Đặt bó hoa lên phía trước mộ của con gái, Tổng Hiểu Di không kìm được, những giọt nước mắt chảy ra.
“Yên Yên! Hôm nay mẹ đến thăm con này!”
“Yên Yên à! Mẹ thật sự rất nhớ con! Ở thế giới của con con phải sống thật tốt nhé!”
Thiệu Tư Mặc đứng bên cạnh đưa tay ôm lấy vai cô. “Ở bên đó Yên Yên cũng rất muốn nhìn thấy em sống thật tốt.”
“Con bé chắc chắn đang cười em đó! Nó bảo mẹ Tống Hiểu Di ngang ngạnh độc đoán của con đi đâu rồi, sao bây giờ lại biến thành mẹ Tống Hiểu Di mít ướt rồi?” Thiệu Tư Mặc không muốn cô đau lòng quá lâu nên cố ý trêu chọc cô.
Tống Hiểu Di nghe anh bảo mình là người đọc đoán vừa ngang ngạnh thì cũng bật cười rồi trợn mắt với anh.
Trên đường về nhà cô ấn một dãy số quen thuộc, không do dự lập tức gọi đi.
Chờ một lát đầu dây bên kia có người nhất máy.“Alo!”
“Tôi là Tống Hiểu Di!” Cô nhẹ giọng giới thiệu.
Bên kia điện thoại Lăng Hiên rất vui nghe thấy giọng nói của cô: “Dạo này em đã khỏe hơn chưa?”
Tống Hiểu Di nhẹ nhàng đáp lời: “Tôi đã khỏe rồi! Bây giờ anh có rảnh không?”
“Anh rảnh! Đương nhiên là rảnh!” Lăng Hiên rất bất ngờ khi cô chủ động tìm anh.
“Vậy anh đang ở đâu? Tôi cần gặp anh để bàn một số việc!”
“Không cần đâu! Em đang ở đâu, anh có thể đến tìm em!” Lăng Hiên vội nói.
“Được!” Tống Hiểu Di cũng không từ chối đề nghị của anh ta.
Dừng lại trước một quan cafe rồi cô gửi địa chỉ cho Lăng Hiên.
Hai mươi phút sau, anh vội vàng chạy đến. “Lăng phu nhân, cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi!”
Thấy anh đến, Thiệu Tư Mặc đứng lên nói với Tống Hiểu Di: “Em nói chuyện với anh ta đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc!”
Tống Hiểu Di biết anh muốn để cô nói chuyện riêng với Lăng Hiên nên gật đầu đồng ý. “Vậy anh đi đi!”
Sau khi Thiệu Tư Mặc ra ngoài cô mới chậm rãi nói: “Hôm nay tôi hẹn anh ra đây là muốn bàn về việc chúng ta ly hôn!”
Nụ cười trên miệng của Lăng Hiên cứng đơ lại. Phải mất vài phút anh mới lên tiếng hỏi cô: “Em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?”
Tống Hiểu Di nhẹ nhàng nói với anh: “Tôi đã tha thứ cho anh rồi! Nhưng tha thứ không có nghĩa là sẽ quay về bên anh!”
“Lăng phu nhân, anh đã chấm dứt với Đổng Tiểu Tuyết rồi! Hi vọng em có thể cho anh một cơ hội bù đắp cho em! Anh hứa sẽ trở thành một người chồng tốt!” Lăng Hiên nắm lấy bàn tay của cô, anh chân thành nói với cô.
Tổng Hiểu Di rút tay cô ra khỏi tay của anh, cô giải thích:
“Lăng Hiên! Cuộc hôn nhân 5 năm của hai chúng ta, tôi đã từng rất mong chờ, nếu như anh không phản bội.
Lần đầu tiên anh phản bội tôi là khi chúng ta chuẩn bị kết hôn, lúc đó tôi vì sự hiếu thắng của bản thân, vì sự không cam tâm và cũng là vì có Yên Yên nên mới cố chấp dù sao cũng phải kết hôn cho bằng được. Tôi lúc đó đã nghĩ sẽ không cho anh Cùng Đổng Tiểu Tuyết đường đường chính chính ở bên nhau, tôi sẽ cùng anh dày vò lẩn nhau trong cuộc hôn nhân này. Nhưng sau này Yên Yên dần lớn lên, tôi muốn cho con bé một gia đình thật sự, muốn con bé cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn nhất nên tôi luôn cố gắng vun vén cho gia đình nhỏ của chúng ta. Cũng vào chính lúc đó anh lại phải bội tôi lần thứ hai, anh khiến tôi mất đi Yên Yên.
Yên Yên là sợi dây kết nối duy nhất giữa tôi và anh, nhưng bây giờ con bé không còn nữa, sợi dây đó đã biến mất rồi.
Tôi có thể tha thứ cho anh, vì ở bên kia chắc chắn con gái cũng không muốn tôi hận bố của nó, nhưng giữa tôi và anh đã không thể quay lại nữa rồi!”
Lăng Hiên trầm mặt nhìn cô một lúc rồi mới nặng nề lên tiếng: “Lăng phu nhân, xin lỗi em vì tất cả những đau khổ anh đã gây ra trong thời gian qua!”
Anh hiểu Tống Hiểu Di, một khi cô đã quyết tâm cắt đứt với anh thì anh không còn cơ hội nào nữa cũng như giữa bọn họ không còn khả năng tái hợp.
“Anh đồng ý ly hôn! Hi vọng tương lai em tìm được một người đàn ông có thể vì em mà chở che tất cả, để anh ta thay anh bù đắp tất cả những tổn thương mà anh đã gây ra cho em!”
--
Mười năm ngắn ngủi là thế, đằng đẳng là vậy. Ngắn ngủi là khi cô biết trước kết quả mà vẩn cố đâm đầu. Đằng đẳng là khi những cô đơn, uất hận mà cô phải đón nhận đếm không xuể. Đến cuối cùng con gái cũng đã rời xa cô.
Sau tất cả, ngần ấy thời gian cũng đủ để Tống Hiểu Di cô thông suốt. Cô quyết định hoàn thành thủ tục li hôn, kết thúc chuỗi ngày đau khổ và tuyệt vọng cũng là giải thoát cho cả cô và Lăng Hiên cùng Đổng Tiểu Tuyết.
Từ trong tòa án đi ra, Lăng Hiên gọi cô lại. “Lăng phu nhân!”
Tống Hiểu Di dừng bước, cô đứng lại chờ anh đi đến. “Em đã không còn là Lăng phu nhân nữa rồi!”
Cô cười nhẹ hỏi anh: “Anh còn việc gì sao?”
“Cho anh ôm một cái được không?”
Tống Hiểu Di giữ yên lặng, cô dang hai cánh tay ra thay cho câu trả lời.
Lăng Hiên vươn tay ôm lấy cô, anh cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô. Lăng hiên muốn rơi nước mắt, anh nhớ cô biết bao, hối hận biết bao...
“Xin lỗi em, Hiểu Di!” Anh nói nhỏ bên tai cô.
Sau cùng tay cô vẩn vỗ về tấm lưng của Lăng Hiên, cô thảng nhiên nói: “Em đồng ý tha thứ cho anh!”
Cô nhẹ giọng nói lời: “Tạm biệt” với anh.
Nét mặt bình lặng khi quay lưng rời đi của cô sớm đã không còn yêu hận. Cô đồng ý tha thứ cho anh, lời nói này như con dao sắc đâm vào lòng anh, anh hiểu bởi vì không còn yêu nên cũng sẽ không hận nữa, cô đã buông bỏ được rồi.
Phía bên kia đường có người đàn ông đứng dựa vào chiếc ô tô đen kiên nhẫn chờ cô.
“Tống tiểu thư, chúc mừng em đã giải thoát chính mình?””Thiệu Tư Mặc vui vẻ trêu đùa cô.
Tống Hiểu Di không chịu thua kém đáp trả anh: “Anh Thiệu, chúc mừng anh không cần phải đứng phía sau âm thầm lặng lẽ chờ đợi em nữa?”
Một giây bất ngờ “Em biết anh thích em từ khi nào?”
“Khi bà nội nói với em anh để hình của em trong phòng làm việc!”
“Trước đây em cứ nghĩ anh đối tốt với em là vì anh trai của em, nhưng sau này khi biết được anh cất dấu ảnh của em, biết được anh vì em mà già như vậy vẩn chưa chịu kết hôn, biết được anh là vì thích em nên mới đối tối với em,...” Cô nhìn vào đôi mắt của Thiệu Tư Mặc trả lời anh.
“Tống tiểu thư, Tống Hiểu Di! Đã bị em phát hiện ra rồi! Vậy từ hôm nay anh sẽ chính thức theo đuổi em!” Thiệu Tư Mặc nắm lấy bàn tay của cô tuyên bố.
Tống Hiểu Di cũng nhiệt tình đáp lại anh: “Được! Nhưng theo đuổi em khó lắm đấy!”
Anh dịu dàng nhìn cô cười, anh không nói với cô “Anh đã chờ cô mười hai năm rồi, theo đuổi khó đến mấy cũng dể dàng hơn chờ đợi.”
... --...
...- Hoàn chính văn-...