Giang Lê bị bắt ôm người đến phòng y tế.
Phòng y tế yên tĩnh trước sau như một, hoa thiên điểu cao tới hai mét, trầu bà bò đầy mặt đất, thẩm mỹ xanh biếc truyền thừa từ Thần Nông, không biết còn tưởng lạc vào rừng Amazon.
Giang Lê đặt người lên giường bệnh, rồi quay qua gỡ những đốt ngón tay đang bấu chặt góc áo mình của người nọ ra.
...... Không gỡ được.
Khớp ngón tay chạm vào nhau, lông mi Hề Trì rung rung không mấy yên ổn, cả khuôn mặt đều phiếm một tầng trong suốt dưới ánh mặt trời mỏng manh.
Giang Lê chưa từng đau đầu như vậy, bất đắc dĩ, bèn dừng động tác.
"Két."
Cửa bị mở ra, giáo viên y tế ở trung học Sơn Hải số 1, cũng chính là người đẩy cửa đi vào -- là bác sĩ thuộc dòng dõi Thần Nông do hiệu trưởng cố ý điều chuyển từ bệnh viện Chung Sơn qua, mấy vị giáo viên cuống cuồng theo tới đây thì chẳng thấy đâu nữa.
Giang Lê nhìn thoáng qua đằng sau anh ta, giáo viên y tế nhận được tín hiệu, mở miệng giải thích: "Đã nắm xong tình hình, đi bàn bạc rồi."
Giang Lê cúi đầu lướt qua khuôn mặt Hề Trì: "Rất nghiêm trọng sao?"
Tình hình gì mà cần nhiều người bàn bạc như vậy.
"Không nghiêm trọng, chỉ là có hơi phiền phức."
"Trước mắt thì không sao, ngược lại là em đó", giáo viên y tế chỉ chỉ cổ Giang Lê, "Có cần xử lý chút không?"
Giang Lê không nói gì.
"Em ấy cắn à?" Giáo viên y tế liếc qua cái cây non gây họa đang nằm trên giường kia, mỉm cười, "Một chút phản ứng bản năng khi bị bệnh thôi, cũng không phải cố ý cắn em."
Nói rồi, vẫn ném một miếng băng cá nhân qua.
"Bên Chất Sơn vừa đưa qua đấy, bỏ thêm bột Nam Cực quả[1]."[1] Trong Sơn Hải kinh có câu: Bên trong đại hoang, có núi tên là Khứ Chất. Nam cực quả, Bắc bất thành, khứ chất quả (大荒之中,有山名曰去痓。南极果,北不成,去痓果). Ở đây không rõ nghĩa Nam Cực quả là gì.
Miệng vết thương không tính là sâu, chỉ hơi nóng lên nhè nhẹ.
Giang Lê không truy hỏi "phản ứng bản năng" trong miệng giáo viện y tế có nghĩa là gì, chỉ nhận lấy băng keo cá nhân, tiện tay dán lên.
"Đừng lo lắng quá", giáo viên y tế đứng trước kệ thuốc xáo xáo trộn trộn, "Mặc dù tình huống hiếm thấy, nhưng may mà có thuốc, trước tiên cứ để em ấy ngủ thêm một lát."
Trong lòng hiểu rõ, Giang Lê giương mắt nhìn qua đồng hồ trên tường.
Tín hiệu "Nếu đã không có chuyện gì, vậy em đi trước đây" thật rõ ràng.
"Em không ở lại à?" Giọng điệu của giáo viên y tế vô cùng tự nhiên.
"Phải ở lại sao?
"Vẫn nên có người trông coi chứ."
Giang Lê từ chối cho ý kiến, khóe mắt đảo qua người trên giường, im lặng chốc lát.
"Thầy cần mấy người."
Nghe ý là muốn kêu người tới, giáo viên y tế suy tư một hồi: "Nếu thầy nói mười người thì sao?"
"Có thể."
"......"
Giáo viên y tế chẳng mảy may nghi ngờ về thủ đoạn cứng rắn của vị ở Nam Sơn này, bây giờ chỉ cần hắn gật đầu một cái, vài phút sau, số người trong phòng y tế sẽ còn nhiều hơn cả trầu bà trên mặt đất.
Nghĩ thôi đã thấy nghẹt thở.
"Không cần người khác, em ở lại là được."
"Đương nhiên, nếu em muốn đi cũng không sao", giáo viên y tế nói tiếp, "Miễn là em đi được."
Giang Lê hiếm khi có chút khó hiểu, vừa xoay người, góc áo bị nắm chặt đã cho hắn câu trả lời.
"......"
"Các giáo viên đều không ở đây, người bệnh lại cần em, còn biết làm sao." Giáo viên y tế kéo một cái ghế qua đặt cạnh giường, "Đến đi."
(@Wat.tpad Augustt138)
-
Tang Du tranh thủ trở về, buổi lễ đã kết thúc.
Vừa tới tòa nhà Lăng Vân, ngay cả lầu còn chưa lên, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân và tiếng bàn ghế ma sát, như xô như kéo, vô cùng chói tai.
Tang Du ngẩng đầu lên nhìn, mênh mông toàn là người.
Hơn một nửa còn là Nam Sơn.
Tang Du: "?"
Bệnh gì đây hả?
Tang Du lập tức lên lầu, còn chưa vào trong lớp, đã bị Chúc Dư kéo lại trên hành lang.
Chúc Dư, chân thân cũng là cây cỏ thần Chúc Dư[2].[2] Trong núi có loài cỏ, hình dạng rất giống rau hẹ, nở những đóa hoa màu xanh, tên nó là Chúc Dư, người ăn nó sẽ không cảm thấy đói bụng. (Trích từ Nam Sơn kinh - nguồn niemlam.wordpress)
"Lão đại, Trì ca và chủ tịch hội học sinh Nam Sơn từng có... ấy, chuyện quan trọng như vậy sao anh không nói trước với bọn em!"
Cả buổi sáng chạy tới chạy lui, cổ họng của Tang Du cũng có chút khô khốc, thuận tay nhận lấy chai nước: "Ấy ấy là cái gì?"
Chúc Dư: "Có một đoạn tình cảm đó."
Một ngụm nước bỗng sặc ở trong cuống họng, Tang Du suýt chút nữa đi đời ngay tại chỗ.
"Cậu nói một đoạn gì cơ?!"
Tất cả mọi người đều nghẹn cả buổi sáng rồi, bấy giờ cũng không nhịn được nữa.
"Ôm ấp nhau luôn rồi!"
"Trì ca ngất xỉu còn kéo lấy chủ tịch hội học sinh Nam Sơn, cạy cũng cạy không ra."
"Lễ khai giảng nhá, mấy ngàn đôi mắt nhá, học sinh đại diện nhá, lời cũng chẳng nói, cứ thế ôm thẳng đến phòng y tế luôn, lão đại anh hiểu không?!"
"Em nghe bảo mắt Trì ca đỏ hoe! Bảo là vừa khóc vì tổn thương tình cảm đấy!"
Đầu Tang Du bùng nổ.
Tổn thương cái gì cơ?
Cậu ta chỉ đi bệnh viện thôi sao đã tổn thương tình cảm rồi???
Tang Du lo lắng không yên: "Bây giờ Tiểu Trì ở đâu?"
"Phòng y tế đó", Chúc Dư vội nói, tiện thể còn nghiêm túc bổ sung thêm một câu, "Bị chủ tịch hội học sinh Nam Sơn ôm đi á."
"......"
Mồm năm miệng mười nói tới tám lần rồi, không cần lặp lại ha!
"Tôi tới phòng y tế trước, Vương Địch quay lại thì kêu cậu ta qua luôn." Tang Du vừa dứt lời, mới xoay người thì Vương Địch đã cuốn ra từ cạnh bên.
Tang Du: "Sáng nay xảy ra cái gì, thành thật khai báo cho tôi."
Vương Địch một năm một mười nói hết, Tang Du lập tức nhớ tới sự khác thường trên người Hề Trì khoảng thời gian trước đây.
Tang Du: "Thế đoạn tình cảm kia lại là chuyện gì nữa?"
"Này là do bên Nam Sơn truyền ra đó! Ban đầu nói là 'Bí thư trưởng bên Tây Sơn xảy ra chuyện gì đó với Lê ca', sau thì biến thành Trì ca và Lê ca có chuyện gì đó, cuối cùng lúc truyền qua truyền lại, biến luôn thành Trì ca và Lê ca từng có một đoạn tình cảm."
"Về sau, người xuất hiện trong lời đồn càng ngày càng nhiều, bao gồm cả lão đại nữa đó."
Tang Du kinh hãi: "Tôi ở trong bệnh viện thì truyền ra cái gì?!"
Vương Địch: "Nhiều phiên bản lắm, lão đại anh muốn nghe cái nào?"
Tang Du: "?"
"Romeo, Juliet và Bá tước Paris nè."
"Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài nè."
Sắc mặt Tang Du đen kịt.
"Hay hơn cũng có luôn nè", Vương Địch lập tức bổ sung, "Trong phiên bản nhà thờ Đức Bà Paris, anh chính là Quasimodo, tuy rằng tướng mạo xấu xí nhưng lại dũng cảm thiện lương nha."
"......"
"Chủ yếu là nội dung vở kịch cần thôi, không có ý nói mặt mày lão đại anh đây xấu xí đâu."
Tang Du: "............"
Mọe nó cậu nhìn tôi giống đang vui lắm à.
"Còn có......"
"Nói thêm một chữ nữa, là mất cái loa luôn."
Vương Địch: "......"
Giận mà không dám nói.
Người bên trong phòng y tế không biết bản thân đã quậy ra động tĩnh lớn cỡ nào, một giấc ngủ này coi như an ổn.
Thời điểm mở mắt, một bóng hình đập vào mắt còn sớm hơn cả ánh mặt trời.
Giang Lê rũ mắt đọc sách, từ góc độ này của Hề Trì nhìn qua, đại khái là vừa vặn ngay vị trí lật trang, có thể trông thấy rõ ràng biên bộ chuyển động khớp ngón tay của Giang Lê.
"Tỉnh rồi à?" Giọng nói của Giang Lê truyền đến.
Ý thức của Hề Trì vẫn còn nguyên vẹn, muốn ngồi dậy trên giường.
Vừa chống tay, đầu ngón tay đã sờ trúng một mảnh vải, xúc cảm kỳ lạ khiến cậu cúi đầu xuống.
Hề Trì đơ luôn.
Sao cậu lại túm áo Giang Lê vậy?
Túm bao lâu rồi?
Quần áo gì mà có thể bị túm thành thế này?
Nhìn thêm cái nữa, là đồng phục.
Ký ức trên bục chủ tịch phút chốc ùa về.
"Đồng phục......" Hề Trì cảm giác hít thở cũng không thông, "Tôi đền cho cậu."
Có lẽ là do âm tiết giống nhau như đúc, chẳng hiểu sao, Giang Lê đột nhiên nhớ tới câu "Đến đi[3]" của giáo viên y tế, lần đầu tiên có chút buồn cười.[3] 赔 (đền); 陪 (bồi, cùng): đều đọc là /péi/, ở đây thì mình dịch thoáng ra theo ngữ cảnh, đến (ở cùng) đi.
Hắn thuận thế khép sách trong tay lại: "Chỉ là một bộ đồng phục thôi, không cần."
Hề Trì đang muốn mở miệng, cửa phòng y tế thoắt cái đã bị đẩy ra, Tang Du và Vương Địch hùng hùng hổ hổ đứng ngay ở cửa.
Giang Lê cũng chẳng thèm ngẩng đầu.
Hắn cúi người cầm túi tài liệu đặt cạnh chân giường lên: "Rất nhanh, sao không đợi đến tiết tự học tối luôn."
Tang Du nghẹn họng.
Từ nhỏ tới lớn, có thể khiến cậu ta nghẹn không nói nên lời, ngoại trừ Hề Trì cũng chỉ có cái bình* trước mặt này.(*) Gốc là 樽 /tôn/: khúc này mình cũng không hiểu lắm, từ này chỉ cái bình đựng rượu thời xưa.
Ấy vậy hai cái bình hôm nay còn xuất hiện trong cùng một khung hình.
Đúng là gặp quỷ giữa ban ngày mà.
"Được rồi được rồi, tường cũng sập rồi, còn phân chia Tây Sơn, Nam Sơn gì chứ, cậu chăm sóc bí thư của chúng tôi thì có làm sao đâu?" Tang Du vừa đi vừa nói năng không chút khách sáo.
Khóe miệng Vương Địch co quắp.
Lão đại à, ban nãy anh cũng đâu như vậy.
Trên đường tới rõ ràng anh còn nói "Nếu Giang Lê muốn động tay với Tiểu Trì, tôi sẽ lật tung hội học sinh Nam Sơn cho cậu ấy."
Giang Lê không thèm để ý Tang Du, vô cùng tự nhiên mà cúi đầu nhìn góc áo đồng phục, giống như xác nhận xong cái gì đó, rồi cất sách đứng lên.
Hề Trì bị cái cúi đầu liếc mắt này khiến cho lòng bàn tay nóng lên.
Giang Lê đứng dậy đi ra ngoài, Tang Du tự giác xuất ra phong thái lão đại: "Mặc kệ nói thế nào, lần này vẫn cảm ơn cậu."
Vừa dứt lời, đã tiếp được thứ gì đó.
Tang Du: "?"
Giang Lê ném sách cái "bộp" cho cậu ta: "Tiện đường, giúp tôi trả về."
Tang Du nghi ngờ, mở trang tựa đề ra nhìn.
Mẹ nó, con dấu của phòng Lịch sử trường[4], đi bộ phải mất nửa tiếng đồng hồ.[4] Gốc là 校史室: đây là phòng dùng để sưu tầm, bảo quản và trưng bày các di tích, tài liệu... Tạo điều kiện cho học sinh và công chúng có cơ hội tham quan, học tập, tìm hiểu lịch sử, văn hóa của trường.
Tiện đường cái rắm.
"Tôi nói Giang Lê này, cậu không ăn nổi một chút thiệt thòi đúng không, phòng Lịch......" Vừa ngẩng đầu, Giang Lê đã đi ra khỏi phòng y tế.
"......"
Vương Địch đang lo nên làm cách nào chuồn về truyền bá hiện trường "Tu La ba người" đây, thì đúng là buồn ngủ lại có gối đầu, lập tức nói: "Lão đại, vừa hay em phải đến phòng Lịch sử trường mượn sách này, em trả em trả cho!"
Tang Du: "Cậu đến phòng Lịch sử trường mượn sách gì?"
Vương Địch âm vang từng chữ: "《Ghi chép của Trạng nguyên trung học Hằng Thủy》."
Tang Du đỡ phải chạy, bèn đưa sách cho cậu ta, qua nửa buổi trời mới phản ứng lại: phòng Lịch sử của trung học Sơn Hải bọn họ đào đâu ra ghi chép của Trạng nguyên trung học Hằng Thủy???
Hề Trì căn bản chẳng có lòng dạ nào để ý đến đối thoại giữa Vương Địch và Tang Du, trong đầu cậu chỉ còn lại miếng băng cá nhân trên cổ Giang Lê.
Lúc vừa ngồi dậy cậu mới liếc thấy.
Thời điểm buổi lễ hình như còn chưa có?
Hay là khi ấy mình không chú ý?
Mí mắt Hề Trì giật giật...... Cái cảm giác chột dạ chả hiểu vì sao này.
Giáo viên y tế không biết chui ra từ nơi nào, cắt ngang mạch suy nghĩ của Hề Trì: "Em sao rồi? Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Hề Trì lắc đầu.
Tang Du: "Còn lắc đầu?! Thoải mái mà cậu có thể đâm đầu vào lòng người ta à?"
"......"
Tang Du: "Đi đi đi, xin nghỉ với giáo viên, rồi theo tớ đến Chung Sơn xét nghiệm máu thường quy[5], chụp CT chức năng gan, siêu âm, X quang."[5] Xét nghiệm thường quy là một thuật ngữ y học dùng để mô tả các loại kiểm tra và phân tích được thực hiện định kỳ để đánh giá tình trạng sức khỏe của một người
Hề Trì trở tay kéo Tang Du lại, mặc kệ cậu ta, quay đầu nhìn giáo viên y tế: "Thầy, rốt cuộc em bị bệnh gì vậy."
"Nói đúng ra, thì không phải bệnh", trên tay giáo viên y tế cầm một cái bìa kẹp giấy màu xanh lam, "Mà là hiện tượng."
"Hiện tượng ạ?"
"Ừm, hiện tượng hồi tổ, trên cơ thể xuất hiện những đặc thù sinh lý mà tổ tiên sở hữu riêng đã biến mất khỏi cộng đồng xã hội hiện đại, tình trạng của em nhẹ hơn một chút, chỉ là phương diện tập tính sẽ tái hiện tổ tiên, tuy không phổ biến, nhưng cũng có hơn mười ca."
"Tập tính gì ạ?"
"Hừm......" Giáo viên y tế suy nghĩ một hồi, "Em có thể hiểu đơn giản là vì 'linh khí' không đủ."
"Thời kì thượng cổ, linh khí dồi dào thuần túy, Nhược Mộc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để củng cố thần nguyên, hiện nay linh khí thưa thớt, đương nhiên là không chịu nổi."
Cuối cùng Tang Du cũng tìm được một chút manh mối: "Cho nên khoảng thời gian trước cậu ấy sợ lạnh, mệt mỏi buồn ngủ đều là vì cái này."
Giáo viên y tế gật đầu: "Lúc đó vẫn chưa thể kết luận hoàn toàn, bây giờ thì không sai được."
"Chỉ là linh khí không đủ, chứ không phải vấn đề khác?" Tang Du yên tâm hẳn, "Vậy cũng được, phiền thầy kê đơn giúp em, em đến bệnh viện Chung Sơn lấy thuốc."
Giáo viên y tế lắc đầu: "Không đủ."
Tang Du thầm nghĩ cũng đúng, đã hồi tổ rồi, hiển nhiên không phải thuốc bình thường có thể trị khỏi.
"Vậy đến hàng đồ cổ của Đế Thính thì sao ạ? Chắc bên anh ta sẽ có một vài loại thuốc hiếm thấy trên thị trường, bao nhiêu năm cũng có."
Giáo viên y tế vẫn lắc đầu.
Mắt Tang Du tức khắc trợn lên.
"Thầy, chẳng nhẽ thầy muốn bọn em đến... chợ đen của yêu quái kiếm hàng hả?"
Chợ đen yêu quái lưu thông không ít đồ tốt, nhưng việc này nếu bị gia đình và nhà trường biết được, nặng nhẹ cũng bị đánh gãy chân.
Giáo viên y tế quơ lấy bìa kẹp giấy gõ xuống thật mạnh: "Thầy không có nói như vậy! Một đứa trẻ con mở miệng khép miệng toàn là chợ đen."
"Thầy nói không đủ, không phải là chỉ công dụng của thuốc không đủ mạnh, mà là không đủ sạch sẽ."
"Nhược Mộc quý giá, linh khí yêu cầu cũng phải quý giá, không thể lẫn một chút tạp khí."
Tang Du ngậm miệng.
Xã hội hiện đại làm gì còn linh khí không có một chút tạp chất chứ?
"Cho nên... không thể trị ạ?"
Hề Trì im lặng hồi lâu lúc này mới cho ra phản ứng.
"Có thể." Giáo viên y tế hơi khựng vài giây, đưa tay, chỉ ra ngoài cửa, "Đó, thuốc của em."
Hề Trì nhìn ra ngoài, một mảnh trống rỗng.
Giáo viên y tế: "Vừa đi rồi."
Tang Du kinh hãi: "Thuốc gì, còn biết đi nữa?"
Hề Trì nhất thời chưa thể phản ứng lại.
Ba giây.
Năm giây.
Mười giây sau.
"......"
Vừa mới đi, không phải thuốc, mà là Giang Lê.
Giang Lê, Kim Ô, con trai của Đế Tuấn - Cục trưởng Cục giám sát và quản lý phi tự nhiên cùng Thường Hi, cũng chính là... con trai của Thần Nhật Nguyệt.
Tinh hoa nhật nguyệt, sinh ra thần hồn.
Hề Trì: "............"
Ánh mắt của Tang Du đảo qua đảo lại giữa Hề Trì và ngoài cửa những mười tám lần, mới nặn ra chữ từ trong cổ họng: "Thầy nói là......"
Giáo viên y tế nhướng nhướng lông mày: "Đúng, sao nào, quý giá chứ."
Tang Du một lần nữa nhìn về phía Hề Trì, thực sự... chưa biết ai quý giá hơn đâu.
Phòng y tế yên lặng như tờ, đến cả không khí cũng bắt đầu ngưng trệ.
Ngay khi giáo viên y tế chuẩn bị lên tiếng trấn an người bệnh, Tang Du bên cạnh bỗng dưng quay đầu, như là đột nhiên nghĩ tới gì đó, mạnh mẽ nâng cao âm lượng: "Khoan!"
"Thầy, thầy vừa mới nói... Nhược Mộc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt củng cố thần nguyên đúng không?"
"Hút tinh khí?"
"Hút làm sao?!"
"Hút bằng chỗ nào???!"
Hề Trì: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
-------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trì: Thời khắc săn bắn tới.