Lâm Nhiễm Trần đối diện với ánh mắt dò xét đến từ Vương Tùy Nhiên không thể không đem hết mọi chuyện kể ra.
“Cậu còn nhớ người tớ từng kể trước đây chứ?”
Anh gật đầu, tất nhiên là nhớ, trước kia cả hai cũng chính là nhờ vào điểm chung này nên mới trở nên thân thiết với nhau.
Nhưng chuyện đó cũng đã trôi qua rất lâu rồi, đột nhiên cậu lại nhắc đến khiến anh cảm thấy hoài nghi: “Sao vậy, chẳng lẽ chuyện cậu gặp phải hôm nay có dính líu đến tên khốn nạn đó?”
Lâm Nhiễm Trần “ừm” một tiếng, đem tất cả sự việc từ lúc xảy ra ở khách sạn cho đến tận bây giờ nói ra cho anh.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Vương Tùy Nhiên dần trở nên xấu đi, anh phẫn nộ mắng chửi: “Đúng là không biết xấu hổ! Chẳng phải hai người từ sớm đã chia tay rồi hay sao, bây giờ lại còn tìm đến muốn nối lại tình xưa?”
“Tớ cũng không biết nữa.”
Lâm Nhiễm Trần không nhớ trong sách có đề cập đến tình tiết này, nguyên bản câu chuyện sau khi phản diện ra tù liền chuyển ra nước ngoài sinh sống, một đi không bao giờ quay trở lại.
Còn về phần nguyên chủ, sau khi chia tay cùng phản diện cũng không còn được tác giả nhắc đến, cậu ấy hoàn toàn mờ nhạt trước hào quang của những nhân vật khác.
Bây giờ Cảnh Thịnh Kiêu lại đột ngột tìm đến muốn cùng cậu hàn gắn, thay vì nghĩ nó xuất phát từ tình cảm hắn dành cho mình cậu lại càng đinh ninh ý nghĩ hắn muốn tìm đến để trả thù.
Lâm Nhiễm Trần thật sự không hiểu, nếu chỉ đơn giản muốn trả thù cậu thì đâu cần nhất thiết phải tốn công tốn sức như vậy, trực tiếp đánh gãy chân cậu như lời bản thân đã nói trước kia chẳng phải tốt hơn nhiều sao?
“Vậy cậu dự tính sẽ làm gì đây, trực tiếp đối mặt hay là… hèn nhát né tránh?”
Vương Tùy Nhiên nhìn chằm chằm vào cậu, với anh, anh không thích việc bạn thân mình lựa chọn cách né tránh đầy hèn nhát như vậy, tuy nhiên anh vẫn sẽ tôn trọng quyết định của cậu mà giúp đỡ.
Cậu mím môi lại lắc đầu, trong lòng cậu cho đến giờ vẫn chưa có quyết định cho vấn đề này.
Nếu là ở thế giới cũ, Lâm Nhiễm Trần thân cô thế cô đừng nói đến bạn bè cho dù là người thân cũng không có, cậu chắc chắn sẽ không do dự chọn cách trốn chạy.
Thế nhưng bây giờ cậu không chỉ có một mình. Cậu vẫn còn cha, còn có anh trai và cả bạn bè tốt, một khi cậu chạy trốn chỉ sợ hắn sẽ dùng thế lực của bản thân mình gây áp lực lên những người cậu yêu quý.
Hơn nữa đột ngột chuyển đi như vậy, dù ít hay nhiều vẫn sẽ khiến cho cha Lâm cùng Lâm Dư lo lắng, mà cậu lại không thể giải thích rõ cho họ biết lý do đằng sau sự việc này.
Đắn đo mất một lúc, cuối cùng cậu cũng đưa ra lựa chọn: “Tớ sẽ không cố gắng né tránh như một kẻ hèn.”
Chạy được một lần chưa chắc đã có thể chạy được cả đời, bây giờ cậu đối diện trực tiếp với hắn chẳng phải tốt hơn nhiều hay sao?
Vương Tùy Nhiên cảm thấy hài lòng vì câu trả lời của cậu, anh gật gù nói: “Nếu cậu cần giúp cứ nói với tớ, giúp được gì tớ nhất định sẽ giúp hết mình.”
“Cảm ơn cậu Tùy Nhiên.”
Anh choàng vai, thoải mái bẹo vào má cậu đùa cợt: “Cảm ơn gì mà cảm ơn, nếu thấy cảm động quá hay là cậu lấy thân báo đáp tớ đi.”
Lâm Nhiễm Trần lườm anh một cái, sau đó phũ phàng đánh mạnh vào cái tay đang không yên phận trên má mình.
“Nếu cậu cho tôi ở trên thì tôi còn suy xét lại.”
Anh cười trừ mấy tiếng, kế đến lại thờ ơ nói: “Hơ hơ… vậy cậu cứ giữ thân mình đi, khỏi cần báo đáp tớ đâu.”
Còn lâu anh mới để cho cậu nằm trên mình, cuộc đời anh sơ ý để người khác chiếm tiện nghi một lần đã là quá đủ rồi!
Cậu bất mãn nói: “Cậu cũng chẳng phải hợp gu tớ!”
Nói đến mẫu hình người yêu lý tưởng, chẳng hiểu sao trong đầu cậu lại đột nhiên hiện lên hình ảnh của Cảnh Thịnh Kiêu thay vì cô nàng hoa khôi xinh đẹp nào đó.
Lâm Nhiễm Trần nhanh chóng lắc đầu, cố gắng xua đi hình ảnh hắn trong đầu mình.
Điên mất thôi, sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến hắn kia chứ.
Gu người yêu lý tưởng của cậu sao, hắn còn khuya mới có khả năng!
Vương Tùy Nhiên không so đo việc mình có phải gu của cậu hay không, dù sao anh cũng không có ý định yêu đương cùng bạn tốt.
“Được rồi đừng nói nữa, bộ cậu tính thức trắng đêm nay luôn hay sao?” Anh thuận tay xoa đầu cậu nói: “Mau đi ngủ đi.”
“Ngay mai tớ không có tiết…”
Đang nói giữa chừng cậu lại bị anh cắt ngang: “Nhưng tớ thì có, cảm ơn.”
Ngày mai thể nào anh cũng sẽ dậy muộn cho mà xem, lại còn là tiết học của giáo sư Kiên - một lão già khó khăn.
Vương Tùy Nhiên đứng dậy phủi mông nói: “Tớ đi ngủ trước, cậu coi mà đi ngủ sớm đi.”
“Ừm, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Ánh đèn phòng ký túc xá nhanh chóng tắt ngỏm, Lâm Nhiễm Trần cũng chỉ ngồi trên sàn thêm một lúc, ít lâu sau cũng đứng dậy đi lại tủ quần áo lấy đồ bước vào phòng tắm.
Trong phòng lại một lần nữa vang lên tiếng nói của anh: “Đừng có tắm đêm!”
Bàn tay đang chuẩn bị mở van nước của cậu chợt khựng, đôi lúc cậu còn tưởng anh giống như là mẹ của mình, quản gì mà quản lắm thế không biết!
Thế nhưng cậu vẫn bất lực đáp lại: “Biết rồi.”
Cuối cùng cậu chỉ rửa sơ qua một vài chỗ trên người, nhanh chóng mặc quần áo vào sau đó bước ra ngoài trèo lên giường mình chìm vào giấc ngủ say.