Trong sảnh tiệc bỗng nhiên náo động hẳn lên, nhân vật quan trọng nhất đêm nay bước lên sân khấu.
Cù Tranh Viễn trước khi đi còn không quên ôm khuôn mặt nhỏ nóng hầm hập của Tạ Diễn xoa nắn vài cái.
Tạ Diễn nhấc chân đá mông hắn, Cù Tranh Viễn trốn ra xa, quay người lại cười ha ha.
"Đồ đần." Tạ Diễn chửi nhỏ một tiếng.
Giờ phút này đại sảnh giống như một cái bể cá thật lớn,ông nội Cù vừa bước vào cửa, ngàn vạn con cá vây quanh thành đàn, huyên thiên nịnh hót.
Tạ Diễn liếc mắt một cái đã tìm thấy hai vợ chồng già trong đám người này, vẻ mặt rạng rỡ, còn rất có tướng phu thê.
Nhắc mới nhớ, Cù Tranh Viễn cũng có vài phần giống với ông nội hắn, nhất là sống mũi cao thẳng và khuôn mặt, tinh thần của ông cụ rất tốt, tóc chắc là đã nhuộm, còn đen hơn cả Cù Bình Sinh, chỉ có vài sợi bạc giữa thái dương.
Bà nội Cù không mập không gầy, mặc một cái áo choàng cashreme dài vừa phải, tóc ngắn vừa qua khỏi tai, dáng vẻ đoan trang bình thản, nhưng lúc không nói không cười, tướng mạo nhìn hơi nghiêm túc.
Tạ Diễn không khỏi cảm khái, kẻ có tiền bảo dưỡng tốt ghê, những người này nào có dáng vẻ của người đã tới tuổi bảy mươi, quả thật giống như người vừa mới có cháu trai đầu lòng.
Cù Tranh Viễn đi lên trước, thuận miệng chào hỏi ông bà, hai vợ chồng già nói cười vui vẻ, vẻ mặt cưng chiều nói: "Con cũng không thèm trở về nhà thăm ông bà."
Cù Tranh Viễn xoa xoa cổ: "Gần đây con bận làm việc."
Thấy ông nội Cù bận rộn trăm bề đang liếc mắt nhìn mình, Tạ Diễn đang đứng ngây người trong lòng căng thẳng, một hồi chuông chuông cảnh vang lên, cậu nhớ lúc trước Tạ Mạn đã dặn dò, phải lễ phép khéo léo, nhưng giờ cậu xưng hô như thế nào đây!?
Giây tiếp theo, bà nội cũng nhìn về phía cậu.
Yên tĩnh kì lạ.
Dưới tình thế cấp bách, cậu bắt chước Cù Tranh Viễn hô một tiếng: "Xin chào ông nội bà nội, chúc hai ông bà khỏe mạnh trường thọ......" lại còn mặt đỏ tai hồng cúi mình vái chào, thật sự giống như đang bái đường.
Cù Tranh Viễn cười hì hì cho qua chuyện, trong mắt gần như mất sạch ý cười.
Thật ra lúc Tạ Diễn vừa nói xong đã ý thức được mình dùng xưng hô sai rồi, cổ cứng ngắc ngắc.
Hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau, theo bản năng nhìn về phía Cù Tranh Viễn, dùng ánh mắt chửi—— cười quần què!
"Gọi bác trai bác gái." Tạ Mạn ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở.
Tạ Diễn quyết đoán chào hỏi xong, hai vợ chồng già mỉm cười gật gật đầu với cậu, nhưng khóe miệng của bọn họ chỉ nhếch lên chút xíu, cũng không bày vẻ hỏi cậu năm nay bao lớn hay mấy vấn đề linh tinh, mà là quay đầu nói chuyện với Cù Tranh Viễn.
Tạ Diễn ý thức được bọn họ tươi cười cũng không phải thiệt tình tiếp đón, mà là trước công chúng cười cho có lệ.
Anh chị em của Cù Bình Sinh tổng cộng có bốn người, còn có cháu chắt chút chít, Tạ Diễn đi theo sau đuôi Tạ Mạn gặp mặt những người thân hoa hoè loè loẹt đó, giải khóa rất nhiều xưng hô cậu cũng chưa bao giờ nghe qua.
Lúc trước cậu nghe nói ông bà nội không đồng ý cho Cù Bình Sinh và Tạ Mạn ở bên nhau, thậm chí cũng không muốn thấy mặt mũi, còn tưởng rằng chuyện tối hôm nay sẽ chẳng bao giờ thành công, nhưng lúc thật sự gặp mặt, hai vợ chồng già cũng không làm Tạ Mạn mất hết mặt mũi, lúng ta lúng túng khách sáo vài câu đã ngồi xuống ăn cơm.
Không biết là Cù Bình Sinh đã lén làm công tác tư tưởng với hai vợ chồng già, hay là hai vợ chồng này diễn xuất tốt quá, nếu là vế sau, Tạ Diễn rất lo lắng cho tương lai của Tạ Mạn.
Thỏ trắng ngây thơ tiến vào hang hùm hang sói.
Nếu vậy thì Cù Tranh Viễn chắc là con người sống chân thành nhất Cù gia quá, tính cách hắn cởi mở thoải mái, yêu hận tình thù đều viết ở trên mặt,tuy rằng đôi khi có chút ác mồm, nhưng chính trực thiện lương, không có âm mưu gì, không cần phòng bị.
Khách sạn có đầy bàn tròn mười hai chỗ ngồi, chỗ của hai vợ chồng già họ Cù quay mặt về phía Nam, bên cạnh họ là Cù Bình Sinh và Tạ Mạn.
Tạ Diễn đương nhiên sẽ ngồi bên cạnh chị mình, Cù Tranh Viễn rửa tay sạch sẽ trở về, phát hiện bàn này chỉ còn hai chỗ trống.
Một chỗ bên cạnh Tạ Diễn, một chỗ bên cạnh Lục Quân, hắn nhìn thấy đôi mắt nhỏ của Tạ Diễn nhìn hắn đầy mong mỏi, không nhanh không chậm đi qua.
Tạ Diễn cười khì khì, tốt bụng kéo ghế ra giùm hắn.
Cù Bình Sinh thấy thế rất bất ngờ, nhìn Tạ Mạn cười cười.
"Em trai cô tên Tạ Diễn đúng không?" Nãi nãi hỏi Tạ Mạn.
"Dạ vâng, Diễn trong sinh diễn*."
"Tôi cũng đã nghe Bình Sinh kể về chuyện của cô," bà nội nhìn Tạ Mạn nói, "Bố mẹ Tạ Diễn thật sự rất giỏi, một người nuôi cậu ấy không dễ dàng."
Tạ Diễn giật mình, ngẩng đầu nhìn qua.
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Mạn đều rất ít đề cập đến những việc này với cậu, xem ra thật sự coi Cù Bình Sinh như hốc cây, mọi chuyện đều kể hết ra.
Từ giật mình biến thành thản nhiên.
Bởi vì chuyện xưa một khi bị phơi bày, nghĩa là miệng vết thương đã được thời gian chữa lành từ từ bị tróc vảy.
"Gần đây Tạ Diễn còn ở chung với Tiểu Viễn không?" Bà nội hỏi.
Cù Bình Sinh đứng dậy châm ly nước trà cho hai vợ chồng già: "Bình thường trọ ở trường, nghĩ học thì về ở chung với Tiểu Viễn, đã gần nửa năm."
"Con cũng tính toán kĩ thật, bây giờ mới nói với bọn ta." Giữa từng câu tuy mang chút oán trách, nhưng từ biểu cảm trên mặt bà đoán chừng không giống đang tức giận.
"Đây không phải là đang chờ song hỷ lâm môn để hai người vui vẻ sao."
Bà nội nở nụ cười, nụ cười của bà Tạ Diễn thấy được, lần này khóe miệng bà nhếch lên cao, không giống như là cho có lệ.
Cù Tranh Viễn thì lại đờ người ra.
Tuy rằng hắn đã chuẩn bị tâm lý từ năm ngoái lúc nhưng chính tai nghe thấy tin tức này trong lòng vẫn rất hụt hẫng, không ngừng quấy thìa trong bát, nhưng trước sau vẫn không bỏ bánh trôi nước vào miệng.
Khó trách thái độ ông nội bà nội của đối đãi với Tạ Mạn thay đổi 180 độ.
Từ hồi Cù Tranh Viễn học tiểu học, trong nhà đã tính toán sinh thêm một đứa con nữa, ông bà nội đều thích cháu gái, Cù Tranh Viễn cũng muốn có đứa em trai hoặc em gái chơi cùng với hắn, nhưng bởi vì thân thể mẹ hắn không tốt lắm, vẫn không thể mang thai, Cù Tranh Viễn trở thành con trai độc nhất.
Hắn từ nhỏ được cưng chiều, không thể tiếp thu chuyện Cù Bình Sinh muốn sinh thêm một đứa con nhưng không thèm bàn bạc với hắn một câu, có điều nhìn vậy chắc Tạ Mạn cũng chưa bàn bạc với Tạ Diễn đâu.
Trong lòng hắn lại cân bằng hơn chút.
Không bao lâu, đề tài trên bàn cơm từ sinh hoạt đã biến thành công việc.
Chỉ có Tạ Diễn không nói không rằng ngồi ăn thịt, vừa ăn vừa cảm khái: "Kiếp sau tôi vẫn không muốn làm Hổ Tử đâu, sẽ không được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy nữa, tôi còn muốn làm con người."
Cù Tranh Viễn bật cười, đầy tô canh cá của mình đến trước mặt cậu.
"Anh không thích ăn cái này hả?" Tạ Diễn hỏi.
"Ừ."
"Không ăn tôi ăn." Tạ Diễn múc một miếng thịt cá thật to đưa vào trong miệng.
Cù Tranh Viễn nhìn cái cằm phúng phính của cậu, cảm thấy có chút giống hamster, nhưng đáng yêu hơn mấy con hamster.
Trên đường, Tạ Mạn muốn đi toilet, Tạ Diễn nhanh tay lẹ mắt cùng đi ra ngoài hỏi: "Chị, lúc trước chị gặp ông bà của Cù Tranh Viễn rồi sao?"
Tạ Mạn đi chậm lại: "Không có, lần đầu tiên gặp đó."
"Lúc trước không phải bọn họ không đồng ý cho chị và ông bác kia kết hôn sao?" Tạ Diễn hỏi.
Tạ Mạn dừng lại, cười cười: "Em biết kẻ có tiền coi trọng nhất là gì không?"
Tạ Diễn hơi chần chừ trả lời: "Tiền nhỉ."
"Vậy nếu bay giờ em đã lớn tuổi rồi, bảy tám chục tuổi, nhưng vẫn còn mấy trăm triệu tài sản trong tay đang vận hành, em sẽ giao cho ai nào?" Tạ Mạn lại hỏi.
Tạ Diễn không cần nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là người thân của em!"
Tạ Mạn cười cười: "Nhưng em cũng thấy rồi đó, Cù Tranh Viễn căn bản không quan tâm tới mấy cái này, cậu ấy có ước mơ của riêng mình."
Tạ Diễn rốt cuộc cũng tỉnh ngộ: "Vậy nói cách khác...... Chị phải sinh một đứa con cho anh rể à? Cù Tranh Viễn có thể đồng ý không?"
Cậu bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp mặt Cù Tranh Viễn lúc đề cập tới vấn đề mẹ kế sinh em, biểu cảm của Cù Tranh Viễn lúc ấy vô cùng mâu thuẫn.
"Người càng có tiền càng không tin người ngoài, bọn họ không tin chị, nhưng lại chấp nhận tin tưởng đứa con có cùng huyết thống với bọn họ, nếu Cù Tranh Viễn không đồng ý cũng vô dụng thôi, cậu ấy không thể ngăn cản được, bởi vì trụ cột của gia đình này là bố cậu ấy, tập đoàn lớn như vậy, cũng chỉ có Cù Bình Sinh và hai ông bà cụ là đáng tin cậy nhất."
Hành lang trải thảm rất dày, ngọn đèn chùm huy hoàng, Tạ Mạn trước sau vẫn mỉm cười, đôi mắt cô dưới ánh đèn sáng ở ngời ngời.
Nhưng giờ phút này Tạ Diễn không thể hiểu trong mắt của cô là vui vẻ hay khó chịu.
Cậu không thể không cảm thán một câu: "Thế giới của người trưởng thành thật phức tạp nhỉ, em thấy chị bây giờ giống như nữ chính trong phim cung đấu, mỗi ngày đều bị người ta tính kế, sau đó phải học cách phản kháng lại."
Tạ Mạn xoa đầu cậu: "Chị may mắn hơn những nữ chính ấy nhiều, ít nhất không phải đấu đá tranh giành với hậu cung ba ngàn giai lệ."
Cô bình tĩnh thả thản nhiên nói: "Chị sẽ kí kết với Bình Sinh một thỏa thuận trước hôn nhân, cổ phần công ty một đồng chị cũng không cần, tương lai nếu ly hôn với nhau, chỉ chẳng cần cái gì hết, nhưng mà con cái phải là của chị, nếu chị may mắn cùng anh ấy bên nhau đến già, sẽ không tồn tại bất cứ vấn đề gì."
Hôn nhân và gia đình phải dùng tiền bạc để duy trì, nhưng lại không cần tình yêu, cô bằng lòng tin tưởng Cù Bình Sinh, vì thế đặt cược cả quãng đời còn lại của mình, thằng thì vui mừng,còn thua...... Cô tạm thời không nghĩ tới, cũng không dám suy nghĩ.
"Chị yên tâm, ông ta không cần chị còn có em nuôi chị." Tạ Diễn đặt tay lên vai cô, ánh mắt vô cùng kiên định, "Chị có thể cho em đi học, em chắc chắn cũng sẽ để cháu trai của em đi học đại học."
"Ai da," Tạ Mạn mặt mày hớn hở bóp khuôn mặt nhỏ của cậu, "Thật sự không uổng công chị thương em."
Người dẫn chương trình hàn huyên rất nhiều về chủ đề mừng thọ, tiếp theo là đến tiết mục giải trí và giao lưu, có đội vũ đạo của đoàn nghệ thuật lên sân khấu múa, có nhóm nghệ thuật gia lão làng dùng thơ ca chúc mừng, có đứa nhỏ buột hai cái đuôi ngựa ngại ngùng đọc lời chúc mừng người lớn chuẩn bị sẵn.
Tâm tình của ông cụ rất tốt, cộng thêm uống chút rượu, vẻ mặt vui tươi phát bao lì xì cho mấy đứa nhỏ.
Người dẫn chương trình hùng hồn nói to: "Mọi người ắt hẳn cũng biết hôm nay ngoại trừ đại thọ 70 của Cù tiên sinh, cũng là sinh nhật của cháu trai ông ấy Cù Tranh Viễn, chúng ta hãy dùng một tràng pháo tay nhiệt liệt, chúc mừng cậu ấy sinh nhật vui vẻ!"
Vô số tầm mắt cùng tụ đến một chỗ.
Cù Tranh Viễn trăm ngàn lần không nghĩ tới còn có liên quan tới hắn, chưa kịp gặm cái càng cua trong miệng đã vội vả nhả ra bàn, hết chùi miệng lại lau tay, nhìn về phía khách khứa bốn phương tám hướng ha hả cười gượng.
Người dẫn chương trình hô một tiếng, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, cảnh tượng tráng lệ ồn áo khiến người ta cảm thấy xấu hổ, Cù Tranh Viễn che mặt, cướp cái ly trước mặt Tạ Diễn uống vài miếng nước trái cây.
"Hớ ——" Tạ Diễn bất mãn nói, "Không phải anh cũng có ly à, sao lại dùng của tôi."
"Hết nước trái cây rồi." Cù Tranh Viễn trả lại cái ly cho cậu.
Tạ Diễn thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, nghiêng người thì thầm bên tai hắn: "Cảm thấy thẹn lắm đúng không?"
Cù Tranh Viễn không phủ nhận, tìm khắp nơi một vòng, chỉ nhìn thấy bình rượu vang đỏ đã hết một nửa, rót đầy lại cho cậu.
"Anh như này không được rồi, mới có chút xíu như vậy anh đã thẹn thùng, về sau nếu tổ chức buổi họp mặt fans thì làm sao bây giờ?"
"Fans và mấy người này giống nhau sao?"
"Sao lại không giống nhau, không phải đều là con người sao?"
Cù Tranh Viễn thả cái ly xuống trước mặt cậu: "Cậu uống nhiều vào, ít nói lại giùm cái."
"Tôi không thích uống rượu."
"Thì giờ thử," Cù Tranh Viễn lạnh mặt nói, "Thích thì uống."
Tạ Diễn lớn như vậy vẫn chưa từng uống rượu, nhấp một miếng nhỏ, mới uống vào thì bình thường nhưng dư vị hơi cay nồng.
Đề tài trên bàn cậu không có hứng thú, cùng Cù Tranh Viễn chơi đoán số dưới gầm bàn, uống hai ly rượu vang đỏ cỡ lớn và một ly Sprite đầy ắp đã hơi say, làn da trắng nõn dưới ánh đèn hiện ra một lớp hồng nhạt.
Tiệc tối kéo dài hơn một giờ, sau khi người dẫn chương trình xuống sân khấu, không khí trong đại sảnh yên tĩnh hơn rất nhiều.
Khách khứa chào tạm biệt, lục đục ra về.
Tạ Mạn cũng uống chút rượu vang đỏ, khuôn mặt đỏ bừng, cô đưa món quà đã chuẩn bị sẵn cho Cù Tranh Viễn.
Hộp quà màu đen và bên trên là dải lụa xanh lá.
Cầm có vẻ không nhẹ không nặng, như là một bộ quần áo.
"Cảm ơn." Cù Tranh Viễn nhận quà, nhưng thật sự không thể nào thốt ra hai chữ dì nhỏ, Tạ Mạn thoạt nhìn thật sự trẻ quá.
Tạ Mạn cũng không để ý: "Không có gì, về nhà cứ mặc thử xem, nếu là không vừa thì chị sẽ giúp cậu sửa lại."
Cù Tranh Viễn đáp dạ.
Bên trong hộp quà là một bộ âu phục màu đen phong cách châu Âu, kiểu hình thang, vai rộng eo hẹp, tương đối phù hợp với thân hình hắn, chất liệu là len Cashmere, có độ bóng đặc biệt, xúc cảm trơn nhẵn thoải mái, nguyên liệu này là loại công ty thường dùng mấy năm gần đây, giá cả tương đối sang chảnh.
Cù Tranh Viễn nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau ở Gia Hòa Vân Trúc, Tạ Mạn từng nói cô thích thiết kế, không ngờ rằng mới một năm ngắn ngủi, cô đã có thể tự mình thiết kế và chế tác âu phục, lại còn có rất vừa người, quả thực là đặt làm riêng.
Từ từ.
Đặt làm riêng?
Cù Tranh Viễn bỗng nhiên nhớ lại hồi đầu tháng Tạ Diễn từng đo eo mông háng cẳng cho hắn.
Cho nên, những số liệu tỉ mỉ đó, đều là muốn đưa Tạ Mạn!?
"Aaaaaa! ——" Cù Tranh Viễn ngượng ngùng gào lên, đập cái bộp một phát lên trán, chui vào ổ chăn, bọc mình thành con nhộng màu xám.
Sau khi hiểu ra tất cả thì buồn thúi ruột, lúc ấy hắn còn tự mình đa tình hỏi Tạ Diễn có thích mình hay không......
Hắn càng nghĩ càng bực, đạp hai cái lên trời.
Hổ Tử đang cuộn mình trên thảm ngủ thấy thế sợ tới mức lén đi ra ngoài.
"Cù Tranh Viễn, anh ngủ chưa?" Tạ Diễn gõ cửa phòng.
Con nhộng thò đầu ra: "Chưa."
Trên tay Tạ Diễn ôm một cái hộp quà hình vuông, được gói bằng giấy sọc đen trắng, trên đỉnh buộc cái nơ con bướm màu đỏ.
"Tặng quà sinh nhật cho anh."
Vẻ mặt Cù Tranh Viễn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhảy ra khỏi ổ chăn, cầm cái hộp lên quơ quơ: "Bảo bối gì đó?"
"Tự anh mở ra xem đi." Tạ Diễn cười nói, "Tôi lên lầu trước nha, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Người còn chưa đi xa, Cù Tranh Viễn đã vội không chờ nổi xé rách giấy gói.
Bên trong hộp quà là bảy thứ đồ công sở.
Một cái nơ và cái ví màu sắc khác nhau, một cái cà vạt màu tối, một cặp khuy măng sét, một cái giá đỡ màu đen hình cây súng đính đá opal xanh, còn có một cái băng cài kim loại hình ngôi sao bảy cánh rỗng ruột, khảm vụn kim cương.
Món quà trời ban làm Cù Tranh Viễn xúc động không ít, có điều chút xúc động này còn không bằng một tờ giấy ghi chú đính bên trong.
Chữ của Tạ Diễn hắn quá quen thuộc, Cù Tranh Viễn nhìn xong hốc mắt nóng bừng.
—— Cảm thấy hôm nay lực chú ý của khách khứa đều ở trên người ông nội anh, cũng không có ai tặng quà sinh nhật cho anh, bạn nhỏ Cù có phải không vui vẻ lắm đúng không? Hì hì, cho nên tôi rủ lòng từ bi chuẩn bị cho anh một món quà!
Trong truyền thuyết ngôi sao bảy cánh là ngôi sao với các tinh linh nhỏ, ẩn chứa một nguồn sức mạnh cực kì lớn, tồn tại rất bí ẩn, có thể mang lại may mắn cho con người! ( PS: Tôi nói lung tung đó, tư liệu tìm trên mạng, tôi cũng không biết có sức mạnh kì bí gì không, chủ yếu vẫn phụ thuộc vào chính bản thân anh! Phải thật nỗ lực đó!)
Cuối cùng, chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé Cù Tranh Viễn! Cầu mong anh vĩnh viễn hạnh phúc! ^^
Nhà họ Cù mê len cashreme dữ thấy ai cũng mang toàn hàng đó. Nói thật đến giờ tui vẫn không biết cho Tạ Mạn xưng hô với ông Viễn như thế nào luôn. Rối rắm phức tạp quá. Mọi người có cách nào phù hợp không gợi ý cho tui với.