn kinh ngạc: “Con nuôi? Y đã kết hôn rồi hả?”
Cù Tranh Viễn: “Chưa, không phải y nhận con nuôi cùng Chung Vị Thời à, em không biết hả?”
“Chung Vị Thời á!??”Tạ Diễn mở to mắt như chuông đồng.
Ấn tượng của cậu về Chung Vị Thời dừng lại thời cấp ba. Khi đó điều kiện gia đình của cậu ta rất tệ, có một lần cậu còn bị lạc khi dẫn bà của cậu ta đi khám, vậy nên làm thêm đều do Chung Vị Thời kéo cậu đi cùng.
Bao gồm cả bản dịch G.V chết dẫm kia cũng do Chung Vị thời giới thiệu cho cậu.
Bây giờ nghĩ lại cậu vẫn còn bật cười xấu hổ.
Cậu nhớ cậu ta đã bỏ học và đi làm công sau khi học xong lớp mười một, sau đó vì một chuỗi sự việc phát sinh nên bọn họ mất liên lạc, nhưng cậu vẫn biết Vị Thời gia nhập giới giải trí quay được mấy tác phẩm phim ảnh rồi, tác phẩm tiêu biểu chính là [Sí Diễm] của Vạn Lý Chu.
Đó là một bộ phim điện ảnh đề tài hình sự, Khương Phi còn rủ cậu đi xem cùng.
Cù Tranh Viễn ghé vào tai cậu, nhỏ giọng thì thầm tin bát quái: “Thật ra, quan hệ của bọn họ cũng giống hai chúng ta.”
“Đậu xanh!!”Tạ Diễn sửng sốt, “Không thể nào!!! Cậu ta là gay á?? Sao em chưa bao giờ biết thế, ngày trước cậu ta ghét đồng tính mà, thẳng như thép luôn.”
“Anh cũng từng từng ghét đồng tính đấy thôi.” Cù Tranh Viễn nói.
Tạ Diễn cạn lời.
Cậu vẫn còn nhớ Chung Vị Thời từng nói cậu ta thích những cô gái nhỏ tuổi hơn nhưng cuối cùng, cậu ta lại yêu một người còn lớn tuổi hơn Cù Tranh Viễn.
Đúng là chỉ cần con người ta sống đủ lâu thì sẽ luôn có cơ hội gặp phải những niềm kinh hỉ ngoài ý muốn.
Tạ Diễn hỏi với vẻ kích động: “Anh có phương thức liên lạc của Chung Vị Thời không? Cho em với! Khi nào có thời gian em sẽ tìm cậu ta tâm sự chuyện cũ.”
“Anh không quen cậu ta lắm vì dù sao cậu ta cũng là vợ của người khác.” Cù Tranh Viễn nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu không thì lần sau anh mời thầy Vạn đến, em có thể hỏi anh ta cách thức liên lạc, nhưng đừng rêu rao nhé em, chẳng được mấy người trong vòng giải trí biết chuyện họ là một đôi đâu.”
Tạ Diễn híp mắt: “Vậy làm sao anh biết?”
“Hôm đó thầy Vạn mời anh đến nhà anh ta uống trà rồi chính miệng anh ta nói với anh như vậy.” Miệng Cù Tranh Viễn cười ái muội, “Vả lại đứa bé kia gọi anh ta là ba, gọi Chung Vị Thời là ba nhỏ, nếu nói hai người đó chỉ là anh em tốt thì anh sẽ ăn hết một vườn hoa này cho em xem.”
Tạ Diễn trơ ra như phỗng, nhưng sau khi tiêu hoá xong thông tin cậu lại nhịn không được mà cười lớn, năm đó chỉ có cậu và Cù Tranh Viễn đi trên con đường đầy chông gai ấy, có đồng loại xuất hiện khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác an toàn.
Cậu khó mà nén được lo lắng nói: “Con của họ bao nhiêu tuổi rồi anh?”
“Năm nay bốn tuổi, nghe nói là được cô nhi viện nhận nuôi, đứa nhỏ đó mắc bệnh tim bẩm sinh nên bị người nhà vứt bỏ, sau khi nhận nuôi nhóc đó, thầy Vạn liền đưa nó đi bệnh viện phẫu thuật. Bây giờ bé đó khá khỏe mạnh, là con lai nên đẹp lắm, dễ thương, miệng ngọt, còn gọi anh là ‘anh trai’ nữa đấy!”
Tạ Diễn cười haha nói: “Chỉ vì bé nó gọi anh là anh trai nên anh mới thấy nó đáng yêu chứ gì!”
“Nhưng tuổi của anh không đủ tiêu chuẩn, anh chỉ có thể nhận nuôi mấy bé trai thôi. Bên cô nhi viện có quy định, nếu nhận nuôi con gái thì độ chênh lệch tuổi giữa cha và đứa bé phải trên 40 tuổi. Có nghĩa là khi anh nghỉ hưu mới làm ba được, bị ba mẹ có nhiều con nhỏ của mấy đứa bạn cùng lớp đánh bại mất thôi, có khi còn làm tổn thương lòng tự trọng mỏng manh của đứa bé nữa.”
Tạ Diễn ngạc nhiên: “Anh suy nghĩ nhiều rồi!”
Thật ra trước đây Cù Tranh Viễn cũng rất ghét trẻ con, cảm thấy chúng rất ồn ào còn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi, nhưng từ sau khi tái hợp với Tạ Diễn, rất nhiều suy nghĩ của hắn đã dần thay đổi.
Hắn mong được cùng Tạ Diễn đưa bé cưng đi học, chơi trò chơi gia đình, cùng đi bơi, nhất là khi hắn nhìn thấy bé con lai chạy đến ôm đùi Chung Vị Thời gọi “Ba nhỏ ơi ôm con”, trái tim bé bỏng của hắn sắp tan chảy rồi.
Hắn trộm ghen tị.
Nhưng nói sao thì nói, Tạ Diễn vẫn còn là một bé cưng, từ vẻ mặt nhạc nhiên của cậu cũng có thể nhìn ra cậu còn chưa có sự chuẩn bị nào với vấn đề này.
Cù Tranh Viễn nói: “Anh chỉ nói vậy thôi, đợi khi nào em chuẩn bị ổn rồi mình bàn tiếp.”
Tạ Diễn nghi hoặc hỏi: “Em đâu cần mang thai, cần chuẩn bị cái gì chứ?”
“Chuẩn bị tâm lý đó em.” Cù Tranh Viễn nói, “Sau khi thành viên mới vào nhà mình ở rồi thì không thể trả nhóc đó về chỗ cũ được nên lỡ như em muốn cùng anh trải qua thêm vài thế giới hai người thì….”
Tạ Diễn cười nói: “Vẫn nên sớm nhất có thể đi, đợi thêm nữa chắc anh thành ông nội thật quá.”
Tuy nói như vậy nhưng sau cùng bọn họ vẫn quyết định đợi công việc của Tạ Diễn được giải quyết xong đâu vào đấy rồi mới nhận nuôi một đứa bé.
Đi dọc theo đến cuối con đường này là đến cửa.
Không gian của biệt thự rất lớn, tổng cộng ba tầng, cách bài trí cực kỳ tinh tế, mỗi một góc của công trình đều là tâm huyết của nhà thiết kế.
Cù Tranh Viễn dẫn cậu đi thăm quan từng tầng một, còn giống như đại lý bất động sản luyên thuyên không ngừng: “Nơi này ánh sáng tốt nên anh quyết định biến nó thành phòng làm việc cho em, phòng của anh thì ở bên cạnh.”
Tạ Diễn thấy chiếc tủ đựng đầy sách và một khối Rubik mà năm đó cậu quên cầm theo, cậu lại một lần nữa cảm động vì những điều nhỏ nhặt ấy.
Phòng ngủ chính được quét dọn không còn chút bụi, một chiếc giường lớn chiếm một phần ba không gian được đặt ở hướng bắc nam, phía nam có một cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ, nhìn xuống có thể được toàn cảnh sân vườn.
Lúc này cậu mới phát hiện, những viên đá cuội trong sân không phải tuỳ tiện xếp lại thành hàng như vậy cho vui, mà đó chính ngày sinh của cậu.
Ánh chiều tà kéo dài cái bóng của cậu, Cù Tranh Viễn chậm rãi bước đến chỗ cậu khiến hai chiếc bóng chạm vào nhau.
Hốc mắt Tạ Diễn đỏ hoe, Cù Tranh Viễn ôm cậu từ phía sau rồi nhẹ nhàng hôn lên tai cậu: “Sinh nhật vui vẻ Tạ Diễn, em phải mãi mãi hạnh phúc nhé.”
Hoàng hôn phủ lên người bọn họ một tầng ánh sáng vàng kim.
Tạ Diễn vẫn không kìm nổi nước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, những thành phố mà cậu đi qua đếm xong hai bàn tay còn chưa đếm hết, nhưng một nơi giữ ý nghĩa chân chính có thể xem là “nhà” thì thật sự chưa có.
Bởi vì mỗi lần cậu chuyển đến một nơi, còn chưa kịp nảy sinh tình cảm với nó thì đã vì đủ loại lý do cá nhân mà chuyển đi, nên dù có ở chỗ nào, cậu cũng cảm thấy mình giống một kẻ lang thang, đi một bước tính một bước.
Đối với cậu mà nói, nhà chỉ là một nơi dùng để ngủ.
Ký túc xá trường học, ký túc xá đơn vị, khu chung cư tồi tàn, thậm chí là nhà nghỉ nhỏ hổng gió, cậu đều có thể yên giấc.
Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy không giống nhau.
Đây hoàn toàn là không gian bí mật thuộc về cậu và Cù Tranh Viễn, có ký ức quá khứ thuộc về họ, cũng có cả những kế hoạch của họ trong tương lai, tất cả đều là thật và cũng khiến người ta mong chờ.
Quãng đời còn lại, cậu không còn phải lang bạt khắp nơi mà chỉ là du lịch thôi.
Cù Tranh Viễn tựa cằm lên hõm vai cậu: “Em có bằng lòng chuyển hộ khẩu qua chung với anh không? Nếu không anh sợ rằng em ở một mình sẽ cô đơn lắm.”
Tạ Diễn xoay người nhào vào trong lòng hắn, nước mắt lăn dài trên má thấm ướt vai của Cù Tranh Viễn: “Em nguyện ý.”
Thanh âm nghẹn ngào nức nở của cậu vang lên, Cù Tranh Viễn vuốt nhẹ gò má cậu rồi hôn lên khoé mắt đỏ hoe ấy, xuôi theo vệt nước mắt hôn lên bờ môi ẩm ướt mềm mại, Tạ Diễn dồn toàn bộ sức lực hôn đáp trả hắn.
Thời gian lãng mạn.
Nó luôn là chứng nhân của quá khứ, chứng nhân của hiện tại và sẽ chứng kiến cả tương lai.
Họ hôn nhau trong ánh chiều tà cuối cùng, hôn tới hôn lui rồi lại bật cười.
Tạ Diễn dựa vào cửa sổ sát đất: “Buổi tối chúng ta cùng đi ngắm sao nhé!”
Cù Tranh Viễn: “Hoan hô!”
——Toàn văn hoàn——
Lời của chúng mình: Bộ này đến đây là kết thúc, phải tạm biệt Tạ Diễn và Cù Tranh Viễn rồi. Tuy chỉ làm tiếp phần sau của bộ truyện nhưng đây cũng là bộ đầu tiên trong nhà làm xong. Nếu có sai sót gì các bạn hãy góp ý cho tụi mình nhé. Mong là các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ các bộ khác trong nhà tụi mình nha. Xie Xie!