Dạo gần đây Hiểu Di lên tục xuất hiện ảo giác.
Triệu Minh hỏi: “Hiện tại ban đêm giấc ngủ có ổn hơn không?”
“Tôi không thể ngủ được, mắt càng nhắm lại càng không thể ngủ. Đầu cũng rất đau, lại hay suy nghĩ miên mang nhưng không biết suy nghĩ về vấn đề gì!” Cô rất thành thật phối hợp trả lời.
Triệu Minh là bác sĩ tâm lí do Thiệu Tư Mặc đặt lịch khám cho cô.
Ông ấy nói cô gặp đã kích quá lớn, vượt qua giới hạn chịu đựng của bản thân. Từ đó dẩn đến việc mất ngủ và xuất hiện ảo giác. Phải cố gắng nghĩ sang chuyện khác mới có thể từ từ biến mất.
Nhưng cô không biết mình đã xảy ra vấn đề gì, lại càng không cho rằng là mình nhìn thấy là ảo giác.
Có lúc cô thấy Yên Yên nũng nịu gọi cô, con pé còn nằm trên đùi cô xem phim cùng cô.
Có lúc con bé lại chạy theo cô muốn ăn gà rán. Cô thậm chí còn có thể nắm tay, vuốt tóc con bé.
Như bây giờ con bé cũng đang ngồi bên cạnh cô, bàn tay nhỏ bé của con bé còn đang nắm lấy tay cô. Đây làm sao có thể là ảo giác, chắc chắn là linh hồn của cô bé. Con bé biết cô không thể rời xa nó nên đã về bên cạnh cô.
Khi về đến nhà, Lăng Hiên đứng như pho tượng trước cổng nhà cô.
“Hiểu Di, về nhà với anh đi!” Anh chua sót nhìn cô.
Tống Hiểu Di không để ý đến anh mở cổng cùng Thiệu Tư Mặc đi vào trong.
Lăng Hiên vội vàng đuổi theo: “Hiểu Di, cùng anh về nhà đi, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Tống Hiểu Di bất ngờ bị sợ hãi đến mặt tái đi. Chân vấp vào nhau sắp ngã xuống may được Thiệu Tư Mặc đở lấy, cô ôm chặt lấy vai anh như chiếc phao cứu sinh.
Nhìn thấy hình động đó của Tống Hiểu Di Lăng Hiên lo sợ sẽ mất đi cô. Anh bước nhanh đến đứng trước mặt cô, chặn lại đường đi của họ. “Lăng phu nhân, về nhà.”
Tống Hiểu Di bổng nhiên ôm lấy đầu mình, hét lớn: “aaaaa..!”
“Yên Yên, không được đi theo ba con, không được đi, anh ta sẽ hại chết con đấy!”
Lăng Hiên cùng Thiệu Tư Mặc bị hình ảnh của cô làm cho bất ngờ đến mức sợ hãi.
“Hiểu Hiểu,bình tĩnh!” Thiệu Tư Mặc vôi vàng ôm chặt cô vào lòng.
Tống Hiểu Di luôn luôn bình tĩnh và lí trí nay lại vì một câu nói của anh mà hét lên như thế. Cô thế nhưng đã qua lâu vậy rồi còn chưa chấp nhận được việc Yên Yên đã rời xa bọn họ.
Ba mẹ cô nghe tiếng hét, từ trong nhà mở cửa chạy ra thấy Lăng Hiên.
Ba Tống không thể nhịn được chạy đến nệnh một quyền lên mặt Lăng Hiên: “Mày còn đến đây để làm gì? Mày còn muốn con gái tao như thế nào nữa hả!”
Anh không tránh. Là lỗi của anh gây ra, đây là anh đáng phải chịu.
“Ba mẹ, Hiểu Di làm sao vậy?” Anh ôm lấy bên mặt bị đánh lo lắng hỏi.
Ba Tống tức giận đùng đùng thốt lên: “Hiểu Hiểu bị điên rồi, mày vừa lòng chưa!”
Tống Hiểu Di cứng người lại, ba cô nói cô bị điên rồi!
“ Cháu đưa cô ấy vào nhà trước!” Thiệu Tư Mặc vội bế cô vào nhà sợ cô tổn thương vì lời nói kia.
Mẹ Tống cũng kéo tay Ba Tống vào trong, chốt cửa lại. Họ mặc kệ anh ở bên ngoài.
“Điên rồi… Lăng phu nhân bị điên rồi!” Lăng Hiên đứng đó lắp bắp lập lại lời nói của ba Tống.
--
Một tuần Lăng Hiên tự nhốt mình trong căn nhà mà cô cùng Yên Yên và anh đã từng sống.
Anh nhìn đâu cũng thấy nhớ hình ảnh Lăng phu nhân đứng trong bếp nấu cơm, anh nắm bàn tay nhỏ của Yên Yên dạy con bé tô màu bài tập. Anh nhớ bữa cơm ấm áp ba người họ ngồi cùng một chỗ.
Nhớ về hình ảnh Yên Yên nũng nịu đòi quà từ anh khi anh đi công tác về, nhớ những khi Lăng phu nhân đi công tác cô bé kéo lấy tay anh muốn trốn học…
Cảm giác ân hận dâng trào trong lòng anh. Nếu thời gian có thể quay trở lại anh sẽ không ngu ngốc đánh mất đi gia đình nhỏ này nữa, anh nhất định không cũng Tiểu Tuyết xảy ra quan hệ.
Anh quyết định sữa chữa sai lầm này, dù chỉ còn một cơ hội nhỏ anh cũng sẽ cố gắng để Lăng phu nhân quay về bên anh.
Hôm sau, Lăng Hiên hẹn gặp Đổng Tiểu Tuyết tại một nhà hàng.
Cô mặc một chiếc váy rộng cùng đôi giày bệch đi đến.
“Từ lúc Yên Yên mất đến giờ, anh không nhận điện thoại cũng không gặp em. Em rất lo lắng!” Gặp được anh Đổng Tiểu Tuyết như trút được gánh nặng trong lòng.
Ngồi một lúc Lăng Hiên mới lên tiếng: “Tiểu Tuyết, quan hệ của chúng ta nên dừng lại tại đây.”
Đổng Tiểu Tuyết hoảng loạn hỏi: “Vì sao?”
“Là vì Tống Hiểu Di ép buộc anh sao?”
Lăng Hiên phủ nhận: “Cô ấy không ép anh, là anh tự muốn ở bên Lăng phu nhân. Anh phát hiện người anh yêu thật sự là cô ấy.”
“Em không tin. Yên Yên chết nên anh hận em có phải không? Nếu không,.. chắc chắn là cô ta ép buộc anh.” Vẽ mặt cô không thể tin nổi.