Tạ Diễn theo xe đi đến Đông Thành, đón tiếp bọn họ là đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự thành phố, sau khi gặp vài vị lãnh đạo cũng không có thời gian trò chuyện vì họ lại bắt đầu một cuộc họp khác.
Trên màn hình chiếu là một xấp hình mới, lần lượt là nghi phạm và phương tiện tình nghi, Tạ Diễn nhanh chóng ghi chép lại chiều cao vóc dáng và đặc trưng vẻ ngoài của vài tên nghi phạm.
Đội trưởng đứng bên cạnh màn hình chiếu, chỉ vào phương tiện tình nghi rồi nói: “Tình hình mới nhất là thế này, nhóm người đó xuất phát từ thành phố x đến quận chúng ta, trong xe ngoại trừ chở thuốc phiện còn có số lượng lớn súng ống đạn dược. Dựa theo kinh nghiệm của tôi, qua trạm kiểm soát cao tốc, nghi phạm gây án rất có khả năng tháo dỡ biển số xe, thậm chí đổi tài xế, mọi người có thể ghi lại đồ vật trang trí trong xe, ký hiệu kiểm tra hằng năm trên kính chắn gió và mức độ mài mòn thân xe của phương tiện khả nghi.”
Bút mực nước trong tay Tạ Diễn xoay một vòng.
Một chiếc xe tải hình hộp màu đỏ hiệu Giải Phóng, thân xe lỗi thời, quá nửa xe là hàng second-hand gắn biển số giả, trên gương chiếu hậu thắt ruy băng màu đỏ, trong xe treo một món đồ giống bùa hộ mệnh.
Sau khi đưa ra một lượt tìm hiểu về phương tiện tình nghi, Cục phó bắt đầu phân công.
Hình ảnh trên tường chuyển thành bản đồ thành phố Đông Thành.
“Toàn bộ thành phố có tổng cộng năm nút giao cao tốc*, mỗi một nút giao cao tốc đều sẽ sắp xếp một chiếc xe đứng đợi, hễ gặp phải phương tiện tình nghi sẽ bám theo, xe dự bị luôn sẵn sàng tiến lên thay thế khi cần, nếu như không phải phương tiện tình nghi, xe theo dõi sẽ kịp thời rút lui xuống cao tốc, tiếp tục quan sát.”
Ngón tay cục phó lướt trên màn hình: “Sau khi nghi phạm đi qua nút giao, chắc chắn chúng sẽ lựa chọn ngẫu nhiên một lối ra. Chúng ta sẽ sắp xếp người của mình trên mỗi một trạm thu phí rồi đến bắt ba ba trong rọ.”
Người phụ trách thuộc bộ giao thông vận tải cũng có mặt trong cuộc họp lần này. Ông vận dụng kinh nghiệm dày dặn của mình, kết hợp phân tích tình hình trạm kiểm soát và trạm thu phí, lần lượt tiến hành bố trí nghiêm ngặt cẩn thận cùng hai đội trưởng đội điều tra tội phạm và đội phòng chống ma tuý.
Có tổng cộng mười trạm thu phí cao tốc Đông Thành, nói cách khác, trong mười chỗ này toàn bộ đều phải bố trí lực lượng cảnh sát.
Mỗi một chốt kiểm soát cao tốc đều đặt một chiếc xe theo dõi báo cáo tình hình, sau khi xác nhận nghi phạm rời đi từ lối nào, lập tức thông báo cho bên cảnh sát đặc nhiệm đang mai phục ở trạm thu phí để triển khai nhiệm vụ vây bắt.
Người phụ trách cục vận tải nói: “Chúng tôi đã gửi thông báo đến trung tâm chỉ huy trạm thu phí, sau một giờ chiều, tất cả trạm thu phí chỉ để lại một lối ra, nhằm tránh ngộ thương quần chúng.”
“Kiểu nghi phạm này đoán chừng sẽ có đề phòng ở một mức độ nào đó, nhỡ đâu bọn chúng cắt cử ra một chiếc xe đi qua trạm thu phí trước thì làm thế nào?”
Sự tình khó mà lường trước được, mấy vị lãnh đạo tính tới tính lui rồi quyết định sau năm giờ rưỡi chiều, họ cũng đóng kín lối ra còn lại.
“Nút giao tốc từ một đến năm, cảnh sát nhân dân sẽ được chia thành năm tổ lớn, lần lượt mai phục ở mỗi nút, tương ứng với từng chốt kiểm soát.”
Tạ Diễn được phân vào tổ thứ tư.
Dưới chốt kiểm soát thứ tư lần lượt là ba trạm thu phí ABC. Cậu được phân đến trạm thu phí C thuộc chốt kiểm soát thứ tư.
Lực lượng cảnh sát có hạn, mỗi trạm thu phí bố trí ba chiếc xe, trên mỗi chiếc xe có một người xem như tài xế, ba người còn lại phụ trách truy bắt.
Sau khi tất cả đều được bố trí ổn thỏa, lãnh đạo kề vào micro rồi nói: “Mọi người đều rõ hết chưa?”
“Đã rõ – -” Trả lời ông là những giọng nói vang vọng đầy nội lực.
Trong lần hành động này, có rất nhiều người đều còn trẻ giống Tạ Diễn, lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ vây bắt quan trọng, bọn họ đều thấp thỏm không yên nhưng đồng thời lại tựa như những con mãnh thú, mở to hai mắt nóng lòng muốn thử, mỗi cặp mắt đều chứa đầy tinh thần chiến đấu và lòng nhiệt huyết.
Trước khi chấp hành nhiệm vụ, đội trưởng phát cho mọi người áo chống đạn.
Tạ Diễn chỉ từng mặc thứ đồ này trong hệ thống diễn tập chiến đấu thực tế của trường. Nó cực kỳ cồng kềnh, giống như cõng một chồng thép trên người, cơ bắp không thể co duỗi, ghìm chặt đến nỗi thở không ra hơi, mấy cái khoá ở eo phải tốn sức nửa ngày trời mới khóa được.
Cơm tối cũng ăn ở trong xe, bánh mì cộng thêm nước suối, nhưng lúc mai phục không tiện đi vệ sinh nên mọi người đều rất kiềm chế, chỉ uống hai ba ngụm cho xuôi xuống.
Chung xe với Tạ Diễn là một vị cảnh sát hình sự lão luyện và hai đặc nhiệm trẻ. Tạ Diễn phụ trách lái xe, ba người còn lại phụ trách truy bắt, lúc cần thiết cậu cũng sẽ xông ra gia nhập.
Trước đó họ chưa từng gặp nhau, mới bắt đầu mọi người còn hơi dè dặt. Bởi vì quá trình mai phục cực kỳ nhàm chán, dần dà mọi người cũng bắt đầu nói chuyện.
Một người đặc nhiệm cũng họ Cù, sau khi Tạ Diễn nghe thấy họ này thì không nén được vẻ kinh ngạc: “Tôi có một người bạn cùng họ với anh, họ này cũng rất hiếm thấy đó.”
“Anh ta tên gì?”
“Cù Tranh Viễn, cái người đóng phim ấy.”
“Ảnh đế Cù à, nếu như cậu là bạn anh ta thì tôi còn nói tôi yêu đương với anh kìa.”
“…”
Từng người chia sẻ nguyên nhân mình đến thành phố này, nói về kinh nghiệm tình cảm để giết thời gian. Phần lớn thời gian Tạ Diễn đều là người lắng nghe bởi vì không ai sẽ tin vào đoạn tình cảm của cậu và Cù Tranh Viễn trước đây.
Trong đó có một đặc nhiệm tên Vương Khải Phong, hắn có một cơ thể cứng như sắt nhưng lại là tín đồ ăn uống lâu năm, đang thi hành nhiệm vụ mà hắn còn có thể lấy ra một nắm socola từ trong túi.
“Đợi sau khi hành động kết thúc tôi mời mấy cậu ăn khuya, muốn ăn gì cứ tự báo.”
“Tôi muốn ăn một bữa cơm nóng.” Vị cảnh sát hình sự lão làng nói.
Vương Khải Phong vỗ vai Tạ Diễn: “Cậu thì sao? Muốn ăn gì? Anh trai tôi đây mời khách.”
“Bánh kem dâu.” Bánh kem dâu trưa hôm qua cậu ăn được có hai miếng, nghĩ lại thì cảm thấy tiếc thật.
“Sở thích giống con gái ghê đấy!”
“Cậu giấu một túi socola thì đàn ông lắm chắc?”
“Tôi đây là đang bổ sung năng lượng thôi.”
Áo chống đạn không có độ co giãn, không thể cởi ra, lúc bánh mì xuống bụng, Tạ Diễn càng thấy khó chịu, cậu xuống xe nâng cao tinh thần rồi lại lập tức ngồi về.
Thời gian đang trôi qua trong thầm lặng. Sau bảy giờ, nhiệt độ rõ ràng giảm đi nhiều, cơn gió mỏng manh xua tan đám mây, sắc trời từ màu xám chì từng chút nhoè mờ thành màu đen đặc.
Số lượng xe di chuyển ngày càng thưa thớt.
Xuyên qua lớp kính, Tạ Diễn nhìn về phía ngôi sao Kim sáng nhất chân trời, nghe âm thanh chuyện trò, nhớ nhung người ở Hạ Thành xa xôi.
Thiết bị truyền tin vô tuyến bỗng “xè xè” một tiếng, bốn người trong xe lập tức trở nên cảnh giác nhưng lại không có bất kỳ thông báo nào, chắc là có người nhận nhầm phương tiện tình nghi, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Mai phục là một công việc khảo nghiệm sức chịu đựng, chỉ có thể dựa vào nói chuyện giúp đầu óc tỉnh táo.
Tiểu Cù hỏi: “Mấy anh đoán xem, nghi phạm sẽ chọn tiến vào chốt kiểm soát nào?”
Vương Khải Phong cười hì hì: “Chỉ cần không phải chỗ chúng ta, chọn ngẫu nhiên cái nào cũng được.”
Sợ chết là một loại bản năng, Tạ Diễn cười trừ.
Thuốc phiện đặt trên phương tiện tình nghi đủ lượng để phán tử hình, tội phạm chạy trốn thế này dù thế nào đi nữa cũng chết, chúng chẳng sợ thứ gì, nếu làm không tốt sẽ là một trận đấu súng hỗn loạn.
Mọi người ai cũng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đều đang lặng lẽ cầu nguyện.
Qua mấy phút sau, thiết bị truyền tin vô tuyến lại vang lên lần nữa, người đàn ông bình tĩnh vững vàng báo cáo: “Phương tiện tình nghi xuất hiện, phương tiện tình nghi xuất hiện, đã qua chốt kiểm soát số 4 hướng về đại lộ Hoàng Hà, tổ số bốn chú ý, kịp thời chuẩn bị truy bắt ổn thoả.”
“WTF, giành giải nhất luôn.” Tiểu Cù hung hăng vỗ đùi một lúc, “CMN vậy mà thực sự là đội chúng ta kìa.”
“Cậu hoảng gì chứ.” Vương Khải Phong đè vai cậu ta rồi vỗ vỗ, “Ba cái trạm thu phí lận, đến lượt chúng ta chắc chỉ có xác suất 33,333%…”
Vị hình cảnh lão làng dự đoán: “Nhưng lối ra chỗ chúng ta cách cao tốc rất gần, chỉ có 100 mét, là lối ra mà nghi phạm có khả năng chọn nhất, xe cộ tới lui trên cao tốc rất nhiều, một khi để chúng thoát, chúng ta không dễ động thủ đâu.”
Nghe chú ấy nói như vậy, tim Tạ Diễn đập nhanh như trống.
Lúc họp, lãnh đạo cũng từng nói, mỗi tiểu đội truy bắt mặc kệ thế nào cũng phải chặn được nghi phạm ở trạm thu phí, giảm thiểu thương vong cho quần chúng không liên quan.
Thiết bị truyền tin vô tuyến “xẹt xẹt” một tiếng, một giọng nói nặng nề lại vang lên: “Đây là đội A, phương tiện tình nghi đã qua đường nhánh, tổ B chuẩn bị vây bắt.”
“Fuck.” Tiểu Viễn đập vào cửa kính một hồi để nâng cao tinh thần, “Xác suất 50% rồi!”
Vương Khải Phong liếc cậu chàng: “Cậu CMN có thể đừng sợ như thế không, đội chúng ta nhiều người thế này còn bắt không được vài tên nghi phạm à?”
“Bạn gái tôi còn đợi tôi về nhà ăn cơm…” Tiểu Viễn đau khổ gào thét.
Nỗi lo lắng giống như bệnh truyền nhiễm, Tạ Diễn cũng dần căng thẳng, lòng bàn tay cậu nóng cháy, tính thoáng khí của áo chống đạn rất kém, quần áo của cậu đã hoàn toàn dính vào tấm lưng đầy mồ hôi ẩm ướt.
Cảm giác này tựa như rút một thẻ bài sinh tử, mỗi một giây đều khiến người ta kinh hồn bạt vía, vừa chờ mong câu trả lời, vừa hy vọng nó vĩnh viễn không được công bố.
Cuối cùng, thiết bị truyền tin vô tuyến vẫn đón chào lần thông báo thứ ba, bốn người trong xe đều nín thở.
Giọng của người đàn ông rất bình tĩnh: “Đây là đội B, phương tiện tình nghi đã qua đường nhánh, tổ C chuẩn bị vây bắt.”
Da gà da vịt của Tạ Diễn nổi hết cả lên.
Mới vừa rồi còn là đặc nhiệm nhe nanh múa vuốt thì trong khoảnh khắc nhận lệnh, khuôn mặt họ trút bỏ vẻ non nớt, nơi đáy mắt dường như có vệt sáng lạnh lẽo lướt qua, họ trở nên cảnh giác và nghiêm túc.
Trong xe yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Sau chừng hơn mười phút, đội trưởng nhắc nhở: “Dự đoán phương tiện tình nghi sẽ rời đường nhánh trong vòng một phút, đội C chuẩn bị vây bắt, tiểu đội khác tiến hành chi viện.”
Yết hầu của Tạ Diễn nhấp nhô, hai tay giữ chặt bánh lái, trong tiếng tim đập khác thường ấy là sự chờ đợi của một chỉ thị tiếp theo, cậu cảm thấy mình như ở trên cao nguyên, có hơi thiếu oxy.
Trên cửa kính có một lớp sương mỏng, cậu rất muốn giơ tay lau sạch, lại sợ bỏ lỡ chỉ thị quan trọng.
Giờ phút này mọi người ở hiện trường đều nín thở tập trung, sừng sững bất động.
Ở phía xa có một chùm sáng của đèn pha chiếu sáng đôi mắt của mọi người, lúc sắp đến trạm thu phí thì trở thành đèn cốt.
Là một chiếc xe tải hình hộp màu đỏ.
Tạ Diễn dựa vào thị lực 5.2 nhìn thấy hai người ngồi trong xe, có vẻ khớp với nghi phạm trên ảnh.
Tên đầu trọc chỗ ghế lái có dáng người vạm vỡ, gã khoác một chiếc jacket rộng rãi, căn bản có thể đoán rằng có mặc áo chống đạn bên trong, điều đó có nghĩa đối phương đã làm đủ công tác chuẩn bị.
Nhân viên công tác trong bốt thu phí chầm chậm rút lui, thanh chắn chắn giữa đội truy bắt và phương tiện tình nghi.
Cảnh sát giao thông mặc đồng phục vẫy gậy chỉ huy, ra hiệu đối phương xuống xe kiểm tra, hai kẻ trong xe cũng bất động như bức tượng. Lúc cảnh sát giao thông đến gần, xe tải chợt lùi lại, muốn quay đầu rời khỏi trạm thu phí.
Đằng sau là một hàng xe sáng đèn xanh đỏ cảnh báo.
Bọn chúng bị chặn cứng rồi.
Tạ Diễn chỉ từng nhìn thấy tình thế như này trong phim hình sự tội phạm, trong tâm trí cậu lướt qua một cảnh tượng, đối phương xông qua thanh chắn, chạy lên hướng cao tốc, nếu như thế muốn cản đường lại sẽ rất khó.
“Hành động!” Âm thanh ra lệnh của đội trưởng mạnh như vũ bão, vô số bóng đen xông vào màn đêm, một đội ngũ được huấn luyện nghiêm ngặt tự động xếp thành hình vòng cung, bao vây kín kẽ lối ra khỏi trạm thu phí, toàn bộ họng súng đen ngòm đều cùng chỉ về một phương hướng.
Kẻ trong xe vẫn không có động tĩnh.
Giày quân đội dày nặng giẫm lên mặt đất, từng bước tiếp cận phương tiện tình nghi, vòng bao vây dần thu hẹp.
Với tư cách là người lái xe, Tạ Diễn canh giữ trong xe nhằm tránh cho phương tiện tháo chạy.
Cậu chợt phát hiện nhân loại là một giống loài vĩ đại, rõ ràng một giây trước còn sợ phải chết, một giây sau đã có thể mặc kệ sống chết xông lên tiền tuyến, chỉ cần biết bản thân không đơn độc đương đầu thì họ đã có sự can đảm vô hạn rồi.
Dưới đèn đường, bóng dáng của mọi người dường như đều cứng rắn kiên cường.
Tên đầu trọc nâng mắt.
Nếu như không phải ảo giác, Tạ Diễn cảm thấy hắn hẳn đang đối mặt với cậu.
Một giây bị kéo dài ra vô tận, hai bên đều muốn nhìn thấu bí mật trong mắt nhau, rốt cuộc là sợ hay là không.
Lúc cảnh sát nhân dân sắp tiếp cận đến vị trí tài xế, tên đầu trọc đột nhiên khởi động xe, hắn giống như không cần mạng nữa mà điên cuồng giẫm chân ga, tiếng động cơ xe tải vốn đã nặng nề giờ khắc này càng trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, tựa như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim của cậu co bóp ngày càng mãnh liệt. Cách lớp kính, cậu cũng có thể nghe thấy tiếng xương cốt và da thịt bị nghiền nát.
Tiếng la hét gần đó vang dội trời mây.
Sau khi chịu đựng nỗi kinh hoàng, thiết bị truyền tin vô tuyến truyền đến tiếng thở gấp nặng nề và tiếng ồn ào lộn xộn.
Một chùm sáng mạnh mẽ rọi qua, Tạ Diễn hoàn toàn không nhìn rõ tình hình đối diện, chỉ nghe thấy hai tiếng súng vang lên “bùm bùm”. Cậu có dự cảm phương tiện tình nghi muốn xông ra trạm thu phí, chưa đến năm sáu phút, nó sẽ xông lên đường cao tốc.
Vào giây phút bước đến đường cùng, dòng suy nghĩ của cậu rối thành một đống, trong tâm trí chỉ còn lại một suy nghĩ xuất phát từ bản năng là dù thế nào đi nữa cũng phải chặn chúng lại.
Chân phải điên cuồng giẫm chân ga, đầu xe vụt ra ngoài, cùng lúc đó, xe của đối phương cũng phản ứng lại.
Người lái hai chiếc SUV màu đen đương đầu với nhau, thân xe có dạng chữ “nhất” chắn ngang hướng lối ra, dùng máu thịt con người xây nên thành luỹ cuối cùng.
Sức mạnh toàn thân của cậu đều tụ hội lại một chỗ, cậu kéo chặt phanh tay, tiếng súng hỗn loạn nổ vang bên tai cậu.
Cậu cứ tưởng xe tải sẽ phanh lại, sẽ chạy trốn, nhưng chùm sáng kia ngày càng sáng hơn, nó sáng tựa như ban ngày, bao phủ khắp người cậu.
Da đầu cậu tê dại, hai tay run rẩy giữ chặt bánh lái.
“Bùm – -” Đầu xe màu đỏ liên tục đâm vào thân xe.
Trong âm thanh va chạm kịch liệt, Tạ Diễn bị quăng về hướng cửa kính xe, va chạm dữ dội một hồi, thân xe cũng lõm sâu xuống.
Còn chưa kịp cảm nhận cơn đau, cậu đã nghe thấy tiếng đạn vang lên.
Xe tải vội vàng lùi lại, còn tăng mạnh ga đuổi qua.
Dường như có người bắn trúng lốp xe tải, chỉ thấy nó lệch về một bên, nhưng tốc độ xe không giảm, nó xông thẳng lên đâm vào đầu xe Tạ Diễn.
Trong nháy mắt thùng bảo hiểm rơi ra, do cậu kéo chặt phanh tay để tăng ma sát với mặt đất nên tiếng lốp xe dày nặng ma sát tựa như nanh vuốt của ma quỷ, xé rách màn đêm.
Khung cảnh trước mắt nghiêng ngả, cơ thể Tạ Diễn mất trọng tâm, cậu nắm chặt bánh lái muốn ổn định cơ thể nhưng lại phát hiện mình làm không được, thậm chí mắt cậu còn không thể mở ra.
Cả người chỗ nào cũng đau, cậu còn cảm thấy mình thở không ra hơi.
Sau khi thân xe gặp phải va chạm dữ dội thì không dừng lại được, nó còn có xu hướng lật sang một bên.
Trong cơn hỗn loạn, cậu nghe thấy tiếng tấm sắt sắc bén ma sát với mặt đất và tiếng cửa sổ thuỷ tinh vỡ vụn, màng nhĩ cũng gần như chịu không nổi, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi kéo dài.
Ngay lúc đó, túi khí an toàn kéo ngược cậu lại, xe lộn một vòng trên nền đất.
Bên tai là tiếng súng hỗn loạn, Tạ Diễn híp mắt phát ra tiếng rên rỉ nhỏ yếu vô lực, trước mắt mịt mờ một mảng.
Cửa kính xe vỡ thành mạng nhện khuyết mất một mảnh, cậu mơ hồ nhìn thấy có người kéo tên đầu trọc ra khỏi chỗ ghế lái.
Cậu muốn thử mở dây an toàn, nhưng phát hiện cơ thể kẹt trên chỗ ngồi không thể cử động, chân phải đau thấu xương như có kim châm, cậu không rõ mình còn bị thương chỗ nào, sao lại bị thương, chỉ cảm thấy từng dòng ấm nóng vị gỉ sắt chảy xuôi theo da thịt trượt vào chân tóc cậu.
Lúc nhận thức dần mơ hồ, đầu óc cậu quanh quẩn hai chữ – – tiêu rồi.
Tiếng súng là kí ức sau cùng của Tạ Diễn đêm ấy.
Cuối cùng cậu cũng biết, thì ra trong thời khắc con người ta đối diện cái chết, tâm trí sẽ thoáng qua chuyện họ hối hận nhất đời này.
Chưa thể đưa tội ác ra chịu trừng phạt, chưa thể ôm người mà mình yêu lần nữa.
Nếu như có thể, cậu muốn chết trong ngực Cù Tranh Viễn, nếu vậy có lẽ cậu sẽ không sợ đến độ như lúc này, nhưng nếu thế thì Cù Tranh Viễn sẽ rất sợ nhỉ.
Cậu không thể chịu được việc phải thấy dáng vẻ sụp đổ bất lực của Cù Tranh Viễn.