Anh lại đổi mục tiêu sang Yên Yên: “Yên Yên, tiểu bảo bối nhỏ, con vẩn giận ba sao?” “Đừng giận nữa mà, ba mua đồ chơi cho con này, ba hứa sau này sẽ không chọc Yên Yên giận nữa, có được không? Mấy hôm nay ba cũng rất nhớ con mà, Yên Yên xem, con giận vậy ba rất buồn đó…”
Con nít thường dể dụ, sau một lúc thuyết phục con gái cũng không còn giận anh nữa.
Yên Yên nói với anh: “Ba, mẹ bị ốm rồi, mấy hôm nay mẹ còn phải thường xuyên đến bệnh viện nữa. Ba đi dỗ mẹ đi!”
Lăng Hiên làm ra vẽ đáng thương trước mặt con gái “Vậy con phải giúp đỡ ba nhé! Mẹ con rất khó dỗ!”
-
“Lăng phu nhân, có thể nói chuyện một chút không?” Anh đứng dựa vào cửa phòng cô lên tiếng.
“Anh không biết gõ cửa?” Cô thu lại ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ nhìn về phía anh.
Anh nhún nhún vai, nói: “Anh gõ rồi, nhưng em đang thả hồn vào chuyện gì đó.”
“Lăng phu nhân, nghe con gái nói em bị bệnh à?” anh quan tâm hỏi cô.
“Mời anh ra ngoài, tôi cần không gian để nghỉ ngơi.” Cô lạnh nhạt không muốn cho anh dù chỉ ánh mắt.
Anh đưa tay kéo tay cô: “Hiểu Di, chúng ta nói chuyện một chút, được không?”
Khi vừa mới chạm vào lòng bàn tay cô, trong lòng bàn tay cô có rất nhiều vết trầy chưa lành.
Anh nghi ngờ nhìn cô: “Em bị làm sao vậy?”
Cô lạnh nhạt rút bàn tay của mình về. “Có liên quan đến anh à?”
“Tống Hiểu Di, anh là chồng của em, em có thể đừng kiên cường, đừng độc lập như vậy được không? Có thể cho anh cảm giác được tồn tại không? Em có thể dựa vào đàn ông bọn anh một chút được không?”
Cô bật cười, nhìn anh. “Anh đang chất vấn tôi đấy à?”
Kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ra, cô ngồi xuống, xong mới nhẹ nhàng nói tiếp:
“Anh thử nói xem... Tôi dựa vào đàn ông, vậy đàn ông đâu để tôi dựa, dựa vào ai… anh à? Còn có… nói với anh một chút… hôn lể của tôi bảy năm trước không có chú rể.”
Anh liền hoảng hốt, cũng tức giận: “Tôi không đáng để em dựa vào, cho nên, em chuẩn bị đi tìm gã đàn ông khác dựa vào hả?”
“Đối mặt với sự chất vấn của anh tôi cảm thấy rất buồn cười đó anh biết không?” Cô lạnh lùng nhìn anh: “Thứ nhất, tôi và anh kết hôn đã bao nhiêu năm rồi mà Thiệu Tư Mặc với tôi cùng gia đình tôi là mối quan hệ gì anh cũng không biết.
Thứ hai, hôm tôi bị tai nạn, lúc tôi nằm trên bàn phẩu thuật anh ấy đã gọi cho anh, nhưng người nghe máy là Đổng Tiểu Tuyết, cô ta không nói với anh sao? Cho nên, anh không có tư cách để chất vấn tôi.”
Nghe cô nói anh rất bất ngờ. Đổng Tiểu Tuyết không nói với anh là có ai gọi, thâm chí lịch sử cuộc gọi cũng không có cuộc gọi nào bị nhỡ.
Anh muốn giải thích với cô nhưng chưa kịp lên tiếng thì Tống Hiểu Di đã đẩy anh ra khỏi phòng kèm theo tờ giấy ly hôn.
--
Hôm sau Tống Hiểu Di cùng Thiệu Tư Mặc đến đón Yên Yên tan học lại được giáo viên thống báo Lăng Hiên cho cô bé nghỉ buổi chiều.
Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Hiên.
“Anh cho Yên Yên nghỉ học làm gì? Anh đưa con bé đi đâu?” Tống Hiểu Di tức giận hỏi.
Lăng Hiên im lặng một lúc mới nói: “Yên Yên đang ở bệnh viện...”
“Tại sao lại ở bện viện? Lúc sáng vẩn khỏe mạnh mà? Hay con bé lại chơi đùa với bạn bị ngã à? Tôi lập tức đến ngay!” Cô lo lắng cho con gái đến mức không chờ anh trả lời đã cúp điện thoại, rồi cùng Thiệu Tư Mặc đi nhanh ra xe.
Đến nơi thấy Lăng Hiên cùng Đổng Tiểu Tuyết đang ngồi trước phòng cấp cứu. Nhưng cô không có thời gian để quan tâm đến việc tại sao Đổng Tiểu Tuyết cũng ở đây.
Cô hỏi Lăng Hiên: “Yên Yên bị làm sao vậy? Sao lại phải cấp cứu?”
Trả lời cô là không gian yên lặng.
Đến khi cô không kiên nhẩn hỏi lại lần nữa: “Vì sao con gái của tôi lại ở bên trong kia?”
Thì Đổng Tiểu Tuyết mới khóc lóc nói với cô: “Xin lỗi,... tại tôi... tất cả đều tại tôi...”
Để giải vây cho Đổng Tiểu Tuyết Lăng Hiên mới áy náy nói:
“Lúc trưa anh đón Yên Yên, muốn đưa con bé đi ăn cơm... nhưng mà trên đường đi nhận được điện thoại của Tiểu Tuyết, cô ấy bị đau bụng, anh không có thời gian để đưa con bé về lại trường... nên anh mới đưa con bé theo đến nhà cô ấy...”
“Nói tiếp đi!”Tống Hiểu Di không kiên nhẫn được nữa.
“Anh vội vàng đưa Tiểu Tuyết đến bệnh viện, anh không để ý... cứ nghĩ con bé đã lên xe rồi nên mới lái xe đi... Nhưng không ngờ Yên Yên vẩn chưa kịp lên xe, con bé chạy theo gọi anh nên mới xảy ra tai nạn...” Anh thật sự không biết là con bé chưa lên xe.
Tống Hiểu Di như chết lặng đi, cô hỏi anh ta: “Con bé bị thương nghiêm trọng không?”
Nhưng chưa đợi Lăng Hiên trả lời thì đèn phòng cấp cứu đã tắt. Một vị bác sĩ đi ra thông báo cho bọn họ: “Khi bị ngã đầu cô bé đã bị đập mạnh vào vật gì đó nên... chúng tôi đã cố gắng hết sức!”