Mưa thu không ngừng, gió lạnh phất phơ.
Gặp gỡ Mạch Cảnh Hàn đã qua ba ngày, triều đình cuối cùng hạ ý chỉ, sau ba ngày chém đầu loạn đảng răn đe dân chúng, người nhà thân thuộc đày đi đất tây bắc hoang vu.
Mạch Cảnh Hàn bị trảm ngày ấy, cha cùng ta cũng không có đi gặp mặt người kia một lần cuối.
Mấy ngày nay, ta đã chứng thực một sự thật hắn cũng không phải phụ thân ta, biện pháp lấy máu nhận thân còn có chứng cứ không thể thay đổi, như vậy khiến người không thể phủ nhận.
Lúc cùng cha nói tới chuyện đó, cả người hắn đều rất yên tĩnh. Hắn bình tĩnh mà tiếp thu sự thật này, dưới khuôn mặt bình yên cũng không có mất khống chế cùng giãy dụa như ngày ấy, phảng phất như ta đang nói tới là một người người xa lạ.
Chẳng biết vì sao, ta lại có chút bối rối, giống như có thứ gì đó sắp không khống chế được.
Đó là một phủ đệ hoa lệ, trang trọng tao nhã hồng môn mở rộng, tia sáng vàng chiếu vào đồ vật thượng hạng, đá bạch ngọc lập loè óng ánh ánh sáng trong veo.
Từ ngoài cửa đi vào, bốn phía xanh biếc quẩn quanh, đình đài lầu các, tọa lạc xung quanh bức tường màu trắng là cây phong thêm một vệt ý thu.
Lầu quỳnh điện ngọc, khe suối nước cạn với hòn non bộ, nước chảy qua cầu nhỏ, nơi đây ta đã trang hoàng cho giống nhau như đúc với Lâm phủ lúc trước.
Ta và Ngôn Mộc đi ở sau lưng cha, thấy hắn nhìn đình viện quen thuộc, trong đôi mắt tựa hồ muốn rơi lệ.
"Mạch Bạch, có lòng, ta không nghĩ có một ngày còn có thể trở lại nơi này." Cha cảm khái nhìn từng ngọn cây cọng cỏ trong viện, trên mặt hiển lộ nụ cười tràn đầy hoài niệm.
"Cha, có cần mời khách đến tụ hội hay không."
"Không cần, không cần như thế, chúng ta sau này an tâm ở lại là được."
Ta đánh giá thần sắc cha, thấy hắn thật sự không muốn lao tâm mở tiệc mời khách, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Cùng cha nói một hồi, mãi đến khi thấy hắn có chút mệt mỏi, ta mới nắm tay Ngôn Mộc trở lại sân nhà mới.
Ta đã cho là cha và ta sẽ cùng Ngôn Mộc đồng thời chờ sinh, cha sẽ cùng ta an hưởng tuổi già, cũng không biết xảy ra bất ngờ đột nhiên không kịp chuẩn bị như vậy.
Ngày ấy, ánh nắng mặt trời rất tốt.
Nắng ấm áp chiếu xuống trên người Ngôn Mộc, y cầm trong tay thoại bản, trên người đấp kín thảm len mềm mại, yên tĩnh nằm ở trên ghế trúc.
Ánh sáng nhỏ vụn chiếu vào trên mặt ôn nhã của y, tóc đen như mực rải rác ở một bên cổ của y, mắt phượng đẹp đẽ nở nụ cười lười biếng. Chỉ là lẳng lặng ở một bên, đã cướp đi toàn bộ ánh nhìn của ta.
"Thiếu gia... Thiếu gia... Không xong." Ám vệ vội vã tới thậm chí còn không kịp gõ cửa, đã phá tan cửa thư phòng.
Cái trán ám vệ tràn đầy vết mồ hôi, hắn hai chân quỳ xuống, trong giọng nói tràn đầy hối hận vì thất trách.
"Thiếu gia, thái quân qua đời."
Ám vệ nói khiến bút lông trong tay của ta triệt để bẻ gẫy,
Ta hoảng loạn mà đứng dậy căn bản không rảnh bận tâm Ngôn Mộc, nôn nóng mà chạy ra.
Đầy đình đều là lá rụng hiu quạnh, căn phòng vắng ngắt trải rộng thê lương, trong không khí lúc ẩn lúc hiện khí lạnh khiến người thậm chí không dám hô hấp.
Ta đi vào trong phòng, cái màn giường bị kéo xuống, chỉ có thể nhìn thấy bên trong chăn cất giấu một người. Vén ra cái màn giường, khuôn mặt cha lặng yên đã hiện lên màu xanh tím, hắn nhắm mắt lại, ta sợ là sau này sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn mở mắt ra nữa.
Tay của ta xoa khuôn mặt đang ngủ của hắn, khuôn mặt lạnh lẽo thấu xương, ta cảm giác lạnh quá, phảng phất da thịt cả người lộ ra đều nổi lên hàn ý.
Ta không nhịn được cúi đầu, ngồi ở bên giường cha, cứ như vậy dại ra một lúc rồi lại một lúc mà nhìn người trên giường.
Ta không biết mình ngồi bao lâu, chẳng qua là khi bị một bàn tay ấm áp bao lấy bên trong, Ngôn Mộc tay gắt gao nắm tay ta. Y ngồi xổm ở bên cạnh ta, không ngừng dùng nhiệt khí thổi vào tay của ta, cùng lòng bàn tay của ta ma sát cùng một chỗ.
"Phu quân, nơi này có thư của cha." Ngôn Mộc cầm lấy một mảnh giấy lộ ra nơi đầu giường, khi y đem thư đưa cho ta, tay của ta đều run rẩy.
Ta mở ra giấy, tỉ mỉ nhìn chữ viết của cha.
Ta xin lỗi:
Mạch Bạch, xin lỗi ngươi vì dùng phương thức như thế rời đi.
Cuộc đời của ta, phần lớn chỉ là bi kịch bởi vì sự lựa chọn của ta. Có lẽ, chết đi đối với ta mà nói mới thật sự là giải thoát.
Ngươi không cần hổ thẹn, cũng không tất quá mức thương tâm, ngươi hãy coi như ta chỉ là đến một chỗ rất xa du ngoạn giải sầu.
Ta chọn lựa như vậy, không phải do ngươi sai, ta cũng hi vọng ngươi không nên trách cứ chính mình. Người chung quy phải vì chính mình đã từng bướng bỉnh mà trả giá thật lớn, ta rất vui vẻ vì ngươi giúp ta báo thù, như vậy ta còn có thể có chút mặt mũi gặp cha cùng phụ thân của mình.
Ta đi rồi, hi vọng ngươi có thể chăm sóc thật tốt chính mình. Ngôn Mộc là đứa trẻ tốt, ta mong đợi hài tử của các ngươi sinh ra. Tuy rằng ta không thấy được, thế nhưng con trai của ta đã làm cha, ta rất cao hứng.
Ta cũng chân thành muốn nói với ngươi: "Hãy đối xử với Ngôn Mộc thật tốt, phu thê vốn là một thể, có thể kết tóc làm vợ chồng, vốn là Thượng Đế ban tặng, y đáng giá được ngươi bảo vệ cùng tôn trọng."
Lâm Linh Lan tuyệt bút
Ta để thư xuống, mới đẩy lên vải trắng thoáng lay động che lên thân thể của cha.
Ngày ấy, ta không khóc, ngày đó ta lần đầu tiên chân chính cảm nhận được, muốn khóc nhưng không cách nào khóc lên mới là đau lòng khôn kể.
Rời khỏi phòng cha, Ngôn Mộc vẫn luôn nắm tay của ta. Ánh mắt của y vẫn luôn nhìn ta, ta tới chỗ nào y cũng đi theo, hận không thể dính vào trên người ta.
Ta biết y lo lắng cho ta, đơn giản cứ để y bồi tiếp.
Trong đêm đen, lạnh lẽo sâu thẳm bộc lộ trùng trùng.
Ánh trăng thưa thớt chiếu xuống linh tiền, ta thân mang đồ tang màu trắng quỳ trên mặt đất. Mặt đất băng lãnh hơi hiện ra hàn ý, gió nhẹ lành lạnh lướt nhẹ qua mặt, làm xiêm y hơi lay động.
Chân trời bóng đêm bao phủ hắc ám vô biên, ánh sao thưa thớt khiến linh đường lạnh lẽo yên tĩnh trở nên đặc biệt vô thanh vô tức (không có thanh âm, không có hơi thở).
Mãi đến khi bị một cái áo choàng dài che lại mình, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên. Ngôn Mộc thân mang đồ tang màu trắng, thân thể ngồi xổm xuống, ta vội vàng ôm y vào trong lòng, không cho tên ngốc này thật sự theo ta quỳ xuống.
"Hồ đồ, không phải bảo ngươi đi ngủ sao?" Mặc dù có chút quát lớn, nhưng ta nhìn kỹ một chút xiêm y mà y đang mặc, thấy y sẽ không bị lạnh, mới hoàn toàn thả tâm xuống.
"Phu quân, ta cùng ngươi." Ngôn Mộc nhìn ta, tràn đầy đáy mắt đều là nghiêm túc. Ánh mắt của y rất sáng, thẳng tắp nhìn chằm chằm ta, tựa hồ ta không đáp ứng thì không được.
"Nghe lời, ngươi mang thai, phu lang mang thai canh giữ ở linh đường không thích hợp." Sờ lên đầu Ngôn Mộc, y rũ mắt xuống suy nghĩ, chỉ là giọng thì thầm mà tiếp tục nói: "Ta cùng ngươi."
Y dường như biết là ta sẽ không đồng ý, đôi mắt cũng không dám tiếp tục nhìn chằm chằm ta. Ta hiểu y lo lắng, y rõ ràng chấp nhất từ trong xương, hơi ở trước mặt ta thở dài.
"Thằng nhóc ngốc." Ta thân thủ ôm y vào trong lòng, thấy ánh mắt y long lanh, sau khi ta đáp ứng trên mặt mang theo thả lỏng, khiến ta triệt để không nhịn được ôm y càng chặt hơn.
Cái áo choàng dài kia che ở trên người ta và y, thân thể thả lỏng ngồi ở trên tấm lót, khiến Ngôn Mộc ngoan ngoãn vùi ở trong lồng ngực ta theo ta túc trực bên linh cữu.
Ban đêm yên tĩnh bởi vì có một người khác làm bạn mà trở nên bất đồng, ta có lúc cúi đầu nhìn Ngôn Mộc ở trong lồng ngực, ở dưới ánh mắt của hắn kéo quần áo càng chặt hơn, trong yên tĩnh cùng y canh đêm.
Mãi đến khi bóng đêm càng sâu hơn, ta thừa dịp y không chú ý điểm huyệt ngủ của y, trong lồng ngực tiếng hít thở vững vàng dần dần truyền đến. Ta có chút mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy y, không một tiếng đông ôm y trở về bên trong phòng để cho y ngoan ngoãn ngủ.
Sau hai ngày, biết Ngôn Mộc còn muốn theo ta, ta rất thẳng thắn lừa gạt y, cho y uống thuốc không có hại đến thân thể. Mỗi khi y tới tìm ta, chờ y vì dược tính phát tác ngủ say, ta mới ôm lấy y để cho y ngoan ngoãn mà ngủ, tự mình một người túc trực bên linh cữu.
Y rất tức tối, thấy ta lúc đó có chút tức giận, lại đối với ta tới gần không có bất kỳ khước từ. Dáng vẻ ảo não Ngôn Mộc khiến ta sau khi khổ sở, tâm lý lại tràn ngập cảm động từng tia từng tia ngọt ngào nổi lên.
Chôn cất ngày ấy, cuối thu sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.
Ta cuối cùng chọn một vị trí non xanh nước biếc khiến cha trong quan tài mồ yên mả đẹp.
Ban đêm sau khi chôn cất cha, ta một thân một mình ngồi lên xà nhà, trong tay ôm vò rượu lớn, lẳng lặng uống rượu.
Mùi rượu nồng nặc, rượu vào miệng cay nồng, ta yên tĩnh nhìn bầu trời tối đen, trên mặt có chút men say che thêm một chút khổ sở.
Trên xà nhà có tiếng bước chân vang lên, ta mới bừng tỉnh mà nhìn Ngôn Mộc trong lòng cẩn thận hướng ta đi tới.
Dường như ngạc nhiên, lại như không ngoài dự liệu của ta.
Ta bật cười đưa tay ôm chặt lấy y, ngửi thấy mùi vị trên người y khiến người an bình, ta ôm lấy y đồng thời ngồi ở trên xà nhà.
"Phu quân, ngươi còn có ta. Nếu như khổ sở, không cần ở trước mặt ta cố gắng chống đỡ bi thương, ngươi có thể khóc."
Chẳng biết vì sao, nhìn y, ta cuối cùng không chịu nổi mà chôn ở trên bả vai y rơi xuống nước mắt.
Đêm đó, ở trong lồng ngực của y ta khóc triệt để giống như một đứa nhỏ, chỉ có tay phía sau lưng vỗ nhẹ cùng tiếng nói mang theo nghẹn ngào của y cùng với ta.
Bởi vì có ngươi, cho dù bi thương có to lớn hơn nữa, ta cũng có thể một lần nữa vực dậy dũng khí.