Tư thế ngủ của Tạ Diễn cũng ngoan ngoãn như bao người khác, chiếm dụng địa bàn rất nhỏ, thỉnh thoảng chỉ xoay mình vài cái. Trước đó đi ngủ ở tư thế gì, tỉnh lại trên cơ bản vẫn duy trì tư thế đó, chẳng qua bịt mắt đã rơi xuống cái ót mất.
Hoàn cảnh xa lạ xung quanh làm cậu ngây người một giây, có điều nhanh chóng nhớ lại chuyện xem phim tối hôm qua.
Sự thật chứng minh, ổ chăn của Cù Tranh Viễn thật sự rất thoải mái, tới mức mà mình chưa đánh răng đã chui vào ngủ say sưa.
Cù Tranh Viễn còn chưa tỉnh ngủ, Hổ Tử ngồi ở trên thảm nhìn chằm chằm cậu.
Tạ Diễn nhìn thoáng qua đồng hồ, 6 giờ 15 phút, cậu sờ trán Cù Tranh Viễn, đã hạ sốt rồi.
Hổ Tử bỗng nhiên từ dưới giường nhảy lên, thuần thục nhanh nhẹn bắt đầu công việc vắt sữa của nó, đệm thịt mềm mại lúc thì dẫm cổ lúc thì dẫm ngực, giống một công nhân chịu thương chịu khó vắt sữa.
Tạ Diễn bị một màn tấu hài này làm cho tức cười, nhanh chóng lấy điện thoại quay video.
Hổ Tử khi đi lại không cẩn thận dẫm phải điều khiển từ xa làm bức màn tự động mở ra. Ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng khiến Cù Tranh Viễn nhíu mày, lúc hắn xoay người lại bị cái cameras đối diện mình làm khiếp sợ.
"Cậu tỉnh hồi nào vậy?" Cù Tranh Viễn xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, còn rất có gánh nặng thần tượng gãi gãi tóc.
"Vừa mới." Tạ Diễn cất điện thoại hỏi, "Hổ Tử vì sao cứ dẫm ngực anh thế?"
Lúc trước Cù Tranh Viễn cũng từng tra tư liệu, nói là thói quen của mồn lèo khi còn nhỏ uống sữa mẹ, động tác này sẽ làm nó sinh ra cảm giác an toàn và sung sướng, có điều hắn lại cong cong khóe môi, rất không biết xấu hổ sờ cơ ngực nói: "Có lẽ cảm thấy tương đối thoải mái đó."
"Ọe."
Trường Tạ Diễn học buổi sáng, cậu vọt lên lầu bắt đầu chiến đấu tắm rửa, đem quần áo lộn tùng phèo ném vào máy giặt, nhắc nhở Cù Tranh Viễn phơi quần áo, tiện thể dọn dẹp chén đũa trong phòng bếp luôn.
Thông qua hơn nửa năm ở chung này, cậu đã hoàn toàn nhìn thấu tính tình của Cù Tranh Viễn, miệng bồ dao găm lòng mềm như đậu hủ, ngoài miệng có bao nhiêu ý xấu thì trong lòng có bấy nhiêu mềm mại.
Cho nên mặc kệ là tâm lý hay là hành động đều từ trạng thái ăn nhờ ở đậu biến thành hợp tác đôi bên đều có lợi, cậu căn bản không sợ đắc tội Cù Tranh Viễn.
Hệt như cậu đoán, Cù Tranh Viễn tỉnh lại thì vừa cáu bẳn càm ràm vài câu vừa ở phòng bếp đeo tạp dề rửa nồi rửa chén.
Truyền mấy túi nước biển, hắn còn có tinh thần hơn trước khi đổ bệnh.
Tạ Diễn để cặp sách trên tủ giày, ngồi chồm hổm xuống cột dây giày: "Tôi đi ra ngoài mua bánh bao ăn, cơm sáng tự anh tìm cách đi tôi không phục vụ anh."
"À" Cù Tranh Viễn từ trong bếp thò đầu ra: "Mấy giờ cậu về?"
Tiết học trong kì nghỉ đông cũng không căng thẳng như lúc đi học bình thường, hình thức kiểu như trường luyện thi, chỉ có sáu tiết bắt buộc, không cần làm bài tập về nhà hoặc học tiết tự học, ký túc xá học sinh cũng tạm thời chưa mở cửa, cho nên lên lớp xong là có thể trực tiếp về nhà.
"Tôi cũng không biết nữa, chắc là tầm ba giờ đó." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn lau tay: "Vậy trên đường nhớ chú ý an toàn, buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi."
Tạ Diễn có hơi bất ngờ: "Có chuyện tốt gì vậy?"
Cù Tranh Viễn hỏi lại: "Nhất định phải có lý do mới có thể hẹn cậu đi ra ngoài ăn cơm à?"
"À ờm cũng không phải vậy."
Tạ Diễn vội vàng đi học, cũng không để ý chuyện ăn cơm tối, đến lúc ở trường được mấy bạn nữ tặng chocolate và thư tay mới ngạc nhiên phát hiện hôm nay là Lễ Tình Nhân.
Cù Tranh Viễn và bạn gái chia tay nên rảnh rỗi sinh nông nỗi sao, tự dưng loại ngày lễ như hôm nay lại rủ cậu ăn tối?
Trong giờ vật lý cậu cứ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ mãi nghĩ về vấn đề này.
Trên bầu trời xanh thẳm một đám mây trắng trôi lơ lửng, giống hình một quả dâu tây, lại có hơi giống hình trái tim <3.
Giờ Cù Tranh Viễn sẽ ở bên cạnh đóng phim sao?
Hai dãy phòng học mới và cũ cách nhau một bức tường, Tạ Diễn duỗi dài cổ, đáng tiếc không thấy rõ lắm khung cảnh ở đối diện.
Thầy vật lí đầu trọc của bọn họ là một giáo viên vừa khôn khéo vừa giỏi giang lại không kém phần hài hước, lúc đi ngang qua chỗ cậu cũng khom lưng nhìn theo tầm mắt của cậu ngóng ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, tất cả mọi người trong lớp đều yên thin thít, run rẩy bả vai che miệng cười trộm, Tạ Diễn hồn nhiên như cô tiên không phát hiện điều chi.
Tình trạng này cứ giằng co tầm cỡ mấy chục giây, tiếng cười của mấy đứa bạn trong lớp càng ngày càng quá quắt, lúc này đầu óc Tạ Diễn mới lạc trôi vào vị trí cũ, bị một gương mặt phóng đại dọa sợ run bần bật, mém tí nữa là ngã sml xuống ghế.
"Mặt thầy không đẹp bằng mấy đám mây bên ngoài phải không?" Thầy hỏi.
Thật sự.
Nhưng Tạ Diễn nào dám nói như vậy, cậu rũ mắt trái lương tâm lắc đầu: "Đương nhiên không phải, mặt thầy vừa nhìn đã thầy tràn ngập học thức và mị lực."
Thầy giáo: "Vậy sao em không chịu nhìn thầy?"
Tạ Diễn gãi cằm: "Em mắc cỡ."
Hai lớp bên cạnh đều có thể nghe được trận cười vang dội trong lớp.
Hệt như sóng biển, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hết đợt này đến đợt khác.
"Có tâm sự gì hết tiết có thể thảo luận vài câu với thầy."- Thầy giáo nói.
Tạ Diễn cười gật gật đầu, không dám làm việc riêng nữa.
Tiết cuối buổi sáng là ngữ văn, giáo viên rất hay dạy quá giờ, cũng may mà tụi lớp 10 không có tiết nên nhà ăn rất thưa thớt.
Tạ Diễn tìm một vị trí sát cửa sổ phơi nắng.
Tiêu Hằng Vũ lấy cơm xong, duỗi cổ như con hươu cao cổ đi tuần tra một vòng nhà ăn, bưng cơm đến vị trí sát cửa sổ, trên đường lơ ngơ mém tí nữa làm đổ canh rong biển của một chị gái khóa trên.
"Tan học có rảnh không?" Tiêu Hằng Vũ đặt mông ngồi đối diện Tạ Diễn.
Tạ Diễn nghĩ chuyện ăn cơm với Cù Tranh Viễn cũng không tính là chuyện gì lớn, lắc đầu nói: "Cùng nhau làm bài tập à?"
Tiêu Hằng Vũ cũng lắc đầu: "Cậu còn nhớ hồi đó tui nói vớ cậu anh họ của tui mở một quán lẩu ở bên Vạn Đạt không?"
"Nhớ rõ chớ."
"Hôm nay khai trương bán đại hạ giá, lời to luôn."
"Quào." Tạ Diễn nuốt cơm trong miệng xuống, "Muốn tìm tui phát tờ rơi? Một giờ bao nhiêu tiền? Rẻ quá thì tui không làm, bây giờ tui cũng có giá lắm đó."
Tiêu Hằng Vũ cười khúc khích: "Tui rủ mấy đứa bạn cùng lớp đến cỗ vũ, cậu biết không, buôn bán ấy à là phải tạo ra cái kiểu mà" "Quào, quán ăn của bọn họ nhiều người đến vậy thì đồ ăn chắc hẳn vừa rẻ vừa ngon, không mua sẽ thiệt lắm' rất chi là hiệu quả."
Tạ Diễn lập tức nhận ra: "Chỉ là chiêu trò vặt vãnh."
Mùi thơm từ nhà ăn đồ ăn bay đến đoàn phim ở bên cạng, bụng nữ chính phát ra vài tiếng "Ọt ọt", khóe miệng Cù Tranh Viễn ráng hết sức không nhếch lên, nhưng tự đối phương không nhịn được, bật cười.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi!" Cô chắp tay xin lỗi nhân viên công tác.
Đóng phim không giống đi học, cứ đúng giờ còn có tiếng chuông nhắc nhở, đạo diễn nhìn nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần 12 giờ, nhưng nếu cảnh này không qua được cảm xúc của diễn viên sẽ thoát khỏi câu chuyện,tất cả ánh đèn, đạo cụ, góc độ quay chụp còn phải điều chỉnh lại lần nữa, chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Quay đi quay lại ba lần, đạo diễn cuối cùng vừa lòng, tuyên bố nghỉ ngơi ăn cơm.
Người phụ trách và vài trợ lý nhỏ cùng nhau phát cơm hộp đã chuẩn bị sẵn cho mỗi người, vẫn là ba món như cũ, đùi gà, khoai tây bào, dưa chuột ngâm chua.
Cù Tranh Viễn gặm đùi gà, lấy điện thoại ra chuẩn bị xem video, nhưng lúc thấy biểu tượng WeChat, lại ma xui quỷ khiến nhấn vào.
Tên đánh dấu sao duy nhất trong danh sách là Tạ Diễn, tối hôm qua mới vừa sửa xong.
Cù Tranh Viễn hỏi một câu cũng có hiệu quả như kiểu "Nhớ tôi không"—.— Ăn cơm chưa?
Tạ Diễn trả lời rất nhanh: Đã ăn xong lâu rồi, còn anh?
Cù Tranh Viễn chụp một bức hình hộp thức ăn nhanh gửi qua: T-T chẳng ăn được miếng nào.
Đùi gà khô cằn vậy mà cũng nhấm nuốt ra một chút vị ngọt, lần đầu tiên trong cuộc đời Cù Tranh Viễn có một loại cảm giác thời gian thời gian trôi qua chậm vãi cả lìn.
Cù Tranh Viễn: Buổi chiều mấy giờ cậu tan học á?
Tạ Diễn: Á đù! Sách tiếng Anh của tôi hình như để quên ở nhà rồi, thôi không nói chuyện với anh nữa, giờ tôi phải trở về nhà một chuyến.
Cù Tranh Viễn lập tức gửi trò chuyện giọng nói qua: "Cậu đừng vội, tôi lái xe, tôi về lấy giúp cậu nha."
"À, vậy cảm ơn nhiều! Chắc là ở trên ngăn tủ đầu giường của tôi." Tạ Diễn nói.
Tiết một buổi chiều là tiếng Anh, Cù Tranh Viễn dẫm mạnh chân ga, trước khi chuông vang lên đã kịp đem sách vào trường.
Vừa xuống xe đã gọi điện thoại cho Tạ Diễn: "Lớp cậu ở đâu trong dãy phòng học này đây?"
Còn chưa vào lớp, trong lớp cãi cọ ồn ào, Tạ Diễn vừa chạy vừa nói: "Dãy A phía Nam, anh đang ở đâu? Giờ tôi xuống liền đây."
Hai người gặp nhau bên ngoài vườn hoa dưới lầu.
Cù Tranh Viễn một thân hàng hiệu kia hiển nhiên không phải học sinh khoe của, cũng không phải thầy giáo quen mắt, tầng dưới cùng có mấy học sinh nữ rất nhanh đã chú ý tới hắn.
"Anh đến nhanh nhờ."
Tạ Diễn cười duỗi tay, không ngờ Cù Tranh Viễn giơ sách lên trời, trốn rồi qua đi.
"Có tí phúc lợi nào không?"
Tạ Diễn cười hì hì: "Buổi tối tôi mời anh ăn cơm."
Cù Tranh Viễn: "Tôi không thiếu chút tiền ấy."
"Thì làm sao nữa giờ? Hốt cớt cho Hổ Tử một tuần?" Tạ Diễn hỏi.
"Giọng hay xĩu má ôi." Cửa sổ của tầng dưới cùng xuất hiện vài cái đầu.
Tạ Diễn gãi cằm, trông có vẻ rất bất đắc dĩ: "Cảm ơn ca."
Cù Tranh Viễn làm bộ cuốn sách giáo khoa lại gõ đầu cậu, Tạ Diễn phản xạ có điều kiện nhảy sang bên cạnh trốn.
Động tác nhẹ như lông chim dừng trên đầu cậu.
"Buổi chiều tôi không có nhiều cảnh diễn lắm, chắc là sẽ kết thúc nhanh thôi, hết giờ gọi điện thoại cho tôi, tôi đón cậu tan học, sau đó cùng đi ăn cơm." Cù Tranh Viễn nói.
"Hôm nay là Lễ Tình Nhân, anh không hẹn hò với ai sao?" Tạ Diễn hỏi.
Cù Tranh Viễn hỏi lại: "Không phải tôi đã hẹn với cậu rồi sao?"
Tạ Diễn không còn lời gì để nói.
Cậu cảm thấy hành vi và mấy lời này của Cù Tranh Viễn mang một loại cám dỗ xuyên biên giới, có điều cậu không có tự luyến như Cù Tranh Viễn, hoàn toàn coi cái này như mình tự suy nghĩ lung tung vứt ra sau đầu, nói trắng ra là tự mình đa tình.
Cám ơn trời đất, chuông vào học vang lên, cậu nhanh như chớp nhảy lên lầu.
Cù Tranh Viễn chửi thầm: Em ấy m-ắ-c c-ỡ m-ắ-c c-ỡ m-ắ-c c-ỡ.
Buổi chiều phần lớn đều là cảnh nam nữ chính diễn chung, Cù Tranh Viễn và mấy vai phụ kết thúc công việc trước thời gian.
Về nhà đút cho mèo, tháo trang sức, tắm rửa, thay quần áo.
Hắn quấn khăn tắm đứng trước tủ quần áo xun xoe chừng năm phút mà vẫn chưa quyết định được mặc cái gì cho bảnh giai.
Hôm nay hắn tính toán sẽ đâm thủng tầng cửa sổ giấy giữa hắn và cậu, nói như vậy, buổi tối hôm nay rất có thể sẽ trở thành buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của hắn và Tạ Diễn.
Đồ thể thao hiển nhiên không đủ trang trọng, âu phục thì cũng trang trọng đó, nhưng đi cùng một chỗ với Tạ Diễn giống bố dắt con trai đi dạo siêu thị lắm trời ơi?
Muốn vừa đơn giản vừa lịch thiệp, trong trầm ổn lộ ra chút bảnh bao.
Chuông điện thoại vang lên dọa hắn giật nảy mình, vừa thấy là Tạ Diễn, hắn sốt ruột trả lời: "Tan học rồi sao? Tôi lập tức phi ngựa đến đón liền."
"Tôi đến Vạn Đạt chờ anh nhé." Tạ Diễn nói.
"Vạn Đạt?"
Cù Tranh Viễn vốn là muốn dẫn cậu đến nhà hàng của một người bạn ăn đồ Nhật, có điều Vạn Đạt cũng được, có thể xem phim điện ảnh, chơi game, mua quần áo.
Không hổ là em thụ lợi hại, các bước hẹn hò đều chuẩn bị tốt!
Hắn hết sức vui mừng tưởng tượng: Nói không chừng đêm nay giấy cửa sổ vẫn là Tạ Diễn đâm thủng trước đó.
Thay quần áo mới xong, hắn còn tạo một kiểu tóc hoa hòe lòe loẹt, phun nước hoa thơm phức lên cổ và mu bàn tay, nét mặt toả như phóng thích tin tức tố Alpha, rất chi là màu mè.
Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, hắn dừng xe sang bên đường.
Bà chủ tiệm và một cô gái trẻ mặc tạp dề đang bận tỉa hoa, thấy có người vào cửa, tươi cười tiếp đón: "Mua hoa tặng bạn gái à? Hoa hồng hôm nay đều là hàng mới, xem thử đi."
Thần kinh Cù Tranh Viễn bị hai chữ "Bạn gái" nho nhỏ kích thích một chút, hắn đã từng nghĩ bạn gái mình nhất định là ngàn dặm mới tìm được một, cực có cá tính nhưng không nghĩ tới sẽ đặc biệt như vậy.
Hoa hồng đỏ quá sến, hoa hồng trắng hình như không đúng lắm, Cù Tranh Viễn chọn 11 đóa hoa hồng nhập khẩu Ecuador.
Bà chủ dùng hoa cúc Ping Pong, cát cánh màu trắng, hoa sao cùng hoa hồng tuyết sơn màu hồng nhạt làm điểm nhấn.
Bên ngoài lớp giấy bóng mờ bọc một lớp giấy màu Sydney xanh lá cây, dải lụa màu xám thắt thành một cái nơ bướm xinh đẹp tinh xảo.
Thừa dịp bà chủ đang tỉ mỉ đóng gói, Cù Tranh Viễn còn mua một cái bánh kem dâu tây nhỏ ở tiệm bánh bên cạnh.
Hắn thì không thế nào thích ăn dâu tây được rồi, nhưng mà Tạ Diễn lại thích tất cả mọi thứ liên quan tới dâu tây.
Bà chủ cửa hàng bán hoa đưa cho hắn một bao kẹo: "Chúc hai cháu hạnh phúc lâu dài."
"Cảm ơn." Cù Tranh Viễn cười vui vẻ nhận lấy.
Kẹo vừa vặn là kẹo dẻo vị dâu tây, tất cả đều là số trời đã định.
Lễ Tình Nhân thoát kiếp FA, quá là sướng!
Tạ Diễn nói sẽ chờ hắn trên lầu ba của Vạn Đạt mà mới đi được nửa đường tim Cù Tranh Viễn đã bắt đầu đập mạnh. Lúc đi vào thang máy, có không ít người hướng mắt về bó hoa trong tay hắn.
"Anh đi về hướng hiệu sách ấy, người trong quán lẩu rất nhiều, tôi đứng ở cửa chờ anh." -Tạ Diễn nói qua điện thoại.
Ăn lẩu? Tiếng người ồn ào có phải hơi thiếu lãng mạn và tình cảm không?
Có điều không ảnh hưởng gì nhiều, Tạ Diễn muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, bạn công dũng mãnh chắc chắn phải nhường nhịn em thụ tham ăn.
Cù Tranh Viễn điều chỉnh tốt tâm trạng và hô hấp, cầm bánh kem ôm hoa hồng, dưới ánh nhìn của vô số người qua đường, chậm rãi đi về phía tiệm lẩu mừng khai trương bán đại hạ giá như một siêu sao cao quý ưu nhã trên thảm đỏ.
Từ xa hắn đã nhận ra cái đầu của Tạ Diễn, giờ phút này cậu đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ trước cửa cắn hạt dưa với những vị khách đang chờ dùng bữa.
Như là có thần giao cách cảm, Tạ Diễn quay đầu lại, động tác trong tay cứng đờ, thậm chí còn bị sặc hạt dưa trong miệng.
Cù Tranh Viễn vừa nhìn đã nhận ra vài đứa bạn học của cậu, tay phải cầm bó hoa, hắn mơ hồ nhận ra chút dự cảm xấu, thậm chí còn muốn vứt hoa và bánh kem xuống chạy lấy người.
Tạ Diễn đứng dậy tiến về phía trước càm ràm hắn: "Ăn có nồi lẩu mà anh màu mè mua đóa hoa bự vậy làm chi? Chúc mừng khai trương hả?"
Ánh mắt của một mớ quần chúng ăn dưa đồng thời nhìn về phía hắn, giống y như đang nhìn con tinh tinh trong vườn bách thú.
"......"
Vì cứu chút tự tôn còn sót lại, đầu óc Cù Tranh Viễn nóng lên, cau có nghiến răng nghiến lợi: "L-à, F-a-n, t-ặ-n-g, đ-ó."
Đồng tử Tạ Diễn nở to ra, kinh ngạc nói: "Trời ơi tin được không! Anh vậy mà cũng có fans á?"
"......" Cù Tranh Viễn tức giận đến mức trước mắt tối sầm.