Hai bọn họ ngồi trong nhà hang một lúc lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Sinh đứa bé ra, mọi việc sẽ trở nên rất phức tạp…”
Đổng Tiểu Nguyệt, thất thần nhìn anh: “Anh, ý anh là?”
Anh không nói sẽ li hôn với Tống Hiểu Di, còn muốn cô bỏ đứa bé.
Rõ ràng năm năm trước họ yêu nhau nhiều như vậy, rõ ràng đêm đó anh vẩn còn tình cảm với cô. Cho dù hiện tại anh có dao động một chút với Tống Hiểu Di thì sao chứ, cô đã mang thai con của hai người, mặc dù đến muộn nhưng đây là kết tinh tình yêu của bọn họ. Tại sao anh có thể đứa ra ý định muốn cô bỏ chứ. Tại sao không thể giống như năm năm trước bất chấp tất cả để đến với cô.
Hai hang nước mắt chảy dài, cô đúng lên bỏ chạy ra ngoài: “Em hận anh!”
Đang chìm vào suy nghĩ, đên khi anh phản ứng, vội vàng muốn kéo cô lại thì cô đã chạy đi rồi.
Gọi điện thoại thì cô tắt máy, nhắn tin không trả lời, điều này khiến anh thật sự sợ hãi.
--
Buổi tối, Yên Yên nói muốn ngắm sao, Lăng phu nhân kéo rèm cửa,
anh cùng Lăng phu nhân và Yên Yên, Ba người cùng nằm trên một chiếc giường nhìn lên bầu trời đầy sao. Yên Yên vui vẻ cứ luyên huyên nói chuyện cùng Lăng phu nhân đến khi cô dỗ con gái chìm vào giấc ngủ. Anh nhìn vào Lăng phu nhân, trong lòng dâng trào cảm giác bất an, sợ gia đình nhỏ này sẽ bị chính tay anh hủy hoại.
Lăng phu nhân là một người phụ nữ thông minh, lại quá quyết đoán.
Nhớ lại cái ngày anh và Lăng phu nhân đi đăng kí tại cục dân chính đó cô đã nói: “Lăng Hiên, là do anh phụ bạc tôi, anh và cô ta hại Tống Hiểu Di tôi và nhà họ Tống tôi mất sạch mặt mũi. Cho nên cuộc hôn nhân này tôi sẽ không buông tay, tôi muốn thấy anh và cô ta mãi mãi danh không chính, ngôn không thuận, không thể ở bên nhau.”
Nếu để cô biết anh phạm phải sai lầm lớn như vậy, anh không biết cô sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Đã khuya, nhưng anh không thể ngủ nổi, anh bước xuống giường.
Lí trí nói cho anh biết anh nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. Nhưng tình cảm thì… anh vẩn không nhẩn tâm.
Bước ra phòng khách, lặng lẽ ngồi đấy một lúc lâu.
“Tiểu Nguyệt, chúng ta gặp nhau đi!” Anh lấy di động ra trong bóng tối, đêm yên tĩnh, vẫn bấm dãy số thầm giấu trong lòng kia.
“Chúng ta có thể nói những gì?”
Anh nghiêm túc: “nói về cái thai trong bụng em, nó cũng là con của anh!”
Sau câu nói của anh là tiếng chiếc cốc thủy tinh trên tay cô rơi xuống nền nhà, vỡ tan.
Anh chạy nhanh vào phòng bếp, thấy Tống Hiểu Di đang đứng bất động tại đó, dưới nền là những mảnh vỡ thủy tinh cùng một ít nước.
Anh luống cuốn tìm lời giải thích: “Lăng phu nhân, em nghe anh nói đã… chuyện này…”
Nhưng cũng không biết giải thích như thế nào, bởi vì nững gì cô nghe đều là sự thật.
“Anh và Tiểu Tuyết không phải như em nghĩ… anh chỉ là…”
Mất một lúc anh vẩn không đưa ra được lời giải thích nào cả.
Ngẩn người vài giây, Tống Hiểu Di lấy lại tinh thần, cô lặng lẻ quan sát người đàn ông muốn đang giải thích nhưng không nói được lời nào kia. Xong lấy lại bình tĩnh mà đi dọn dẹp những mảnh vỡ dưới đất, lại rót một cốc nước khác, đưa lên miệng uống cạn.
Rồi bước qua người anh, định trở về phòng ngủ thì xửng sốt khi nhìn thấy con gái đang đứng tại chân cầu thang, mặt đầy nước mắt: “Yên Yên, sao con lại xuống đây?”
Cô bé tỉnh dậy không nhìn thấy ba mẹ bên cạnh, chạy sang phòng mẹ nhìn cũng không thấy, nên mới đi xuống đây.
“Mẹ, có phải ba có em trai bên ngoài, ba không cần Yên Yên nữa” Cô bé khóc toán lên.
Tống Hiểu Di nhìn con gái như vậy không biết trả lời như thế nào, chỉ đến ôm lấy cô bé, rồi bế con gái về phòng tìm cách dỗ con gái đi vào giấc ngủ.
Yên Yên luôn miệng hỏi cô rằng: “Mẹ, có phải ba không cần Yên Yên nữa không? Có phải sau này ba sẽ không thương con nữa đúng không?”
Cô chỉ có thể nói dối con gái: “Ba con chỉ có mình con, ba cũng rất thương con!”
Cô bé khóc, nháo đến lúc mệt mới chìm vào giấc ngủ. Tống Hiểu Di ngồi bên cạnh con gái, cô thức trắng cả đêm.
Lăng Hiên vẩn cứ đứng tại đó, việc anh lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra. Lăng phu nhân đã biết, con gái anh cũng biết ba của nó…