Tạ Diễn thuê một căn nhà nhỏ ở trong một khu chung cư đã có từ rất lâu rồi, hai mặt tường bị bao kín bởi vô số lá thường xuân [1], phòng bảo vệ thì vắng tanh, bên trong để ngổn ngang toàn đồ chuyển phát nhanh.
“Không có chỗ để xe hả em?” Cù Tranh Viễn hỏi.
“Để đại ở bên đường là được ạ!”
Vừa bước vào hành lang, đèn kích hoạt bằng giọng nói lập tức bật sáng, hay tay Cù Tranh Viễn xách đầy đồ đạc, ánh mắt tò mò đánh giá xung quanh. Khu chung cư cũ không lắp camera giám sát, thang máy cũng không có luôn.
Cầu thang hẹp vừa đủ cho một hàng ba người đi, có lẽ đã lâu không có người quét dọn nên trong không khí thoang thoảng một mùi ẩm mốc, trên mặt đất còn có mấy vệt nước canh đã khô.
Nhà là kiểu một tầng hai hộ, căn Tạ Diễn thuê nằm ở tầng ba.
Cạnh cửa có một cái giá để giày nhỏ bằng gỗ, giày thể thao được sắp xếp rất gọn gàng, trái ngược hoàn toàn với cái kệ ở tầng dưới chất đầy hộp đồ ăn mang về.
“Để em vào dọn dẹp trước, anh ở ngoài này đợi nhé!” Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn định bảo để anh giúp em nhưng sau đó hắn lại nghĩ, một người đàn ông độc thân sống một mình lâu như vậy, chắc chắn sẽ có vài thứ xấu hổ cần giấu diếm…
Tạ Diễn dễ mắc cỡ nên phải giấu cho kỹ.
Hắn ngoan ngoãn phối hợp, dựa lưng vào tường nghịch điện thoại, tỏ vẻ mình sẽ không nhìn lén đâu.
Lúc cửa phòng đóng lại, hắn còn áp tai vào cửa, thủ thỉ: “Yên tâm thu dọn nhé, anh còn nhiều thời gian ở cùng em lắm!”
Tạ Diễn chống nạng đi đến ban công, bé mèo nhỏ ngơ ngác nhìn cậu chằm chằm, mãi cho đến khi cậu cầm xẻng xúc phân cho nó, nó mới kích động kêu réo lên.
Lúc đi công tác xa nhà, Tạ Diễn thường nhốt bé Sư Tử ở trên ban công, vì cửa sổ khép hờ để không khí dễ bay vào hơn nên chỗ này cũng không nặng mùi lắm.
Máng nước tự động dự trữ lượng nước cho một tuần giờ chỉ còn thấy đáy, bát cho mèo ăn bằng inox bị nó liếm sạch bóng.
Tạ Diễn ngồi xuống ghế đẩu để dọn phân, sau đó mở gói thức ăn ra đút cho nó, mèo nhỏ lập tức lao đến, vui vẻ rừ rừ vài tiếng rồi nhai ngấu nghiến.
Tạ Diễn vỗ vỗ lưng mèo vài cái, cậu đứng dậy đi vào phòng ngủ cất hết những thứ liên quan đến Cù Tranh Viễn vào hộp và nhét nó xuống gầm giường.
“Xong rồi nè.” Khi Tạ Diễn mở cửa, vì bị mất thăng bằng nên Cù Tranh Viễn ngã đè lên người cậu, may là cả hai đều phản ứng nhanh nên không ngã nhào xuống đất.
Cù Tranh Viễn xấu hổ giật giật vạt áo rồi xách đồ vào phòng.
“Phòng rộng thật đấy, em sống một mình à?”
“Không, còn có một em gái nhỏ nữa.”
“Hả?!” Cù Tranh Viễn kinh ngạc nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì thuộc về con gái. Tuy nhiên, trong căn nhà này đúng là có tận hai phòng ngủ, hắn cau mày hỏi: “Hai người sống chung từ lúc nào?”
Tạ Diễn thành thật trả lời, “Tụi em ở chung khi cả hai vừa tốt nghiệp.”
Có nghĩa là thời gian hai người bọn họ sống chung còn lâu hơn khoảng thời gian hắn và cậu bên nhau.
Hắn tò mò không biết cô gái ấy sẽ trông như thế nào và ai là người rung động trước.
Có lẽ đây chính là lý do em ấy không chịu liên lạc với mình suốt tám năm qua.
Vừa nghĩ đến Tạ Diễn cùng người nọ ăn ở, cùng nhau đi đây đi đó cũng làm tim gan phèo phổi của hắn đau điếng.
“Nhỏ đó đi đâu rồi?!” Cù Tranh Viễn đặt đồ lên bàn ăn, chai và lon nước trong túi ni lông phát ra một tiếng ‘cạnh’ chói tai.
Mùi chua loét bốc lên bao trùm lấy căn phòng khách rộng rãi đồng thời cũng báo hiệu cho một cơn bão lớn sắp ập đến.
Tạ Diễn bĩu môi, chỉ tay về phía ban công.
Bé Sư Tử nghiêng đầu, meo meo vài tiếng.
Cù Tranh Viễn sửng sốt: “Nó là em gái nhỏ á?”
Tạ Diễn “Hừ” một tiếng, “Đáng yêu không?”
“Dễ thương lắm” Cù Tranh Viễn nhiệt tình hỏi thăm em gái nhỏ: “Xin chào bé cưng ~~”
Kết quả bị nhỏ ngó lơ.
“Sao chân nó lại bị thương vậy em?” Cù Tranh Viễn hỏi.
“Em cũng không biết, em nhặt được ở ven đường, lúc đưa đến phòng khám thì nghe bác sĩ nói có lẽ nó bị vật nặng đập gãy chân.”Tạ Diễn giơ tay miêu tả, “Lúc đó nó nhỏ cỡ này nè, mới cai sữa thôi.”
Giống như bé Hổ, nhóc con này cũng được chăm sóc cẩn thận, mỗi ngày vô tư vô lo sinh sống, Cù Tranh Viễn cúi xuống gãi cằm nó, mèo nhỏ ngẩng đầu, thân mật cọ cọ chân hắn.
Tạ Diễn đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên cậu gặp bé Hổ, cậu bắt chước giọng nói của đối phương: “Nó tên là Cù Tranh Viễn”
Nhưng da mặt của người nọ lại dày hơn cậu tưởng: “Ồ, vậy có nghĩa là em chưa từng quên anh!”
Tạ Diễn bĩu môi, chuyển đề tài: “Bé Hổ dạo này thế nào rồi anh?”
“Nó sống tốt lắm, anh hay đưa nó đến công ty và nó được nhân viên ở đó nuôi đến múp luôn.” Cù Tranh Viễn lấy điện thoại ra, bấm vào album ảnh, nói với giọng điệu cha già đang khoe con: “Xem nè, hơi bị mập đấy!”
“Ôi mẹ ơi!” Tạ Diễn sửng sốt: “Béo quá trời luôn! Phải cho nó đi giảm béo thôi!”
“Nhóc này năm nay 14 tuổi, nếu quy đổi sang tuổi người thì nó chính là một con mèo già, em đã thấy bà bác hay ông bác nào đòi nhau đi giảm cân chưa?”
“Ừ nhỉ.”
Béo ơi là béo nhưng khuôn mặt của nhóc tròn trịa này vẫn đáng yêu hệt như hồi bé.
“Không biết bây giờ nó còn nhận ra em không” Tạ Diễn nói.
“Có chứ.” Cù Tranh Viễn lại mở một đoạn video ngắn khác.
Khuôn mặt mũm mĩm của bé Hổ đang hướng về phía máy ảnh, một đôi tay đang xách nách nhỏ, Cù Tranh Viễn gọi một tiếng ‘Tạ Diễn’, đồng tử của bé đột nhiên giãn ra. Vương Bất Phàm cũng cố gắng gọi một vài cái tên khác nhưng bé Hổ vẫn chịu không phản ứng lại.
Cù Tranh Viễn giải thích: “Nó chỉ có phản ứng khi nghe thấy tên của em, có lẽ là do trước đây anh thường hay gọi tên em khi em đang ở nhà. Khi em biến mất, không chỉ có mỗi anh nhớ em đâu, nhóc con này cũng nhớ em lắm”
Những chi tiết nhỏ nhặt nhưng bất ngờ này lại làm Tạ Diễn rơi nước mắt.
“Bữa nào anh đi làm về sẽ mang nó tới gặp em nhé!”
“Vâng!”
Cù Tranh Viễn hạ quyết tâm sẽ chăm sóc Tạ Diễn từ cái ăn đến cái mặc trong khoảng thời gian đặc biệt này, để mối quan hệ giữa hai người bọn họ khăng khít hơn, hắn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, ngay cả thịt cũng đủ để dùng một tuần.
Hắn chọn vài thứ rồi đặt lên kệ bếp, những nguyên liệu còn lại thì nhét hết vào tủ lạnh.
Lúc đi siêu thị, Cù Tranh Viễn không cho Tạ Diễn đi theo, cậu chống nạng vào bếp, đúng dựa lưng vào tủ lạnh: “Anh tính làm món gì?”
“Tôm nõn xào củ từ[2], canh xương nấm[3], bò xào hành tây[4], đậu bắp khoai tây nghiền[5].”
Cù Tranh Viễn lẩm bẩm rất nhiều thứ, cậu hiểu được đại khái đồng thời còn thấy ngạc nhiên.
“Bây giờ anh nấu được nhiều món như vậy á? Ai dạy anh thế?”
“Anh Phàm chứ ai, có lúc rảnh quá không có gì làm thì anh lên mạng tự nghiên cứu.” Cù Tranh Viễn nhạy cảm bắt được một vài chi tiết, hắn quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Hửm? Em sợ anh học nấu ăn từ bạn gái à?”
Tạ Diễn dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Anh suy nghĩ nhiều rồi”
Cù Tranh Viễn nheo mắt.
“Không phải hồi trước anh ghét mấy chuyện như này và còn chê nó rất phiền à?”
Cù Tranh Viễn quay lại, dùng dao đập bẹp một tép tỏi: “Anh hy vọng em có thể nhìn ngắm non sông tươi đẹp hùng vĩ này đồng thời cũng thưởng thức luôn cái mương nhỏ của anh nữa.”
Tạ Diễn cười đáp lại: “Anh mà là mương nhỏ á!”
Cù Tranh Viễn băm nhỏ hành, gừng, tỏi sau đó cho chúng lên đĩa, thịt bò được tẩm ướp đủ loại gia vị, khoai tây cắt miếng được hấp mềm, tôm, nấm và củ từ thái mỏng được cho vào chảo dầu nóng theo thứ tự, âm thanh “tanh tách” vang lên tựa như dòng suối nhỏ đang chảy róc ra róc rách.
Hắn xào rau rất điêu luyện, có thể đem chảo hất đồ ăn lên dễ dàng, thịt tôm trắng mềm được lật tung lên giữa không trung rồi rớt xuống nằm gọn trong lòng chảo.
Máy hút mùi đã lâu rồi chưa được sửa chữa, cứ chạy rè rè nên không có một xíu tác dụng nào, Cù Tranh Viễn nhíu mày ho khan vài tiếng, Tạ Diễn vội đẩy cửa sổ ra, dưới lầu là tiếng của cặp vợ chồng trẻ đang mắng con.
Lại là chuyện không làm bài tập về nhà.
Sau khi Tạ Mạn đi, Tạ Diễn chưa từng vào bếp với ai.
Hôm nay cậu bỗng phát hiện ra một điều đó là chỉ cần người ở cạnh tôi, thì ngay cả việc rửa rau cũng thấy vui.
Xương mua trong siêu thị không được cắt nhỏ, miếng nào cũng to hơn một nắm tay, nồi hầm nhà cậu thì nhỏ quá thành ra không nhét hết vào được.
Cù Tranh Viễn cố gắng dùng dao chặt hai lần nhưng vẫn không xi nhê, nó cứng đến nỗi lưỡi dao sứt một miếng nhỏ.
“Con dao này của em cùn quá, chắc phải thay cái mới rồi”
Nhà cậu làm gì có dao chặt xương, Tạ Diễn bèn ra phòng khách, lấy trong ngăn tủ dưới bàn cà phê ra một con dao phẫu thuật và một hộp lưỡi dao.
Cù Tranh Viễn ngạc nhiên hỏi: “Sao trong nhà em lại có mấy loại dao như thế này.”
“Em mua chơi thôi”
Tạ Diễn khéo léo thay lưỡi dao, rửa sạch, giống như bào đinh giải ngưu*, tìm đúng vị trí mấu chốt, nhẹ nhàng vạch ra, vặn theo chiều kim đồng hồ, đường xương sụn nứt ra, khớp xương tách rời, chỉ hai ba bước đã giải quyết phần xương khó làm thành miếng nhỏ.
*Bào đinh giải ngưu, Do Cơ xạ viên: “Bào đinh giải ngưu” là điển cố xuất phát từ thiên Dưỡng Sanh Chủ của Trang Tử:
Văn Huệ Quân thấy mổ trâu bèn nói: “Ôi! Giỏi thay! Tuyệt đến mức ấy”, người bào đinh (đầu bếp) thưa: “Thần khéo léo được như vậy là do tập quen, khéo léo dần”.
Từ ngữ “bào đinh giải ngưu” được dùng để ví sự khéo léo, nhanh nhẹn đến cùng cực do tập luyện.
Cù Tranh Viễn cầm dao nhỏ lên thử một chút, hắn cảm thấy nó không chỉ đơn giản là mua để chơi, nếu không sử dụng thường xuyên, lực và vị trí nắm giữ không tốt, có thể còn cắt tới xương.
“Thật ra rất đơn giản.” Tạ Diễn chỉ khớp xương ngón tay của hắn, “Khung xương đều liên kết lại với nhau nhờ xương sụn hoặc là các sợi, giống như chân gà và cánh gà vậy, tìm đúng chỗ là có thể nhẹ nhàng tách rời khớp xương.”
“Cái này anh biết, nhưng anh chưa từng làm thử thế này, ngành cảnh sát cũng cần học về giải phẫu hả em?
Tạ Diễn bị hắn hỏi thì ngây người, ngập ngừng một lúc mới đáp lại: “Có học với đội pháp y, với lại đây có phải là giải phẫu đâu anh, đây đều là kiến thức chung mà。”
Đều là kiến thức chung…
Cù Tranh Viễn cảm thấy trí thông minh của mình bị đả kích.
“Vụ án khó điều tra nhất mà em từng phải gặp phải là cái nào?”
Tạ Diễn hồi tưởng lại, cậu chẳng nhớ được vụ án nào đặc biệt khó xử lý cả, cậu vừa rửa rau vừa trả lời: “Bây giờ khoa học công nghệ phát triển lắm, công cụ điều tra cũng ngày càng tiên tiến, muốn gì cũng có thể tìm được, chỉ là hơi tốn thời gian.”
Cù Tranh Viễn: “Thế em có ấn tượng với vụ án nào nhất? Em đã từng gặp tội phạm có chỉ số IQ cao chưa?”
Tạ Diễn liếc xéo hắn: “Gì đây, anh định tìm linh cảm ở chỗ tôi để làm tư liệu quay phim à?”
“Đúng rồi! Ôi sao em thông minh thế.” Cù Tranh Viễn nói đến chuyện mình hứng thú thì hai mắt sáng rực, “Công ty của anh đã giành được bản quyền một bộ phim có đề tài hình sự, nhưng bản gốc hơi hướng về chính trị. Anh và mấy biên kịch đã thảo luận với nhau về việc thay đổi cốt truyện chính thành người nhà nhân vật chính có liên quan đến vụ án giết người, năm đó vụ án này còn chưa được kết án, để nhân vật chính điều tra từng bước một, gần đây anh cứ mãi rằng liệu có phương án giết người nào đủ hoàn mỹ, có thể trốn tránh được nanh vuốt của đội điều tra năm đó.”
Chủ đề này cũng khiến Tạ Diễn hứng thú, cậu bỏ rau đã rửa sạch vào đĩa, lau tay rồi nghiêm túc trả lời: “Thật ra, bất kể là lúc nào cũng không tồn tại cách mưu sát hoàn mỹ, anh đã từng nghe đến nguyên tắc Locard* chưa?”
*Nguyên tắc Locard: Trong khoa học pháp y, nguyên tắc này được lập ra bởi tiến sĩ Edmond Locard đã giúp nhân loại tìm được công lý trong những vụ án tưởng chừng rơi vào bế tắc. Theo đó, nguyên tắc của Locard là một lý thuyết liên quan đến việc chuyển giao các dấu vết bằng chứng giữa các đối tượng, cho rằng “mỗi lần tiếp xúc sẽ để lại một dấu vết”.
Cù Tranh Viễn cảm thấy quen quen, hắn nhướng mày, hỏi: “Là cái nhà pháp y học Locard ấy hả?”
“Đúng vậy, nguyên tắc Locard nói rằng bất cứ khi nào hai vật tiếp xúc với nhau, chắc chắn sẽ phát sinh hiện tượng chuyển giao. Dấu vân tay, dấu chân, công cụ gây án, sợi quần áo, góc người đã đứng hay đồ dùng đã chạm vào đều là bằng chứng. Hoặc lúc anh ta không nhận thứ được, cũng có khả năng có nhân chứng ở đó, vì vậy không có một vụ án giết người nào hoàn hảo tồn tại cả. Chỉ là mọi người hay gọi những vụ án mà kẻ giết người không bị bắt là vụ án hoàn hảo thôi.”
Cù Tranh Viễn gật đầu rồi “Ừ” một tiếng: “Giết người mà chỉ số IQ cao thì sẽ có ít bằng chứng hơn.”
“Dạ.” Tạ Diễn cười nói, “Với chỉ số IQ cao như anh thì không đi giết người được rồi.”
“Bây giờ anh sẽ hốt em luôn.”Cù Tranh Viễn cầm dao lên giả vờ muốn đâm, Tạ Diễn theo bản năng dạt sang một bên.
“Thật ra thầy em có cùng tụi em phân tích, bình thường có ba khả năng không bắt được hung thủ.”
Cù Tranh Viễn đặt con dao sang một bên: “Ba loại nào cơ?”
“Thứ nhất, hung thủ gây án khá tuỳ tiện hoặc có đổi kẻ giết người, vì bước đầu tiên để tụi em điều tra một vụ án đó chính là đi hỏi thăm những người bên cạnh nạn nhân. Nếu như không có động cơ gây án lại không quen biết người chết thì manh mối sẽ bị đứt gãy; Thứ hai, biết hung thủ là ai nhưng không thể bắt được, chẳng hạn như tội phạm truy nã thay đổi tên tuổi trong quá trình bỏ trốn, có một vài tội phạm truy nã đời này cũng sẽ không bị bắt được; Thứ ba, biết hung thủ là ai, cũng có động cơ gây án nhưng bên tổ pháp lý không tìm được đủ chứng cứ để tiến hành kết tội, bởi vì có nhiều người dưới tình huống biết rõ hoặc không biết rõ đã ngụy tạo chứng cứ thay hung thủ.”
Cù Tranh Viễn tò mò hỏi: “Vậy nếu trong tình huống biết rõ vụ việc thì sẽ phán bao lâu?”
“Cái này chắc chắn phải xem tình tiết nặng nhẹ thế nào, nhẹ thì tạm giam 15 ngày, nếu liên quan đến vụ án hình sự, cố ý che giấu, ngụy tạo chứng cứ hãm hại hoặc bao che cho hung thủ thì thường phạt dưới ba năm tù, tình tiết nghiêm trọng hơn thì trên ba dưới bảy năm.”
Cù Tranh Viễn hoa mắt chóng mặt khi nghe xong một mớ số liệu từ cậu, cảm khái nói: “Mang theo em giống như mang theo ‘Bộ Luật Hình sự’ vậy.”
Tạ Diễn cười bảo: “Lần sau nếu muốn tìm từ khoá tra cứu thì anh cần trả phí tra cứu nhé, tải luận văn trên mạng còn phải mất phí mà,”
Cù Tranh Viễn nói một cách yếu ớt: “Vậy người nhà tải xuống thì có được giảm giá không?”
“Đương nhiên là được.”
Thấy Tạ Diễn không phủ nhận chuyện bọn họ là người nhà, Cù Tranh Viễn vui vẻ đi xào rau.
Lối vào phòng bếp khá hẹp, hai người đàn trưởng thành đứng trong đó làm việc hình như có chút chật chội, đi lại hoặc là đụng tay hoặc là giẫm chân nên Tạ Diễn phải đứng ở xa vì sợ cản trở hắn phát huy tay nghề nấu ăn.
Không lâu sau, tôm nõn và thăn bò được nấu xong, mùi thơm thơm phức của thịt toả ra từ cái nồi nhỏ.
Cù Tranh Viễn tìm một đôi đũa muốn gắp xương ra, hơi nóng bốc lên làm phỏng da trên tay hắn, hắn “shhh” một tiếng, buông tay theo bản năng, cục xương rơi tõm xuống nồi khiến nước canh nóng hổi bắn hết ra ngoài. Khi hắn bật dậy né thì cũng quá muộn rồi, nước canh đã bắn tung toé lên quần áo hắn.
“Tay chân vụng về.” Tạ Diễn chạy tới chỗ hắn nhìn, “Tay anh có bị bỏng không?”
Cù Tranh Viễn tính nói anh không sao hết nhưng khi hắn nhìn thấy trong ánh mắt của Tạ Diễn dường như để lộ chút đau lòng, hắn duỗi tay đưa qua, vẻ mặt kinh khủng: “Bị bỏng đến đỏ luôn đây này, anh muốn thổi thổi cơ.”
“Anh muốn thổi ở đâu?” Tạ Diễn thành thật tìm cả buổi, “Chỗ nào sưng đỏ đâu?”
Cù Tranh Viễn giơ tay chạm vào bờ môi mềm mại của cậu, sau khi đạt được ý đồ thì vội nhảy về chỗ bày thịt ra, để lại Tạ Diễn với khuôn mặt sững sờ chạm vào môi.
Nước canh bắn lên áo trắng nên rất dễ nhìn thấy, Tạ Diễn chỉ quần áo của hắn nói: “Anh cởi đồ ra đi, xíu nữa đem đi giặt với chút thuốc tẩy thì sẽ giặt sạch thôi.”
Cù Tranh Viễn cầu còn không được, hắn lập tức cởi hai cúc áo, để lộ cơ ngực lâu ngày không gặp.
Tạ Diễn vô tình nhìn thấy hai mặt trời mềm mại trên ngực hắn, cậu hét to: “Vào phòng của em lấy áo mặc nhanh lên, ban ngày ban mặt lộ ngực cho ai coi đây hả?”
Nhiều năm như vậy rồi, da mặt của Cù Tranh Viễn đã ngày càng dày, chọt ngực mình nói:“Hồi trước không phải em hay gặm chỗ này à?”
Nhưng kinh nghiệm ở một vài phương diện của cảnh sát Tạ cũng chẳng tiến bộ được mấy, sau khi liên tưởng đến vài thứ, mặt cậu đỏ như ớt chín, bất lực đe doạ: “Anh mà nói thêm một câu nữa thì biến ra khỏi nhà em ngay!”
Cù Tranh Viễn vội vàng chạy ra khỏi bếp.
Nhà có hai phòng ngủ, phòng ngủ chính là của Tạ Diễn, phòng ngủ phụ cải tạo thành phòng làm việc nhỏ, tủ sách bằng thép chất đầy các loại sách, bàn ghế kê bên cửa sổ, có những tờ giấy ghi chú đủ loại màu sắc được dán trên tường, lần thứ hai mở cửa Cù Tranh Viễn mới tìm đúng phòng.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, giường, tủ quần áo, tủ đầu giường, còn có một cái tủ lớn đặt TV, mọi đồ gia dụng đều đặt trên khăn trải bàn sọc vằn có màu xanh dương, vị trí sắp xếp đồ đạc và thứ tự sắp xếp quần áo trong phòng cũng rất đặc biệt, một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế như Cù Tranh Viễn nhìn xong cũng cảm thấy rất thoải mái.
Cù Tranh Viễn nhìn xung quanh, toàn bộ căn phòng chỉ có một chỗ khiến hắn khó chịu, đó chính là chiếc hộp carton bị nhét dưới gầm giường.
Có vẻ chủ nhân của nó tạm thời đẩy nó vào đây, ra trải giường cũng bị kẹt bên trong.
“Anh xong chưa, anh thay đồ cả nửa ngày rồi đó, em thay bằng chân còn hơn anh…” Trong khoảnh khắc Tạ Diễn đẩy cửa bước vào, cậu ngây ngẩn cả người.
Cù Tranh Viễn không hề mặc quần áo, lúc này hắn đang nửa khoả thân, ôm một con gấu Bắc Cực nhồi bông trong ngực, trên tay còn cầm một khối Rubik cấp bảy.
Từ “nhanh” bị mắc bên miệng nửa ngày rồi bị cậu cứng rắn nuốt xuống bụng.
Cù Tranh Viễn vỗ nhẹ cái bụng tròn của gấu Bắc Cực, nhướng mày ý bảo: Giải thích đi em, vụ gì đây?
Khoé miệng hắn khẽ treo nụ cười như làn gió xuân, đáy mắt hoàn toàn khắc hoạ chân thật “đến khi lấy được chẳng tốn công*”.
*Câu đầy đủ là “Đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi lấy được chẳng tốn công”, ở trên thì tác giả chỉ lấy vế sau.
Tạ Diễn hé nửa miệng nhưng không nói nên lời.
Nỗi xấu hổ khi bị vạch trần hoàn toàn không biểu lộ ra bên ngoài, không đỏ mặt cũng không hối hận, cậu chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Những ký ức bị giấu kín hay những tình cảm được vùi sâu trong lòng ấy không cần nói người ta cũng hiểu rõ luôn rồi.
Khi đối mặt với sự thật và bằng chứng, mọi lời phản biện đều là sự phản kháng vô nghĩa.
Cậu đi tới, giật lấy con gấu Bắc cực từ tay Cù Tranh Viễn rồi đặt nó lên đầu giường, lại để khối Rubik lên tủ đầu giường.
Cù Tranh Viễn nhìn chằm chằm bóng dáng xấu hổ của cậu, hắn bình tĩnh nói: “Anh đã quên hết mọi thứ rồi… em cũng nên quên đi thôi.”
Tạ Diễn lòng đau như cắt, cậu trầm mặc mấy giây mới phản ứng lại, ban đầu lời này là do cậu tự nói ra.
Vài tháng trước ở trong xe, cậu ôm lấy quyết tâm chết cũng không sờn nói ra một câu sai lầm, còn cảm thấy vui mừng vì sự quyết đoán của mình, tưởng rằng đó là phương thức tốt nhất tránh gây ra tổn thương lần thứ hai cho Cù Tranh Viễn.
Và với tư cách là người nghe, khi nghe đến từ “quên”, ban đầu sẽ có một loại cảm giác nghẹt thở như rơi xuống hầm băng, như thể tất cả những cố gắng và kiên trì trong thời gian qua đều bị một câu nói phủ nhận tất thảy.
Sau khi nhớ lại thái độ và cách ăn nói của mình lúc đó, cậu hối hận lắm.
Đã nhiều năm vậy rồi, Cù Tranh Viễn đã làm sai cái gì?
Khi mấy lời này được nói ra, nó giống nắm lấy như một con dao găm sắc bén đâm một cái phập vào tim của người khác.
Nhưng kẻ ngốc bị đâm một nhát vào tim lại thờ ơ rút dao ra rồi lại lần nữa tràn đầy mong chờ mở rộng vòng tay với cậu.
“Tạ Diễn…” Cù Tranh Viễn tiến lên hai bước, từ phía sau ôm chầm lấy cậu.
Hô hấp của Tạ Diễn như muốn ngừng lại, hai cái nạng thiếu chút nữa không đỡ được cơ thể lung lay sắp đổ của cậu, vẫn là phần sức mạnh sau lưng giữ cậu đứng vững ở vị trí ban đầu.
Chiều cao của cả hai cũng không chênh lệch mấy, Cù Tranh Viễn thản nhiên đặt cằm lên vai cậu cọ xát, một hơi thở ấm áp lướt qua làn da khiến Tạ Diễn rụt cổ, cậu thấy rất nhột giống như đang bị đuôi mèo cọ qua, mềm mãi đến nỗi cưỡng lại.
“Anh không hiểu tại sao em lại thà rằng bị anh hiểu lầm, muốn anh quên đi cũng không bằng lòng thẳng thắn, nhưng hiện tại tất cả mọi thứ đã bày ra trước mắt rồi, anh cũng không thể giả vờ như không thấy nữa.” Cù Tranh Viễn nghiêng đầu, bờ môi lướt qua vành tai mềm mại, “Em cũng chưa từng quên anh đúng không?”
Giọng của hắn rất trầm và dịu dàng, giống như răng nanh của ma quỷ đang cào vào nơi yếu ớt nhất trong tim cậu, từ nãy đến giờ Tạ Diễn luôn cúi đầu, xuyên qua lớp vải mỏng, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim lên xuống của đối phương, còn nghe thấy âm thanh bức tường trái tim nứt vỡ sụp đổ.
“Không phủ nhận chính là chấp nhận.”
Cù Tranh Viễn cho Tạ Diễn một chút thời gian để nhớ lại và phản kháng, nhưng người trong ngực lại không có bất kỳ phản kháng nào, vậy nên hắn siết chặt vòng tay hơn một chút, ghé sát vào tai cậu nghiêm túc nói: “Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không em?”
Thật không dễ để một đứa trẻ bằng lòng van xin hết lần này đến lần khác chứ đừng nói đến một người trưởng thành được bao quanh bởi ánh hào quang, Cù Tranh Viễn từ nhỏ đến lớn sống rất có tự tin, có tôn nghiêm, nhưng hiện tại ngay cả tiếng thở cũng toát lên vẻ căng thẳng và cẩn trọng, tựa như sợ ai đó bỏ trốn.
Tạ Diễn đau lòng nắm lấy cổ tay hắn, thành khẩn nói: “Trước nay anh chưa từng làm sai gì hết, em cũng chưa từng quên anh, cũng chưa từng thích người khác.”
Cù Tranh Viễn được đút một viên thuốc an thần, con ngươi đẫm nước mắt ngời sáng, nhưng hắn lại không tiếp tục khiến Tạ Diễn hơi ngạc nhiên: “Sao anh không nói gì thế?”
Cù Tranh Viễn bĩu môi, lẩm bẩm: “Anh đang đợi câu ‘nhưng mà’ của em nên vẫn chưa dám vui mừng.”
Tạ Diễn cười cười, bây giờ cậu mới nhận ra mình đã phạm tội rất nghiêm trọng, một người tự tin ngạo mạn như ảnh đế Cù giờ đây cũng đã bị cậu ném vào bóng tối u ám.
Cậu nghiêng đầu, trực tiếp dùng nụ hôn thay cho lời nói để trả lời vấn đề của Cù Tranh Viễn, lúc Cù Tranh Viễn còn chưa kịp phản ứng, cậu lại hôn môi hắn hết cái này đến cái khác, phát ra từng chút âm thanh ái muội.
Cù Tranh Viễn sững người, hắn chuyển hướng, kích động giơ hai tay ôm má cậu, ánh mắt cũng sắp khoét ra hai cái lỗ trên người cậu: “Em đồng ý làm lành với anh ư?!”
“Nếu không thì sao? Nụ hôn vừa rồi của em là để nhận anh làm ba em chắc?”
Cù Tranh Viễn bật cười, hắn muốn ôm cậu xoay hai vòng để giải tỏa niềm vui, nhưng chân cẳng của Tạ Diễn không tiện nên hắn chỉ có thể hung hăng ôm cậu vào ngực xoa nắn, run rẩy bảo: “Lần này, anh chắc chắn sẽ không làm em thất vọng nữa”
Vành mắt cậu rất nóng, tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của hắn: “Anh chưa bao giờ khiến em thất vọng, ngược lại là em, em mới là người khiến anh thất vọng, em xấu xa lắm.”
“Sao có thể chứ,” Cù Tranh Viễn lắc đầu, đôi tai mềm mại của họ kề sát vào nhau, “Thật ra sau khi chúng ta chia tay, anh vẫn nhớ rõ em là một người rất tốt.”