Tống Hiểu Di quay đầu, ánh mắt cô dừng lại nơi hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia, không tỏ ra bất ngờ chỉ mở miệng hỏi: ‘’hai người có chuyện gì muốn nói với tôi sao.”
Đổng Tiểu Tuyết là cũng xem như là bạn học cũ của cô, tuy không chơi cùng nhau nhưng cô ta đã từng học chung một trường cấp 3 với cô. Không ngờ lại có một ngày chồng chưa cưới của cô nắm tay cô ta, đưa cô ta về căn nhà mà một nửa là của cô này. Thời khắc đó cô thật sự chán ghét.
Nhưng cô là Tống Hiểu Di, cô luôn luôn mạnh mẽ, cô có tài năng, có sự nghiệp, cô không phải người dể chọc, cô có sự bình tĩnh khiến người khác phải lo sợ.
Đặt ba ly nước ấm xuống bàn, chờ đợi sau một hồi im lặng.
Bên cạnh cuối cùng cũng có giọng nói đầy áy náy: ‘’Hiểu Di, thật xin lỗi… Anh không thể kết hôn với em nữa.’’
Giọng nói nhàn nhạt: “Lý do.”
Cô cần một lời giải thích khi chính bản thân cô đã biết rõ từ lâu sao. Không, cô chỉ là đang muốn biết hai người họ sẽ trả lời thế nào thôi.
Lăng Hiên: ‘’Xin lỗi em… anh đã yêu người khác… Là… Tiểu Tuyết.’’
Đổng Tiểu Tuyết: ‘’Hiểu Di… tớ và anh ấy thật lòng yêu nhau… xin cậu có thể tác thành cho tụi mình...”
Không có níu kéo, không có trách móc vì sao lại phải bội.
Chỉ có một loạt câu hỏi:
“Một trăm bàn của hai ngày nữa anh định giải quyết thế nào?’’
‘’Thể diện của cả nhà tôi và nhà anh đã suy nghĩ xong chưa?’’
‘’Công ty thì anh định làm sao sau khi chúng ta chấm dứt?’’
Lăng Hiên nghiêm túc nói: ‘’công ty sẽ thuộc về em, căn nhà này cũng vậy, ngày mai anh sẽ đi làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần và sang tên căn nhà này cho em.’’
Tống Hiểu Di nhìn hai người họ ngồi đối diện nở nụ cười nhạt: “Được.”
Rồi im lặng vài giây mới cất giọng: “Còn một vấn đề cuối cùng, đứa bé trong bụng tôi hai người thu xếp như thế nào?’’
Lời vừa nói ra, cả hai bọn họ đều bị dọa đến ngây người.
Tống Hiểu Di tiếp tục nói: “hai người qua lại sau lưng tôi bấy lâu lại nghĩ rằng tôi không biết ư? Tôi đã mắt nhắm mắt mở cho hai người cơ hội, để hai người tự mình kết thúc, cũng coi như cho tình bạn của tôi và cô một cơ hội cuối cùng. Nhưng hai người lại đáp lại cơ hội của tôi như vây?’’
‘’Lăng Hiên, tôi ở bên anh năm năm, từ khi anh chưa có gì, tôi và anh cùng xây dựng Hiểu Hiên. Hôm nay anh có nhà, có xe, có tiền, nói cho cùng sự góp phần của tôi cũng không ít đâu.”
“Bây giờ ai cũng biết anh là chồng của tôi, hôn lể sắp diển ra của tôi mà vị chú rể chính là anh lại không muốn kết hôn nữa, vậy mặt mũi của tôi, thể diện của tôi, của nhà họ Tống tôi anh để ở đâu?”
‘’Còn cô, cô sau lưng tôi qua lại với chồng sắp cưới của tôi, bây giờ lại muốn cướp cha của con tôi, còn yêu cầu tôi chúc phúc cho hai người. Quen biết với tôi bấy lâu, cô cảm thấy tôi sẽ hai tay dâng người đàn ông của tôi cho cô đồng thời chúc phúc cho hai người?”
“Cho nên, tốt nhất đừng chọc đến giới hạn của tôi, để cho cuộc sống của tôi yên ổn, hãy im lặng và biến đi!’’
Xong cô nhìn bọn họ, bước đến mở cánh cửa ra: “những gì cần nói tôi đã nói xong, nếu hai người cũng không còn chuyện gì nữa thì mời hai người đi cho, tôi còn phải nghỉ ngơi.’’
Khi họ bước ra khỏi cánh cửa cô có nói thêm một câu: ‘’Lăng Hiên, hôn lể ngày đó anh cũng có thể không đến, nhưng tôi nhất định phải cưới.’’
--
Năm năm trước, khi đó Tống Hiểu Di là sinh viên năm nhất của đại học XX, là một học sinh giỏi, tính cách kiêu ngạo, mạnh mẽ, cũng là hoa khôi năng khiếu của trường.
Còn Lăng Hiên là sinh viên năm hai, là trưởng ban tổ chức trong hội học sinh, cũng là đàn anh trên cô một khóa, anh có gương mặt góc cạnh, đôi mày rậm tràn đầy khát vọng, luôn luôn nhiệt tình giúp đở những bạn học sinh mới. Là một người đẹp trai, bên cạnh anh cũng không thiếu những mối quan hệ mập mờ với nhiều nữ sinh.
Nhưng để theo đuổi cô mà đột nhiên anh tự mình giữ khoảng cách với những cô gái khác, rồi lại có một khoảng thời gian dài anh chạy đến đứng trước cửa lớp học của cô chờ cô tan học sau đó đi theo cô về đến trước kí túc xá, lại ngày ngày mua đồ ăn sáng mang đến cho cô, tặng cho cô những bó hoa xinh đẹp, đợi cùng cô đi dạo sau những buổi học. Nhờ sự kiên trì dù nhiều lần cô từ chối của anh, hai người xác định mối quan hệ. Lúc đó anh có thể đứng dưới lầu kí túc xá chờ cô trang điểm cả tiếng đồng hồ. Khi hai người cãi nhau, anh biết tính cô hiếu thắng nên luôn là người nhận sai và chủ động hòa giải trước.
Bên nhau 2 năm thì Lăng Hiên đưa ra đề nghị tiến đến hôn nhân. Năm đó vào ngày lể tốt nghiệp của cô anh dùng chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ thắm nở rộ. Anh đứng sau biển hoa ấy, mỉm cười nhìn Tống Hiểu Di. Trước mặt nhiều người, Lăng Hiên quỳ một gối xuống trước mặt cô, mở hộp gấm tinh xảo, một chiếc nhẫn yên tĩnh nằm bên trong. Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Tống Hiểu Di, hãy lấy anh được không?”