Kết Thúc Cũng Là Một Bắt Đầu

Chương 6



Nhìn cô tức giận, so đo như vậy, anh cảm thấy vui. Thì ra là cố ý chọc tức anh vì chuyện đêm đó anh không về nhà. Lăng phu nhân là đang ghen sao?

Anh cong khóe môi, cảm thấy rất hưởng thụ: ‘’Lăng phu nhân, em rất để ý chuyện này à?’’

Cô không có ý phủ nhận, liếc nhìn anh: ‘’Đương nhiên! Anh là chồng tôi.’’

Khóe môi anh cong lên. Thì ra Tống Hiểu Di cô bên ngoài lạnh nhạt, bên trong vẩn luôn yêu anh, tại giây phút này anh cảm thấy cơn giận tối nay đã tiêu tan sạch sẽ.

Nhưng…

Giọng nói nhàn nhã kia lại chặt đứt đi một tia đắc ý nhất thời của anh: “tôi không hi vọng khi đi ra ngoài sẽ có người chỉ trỏ, nói đầu tôi mọc sừng. Tôi yêu cầu anh hãy giữ thể diện của tôi cho tôi, để tôi còn mang khuôn mặt này ra bên ngoài bàn chuyện hợp đồng, kiếm cơm về nuôi Yên Yên của tôi.”

Đột nhiên, anh muốn biết rằng cô còn yêu anh hay không? Nếu là còn thì anh sẽ cùng cô xây dựng lại tổ ấm này. Giây phút khi cô định đi cùng tên nhóc kia, anh thật sự rất sợ, cũng chợt nhận ra anh vẩn luôn có tình cảm với Lăng phu nhân.

“Đêm đó anh uống say! nếu nói, không sảy ra chuyện gì hết, anh và cô ta chỉ nằm chung một chiếc giường, đến nửa đêm tỉnh dậy anh liền rời đi,.. vậy em có tin không?” Anh nghiêm túc nhìn cô.

Quan sát gương mặt ấy một lúc cô gật đầu, rồi nằm quay lưng lại, muốn đi ngủ.

Anh khá bất ngờ: “Lăng phu nhân, vì sao em lại tin?”

Cô thật sự muốn ngủ, anh lại xoay người cô lại hỏi, cô đành đáp: “chẳng phải anh luôn muốn chọc em giận sao? Chuyện này, nếu anh nói là anh và cô ta đã xảy ra quan hệ chẳng phải sẽ làm em mất sạch mặt mũi, rồi tức giận à. Thế nên, anh không cần thiết phải lừa em.”

Giải đáp thắc của anh xong, cô bảo: “em muốn đi ngủ, anh về phòng của anh đi!”

“Tống Hiểu Di, em còn yêu anh không?” anh hỏi.



Không có tiếng trả lời, cô nhắm mắt nằm đó, có thể là đã ngủ rồi, cũng có thể vì không muốn trả lời.

Anh thở dài, xong cũng không về phòng mình mà nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay tắt đèn.

Kết hôn mấy năm, lúc trước khi xong anh sẽ về phòng anh ngủ, cô sẽ sang phòng Yên Yên ngủ cùng con gái, đây là lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau. Như quay về thời gian yêu nhau sâu đậm lúc trước, cùng nhau làm xong anh sẽ ôm cô vào lòng, cùng nói chuyện công việc, cùng tâm sự khó khăn, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

--

Sáng hôm sau, Yên Yên được mẹ chồng cô Chu Mộc Vân đưa về nhà để lấy vở đi học.

“Mẹ đi công tác chưa về, ba lại ném con sang nhà ông bà nội để đi chơi với bạn.” Yên Yên cảm thấy tức giận.

Vừa bước vào cửa, Yên Yên hét to gọi: “Ba!”

Không thấy anh trả lời, cô bé bắt đầu chạy vào phòng anh tìm, “Ba! “ trong phòng không có ai.

Nhưng phòng bên cạnh lại có tiếng mẹ nó gọi: “Yên Yên!”

Cô bé nhảy cẩn lên, vui vẻ chạy vào phòng: “Mẹ! Mẹ! Mẹ về rồi à? Hôm qua Yên Yên đang chờ mẹ về thì ba có điện thoại, rồi đưa con đi nhà bà nội, ba đi chơi đến giờ vẩn chưa...”

Đẩy cửa phòng ra thấy mẹ nó đang đứng cạnh cửa, chuẩn bị đi ra, còn ba nó đang nằm trong chăn, thò mỗi cái đầu ra ngoài, mắt vẩn nhắm lại. Định đi đến giường: “Ba! Sao ba lại có thể ném...” thì mẹ nó ngăn nó lại “Ba con đang ngủ, chúng ta ra ngoài trước, con cùng bà nội ăn sáng xong mẹ đưa con đi học nhé.”

Yên Yên gật đầu, đi ra ngoài tìm bà nội.

Cô đóng cửa lại, định đi tắm thì nghe giọng anh khàn khàn vừa mới thức dậy: “ Lăng phu nhân, chào buổi sáng.”



“Dậy rồi à, anh chuẩn bị đi rồi đến công ty, hôm nay em sẽ đưa Yên Yên đến lớp.” Cô bình tĩnh như hôm qua không có chuyện gì.

--

Nhìn chồng tài liệu trên bàn nhưng lại cứ ngẩn người. Mấy hôm nay đang làm dự án mới do Tống Hiểu Di mang về, công việc bề bộn nhưng anh lại không thể nào tập trung được. Vì hôm qua anh đã gặp lại Đổng Tiểu Tuyết tại sân bay sau khi tiển một vị đối tác về Mỹ.

Cô vẩn như ngày xưa vẩn mặt chiếc váy dài đến đầu gối, nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh chào hỏi: “Anh Hiên,... đã lâu không gặp...” vẩn dùng ánh mắt dịu dàng như nước đó nhìn anh.

Anh gật đầu đáp lại: “Đúng là đã lâu không gặp! “

Hai người im lặng một lúc, cô lại mở miệng nhờ anh: “Có thể đưa em về khách sạn không? Vừa về nước em chưa tìm được chổ ở, cũng chưa có xe.”

Anh nhìn cô một lúc mới trả lời: “Được! “

Lên xe anh hỏi cô: “Là khách sạn nào? “

“Là QA..” cô nói tên xong không gian trong xe lại chìm vào yên tĩnh.

Khi xe dừng lại trước khách sạn, anh mở cốp, giúp cô xách vali lên phòng cô đã đặt.

Đứng trước của phòng, cô hỏi: “ anh có muốn vào trong nói chuyện không?”

“Không cần, anh còn có việc chưa giải quyết xong. Anh đi đây, em nghỉ ngơi đi.” Anh từ chối, quay lưng bước đi.

Cô nhanh tay bắt lấy tay anh, kéo lại: “Nếu như năm đó em không bỏ đi,... nếu như em dũng cảm tranh dành anh với Tống Hiểu Di,... thì bây giờ chúng ta sẽ vẩn ở bên nhau... phải không?” Cô ngập ngừng hỏi anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv