Đường Tiểu Yên cứng đờ người trước lời nói của con trai, mặt cô đỏ lên vì ngượng ngùng đẩy nhẹ Trần Vũ ra. Trần Vũ chỉ mỉm cười sau đó quay ra sao nhìn Trần Tiểu Vương nghiêm túc nói:
"Ba đang mua chuộc mẹ, để mẹ không nhớ hôm nay là ngày gì."
Đường Tiểu Yên nhướng mày nhìn Trần Vũ, cô khó hiểu không biết anh đang nói gì. Hôm nay là ngày gì? Còn không phải là ngày cả nhà cô dọn nhà về thành phố kia sao? Cô đã từng sợ gặp phải anh ta, sợ phải đối diện với anh ta nên mới không dám quay về nơi đó. Thế nhưng nhiều lần được Trần Vũ khuyên nhủ, cũng như đưa ra những lời nói vô cùng hợp lý nên cô quyết định nghe anh, đoán nhận tất cả. Cô sẽ không trốn tránh nữa. Gặp lại anh ta cô cũng vui vẻ mỉm cười vì dù sao anh ta cũng chẳng nợ cô thứ gì, cô còn phải cảm ơn anh ta vì đã cho cô hai đứa con đáng yêu như thế. Và một gia đình hạnh phúc như hiện tại.
"Với trí nhớ 'siêu phàm' của mẹ con nghĩ ba không cần lo lắng đâu. Nhưng ba muốn mẹ không biết thì tốt nhất ba nên đừng chọn ngày hôm nay dọn nhà, nên nhốt mẹ trong nhà thì hơn." Trần Tiểu Vương khẽ thở dài như ông cụ non nhắc nhở ba mình.
"Ba và anh đang nói gì thế ạ?" Trần Tiểu Thu tò mò vẻ mặt ngây thơ.
"Con nít bớt xen vào chuyện người lớn đi." Trần Tiểu Vương cốc đầu em gái.
"Nhưng em và anh là song sinh đấy." Trần Tiểu Thu đưa tay xoa đầu cãi lại.
"Song sinh thì sao? Anh sinh trước em hai phút thì vẫn là người lớn." Trần Tiểu Vương ra vẻ kiêu ngạo bề trên.
Trần Tiểu Thu không biết cãi lại thế nào nữa, đành ấm ức im lặng ngồi một bên. Trần Vũ khẽ mỉm cười nhìn hai anh em. Thật ra từ lâu anh đã nhận ra, Tiểu Vương rất giống anh ta, cả ngoại hình lẫn tính cách. Anh cũng không muốn về lại thành phố kia, anh sợ có một ngày anh ta sẽ đến tranh giành con trai với anh. Anh biết dù sao Tiểu Vương cũng là máu mủ của anh ta, anh không có quyền ngăn cản cha con họ nhận nhau. Nhưng hãy cho anh ít kỷ một lần, anh thật sự hy vọng cả đời này Trần Tiểu Vương và Trần Tiểu Thu sẽ mãi mãi mang họ Trần của anh, sẽ mãi mãi là con của một mình anh. Tuy nhiên, ít kỷ đến mức nào anh cũng không thể đánh đổi tương lai của hai con được. Ở nơi này không tốt cho sự phát triển của hai đứa, chỉ có về lại nơi đó, mới thật sự tốt cho hai đứa nhỏ.
Anh quyết định đánh cược, nếu anh ta không biết đến sự tồn tại của hai đứa nhỏ, và không biết rằng mình có hai đứa con. Vậy thì anh sẽ không cho anh ta biết nếu như anh ta có gặp lại ba mẹ con hai người. Trừ khi tự anh ta nghi ngờ, tự anh ta có cách điều tra ra, tự anh ta chứng minh thì lúc đó anh mới chấp nhận sự thật.
Cả nhà nhanh chóng ra sân bay, làm thủ tục lên máy bay, hơn vài giờ sau cả nhà họ đã đến được nơi cần đến. Hai đứa nhỏ lần đầu tiên được đến thành phố lớn như vậy, cả hai đều đưa mắt nhìn khắp nơi với vẻ mặt hưng phấn.
"Ba ơi! Ở đây có nhiều nhà đẹp quá ba nhỉ." Trần Tiểu Thu không nhịn được lên tiếng.
"Thành phố lớn chẳng lẽ chỉ toàn nhà ổ chuột, ngu ngốc. Ba à! Ở đây có trung tâm thương mại to ơi là to, có bán người máy không ba?" Trần Tiểu Vương thắc mắc.
Trần Tiểu Thu mặt ấm ức liếc nhìn anh trai mình rồi đôi mắt ngân ngấn nước nhìn sang Đường Tiểu Yên. Đường Tiểu Yên đau lòng ôm con gái nhỏ vào lòng an ủi. Cô cũng cảm thấy con gái nhỏ của mình cực kỳ đáng thương. Suốt ngày bị anh trai ức hiếp, mặc dù cô đã nhắc nhở cậu bé không được nói chuyện với em gái như thế. Thế nhưng đâu cũng lại vào đó. Có lẽ gen di truyền quá nặng nên đã ăn sâu vào tâm can sửa thế nào thằng bé kiểu gì cũng lại ăn nói khiến người ta tức chết một cách không thể cãi lại.
"Chúng ta về nhà trước, có thời gian ba sẽ dẫn hai đứa đi tham quan khắp nơi nhé." Trần Vũ mỉm cười.
Cả nhà nhanh chóng lên xe taxi bắt xe về nhà. Trần Vũ đã mua một căn biệt thự nhỏ có vườn và hồ bơi nằm ở một khu vực khá đắt đỏ, ở đây trường học rất gần nhà nên anh đã quyết định chọn ở đó. Anh cũng đã cố tình tạo bất ngờ cho Đường Tiểu Yên hôm nay, nên mới cố ý dọn nhà vào ngày này.
Cả nhà vừa bước xuống xe, lần này thì cả ba mẹ con đều đồng thanh lên tiếng: "Căn nhà đẹp quá."
Trần Vũ bước đến trước mặt Đường Tiểu Yên, lấy từ trong túi ra chiếc hộp đỏ bên trong là chiếc chìa khóa căn biệt thự:
"Chúc em ngày quốc tế phụ nữ vui vẻ, anh không có gì đáng giá, chỉ có căn biệt thự này cùng với anh tặng hết cho em."
"Ba ơi! Mẹ đứng tên biệt thự ạ?" Trần Tiểu Vương đứng một bên hỏi xen vào trong khi Đường Tiểu Yên đang từ kinh ngạc đến cảm động.
"Dĩ nhiên. Bên trong còn có cả một chiếc Audi đứng tên mẹ nữa nhé. Thấy ba yêu mẹ chưa nào?" Trần Vũ đắc ý khoe với con trai.
"Con đã nghĩ đến viễn cảnh có ngày ba làm mẹ tức giận. Không nhà không xe.. hây.. sao này con sẽ không sợ vợ như ba được." Trần Tiểu Vương khẽ lắc đầu thở dài.
Trần Vũ ngạc nhiên sao đó khó hiểu nhìn cậu con trai, có lẽ anh phải cần kiểm tra lại IQ của mình chăng. Một người trưởng thành như anh thế nhưng lại không hiểu được một đứa trẻ năm tuổi đang muốn nói chuyện gì. Nhưng anh hiểu được ý sao của thằng nhóc, nó nói anh sợ vợ nên mới giao hết tài sản cho vợ phải không? Thật là trẻ con bây giờ sao lại tinh ranh thế chứ. Hãy chỉ có trẻ con nhà anh nghĩ được như vậy.
Đường Tiểu Yên làm gì nghĩ được sâu xa như con trai, cô đang hạnh phúc và cảm động trước tấm lòng của Trần Vũ dành cho mình. Cô bước đến ôm chầm lấy anh nói cảm ơn. Trần Vũ cũng vui vẻ ôm lấy cô.
"Ba ơi! Mẹ ơi! Con mỏi chân rồi ạ, mình vào nhà được chưa thế?" Trần Tiểu Thu một bên đáng thương lên tiếng.
Đường Tiểu Yên cùng Trần Vũ buông nhau ra, đưa mắt nhìn nhau sau đó cả hai đều mỉm cười. Lập tức mở cửa kéo vali hành lý đi vào nhà. Vào bên trong khuôn viên mới biết căn nhà thật sự rất đẹp. Cả ba mẹ con Đường Tiểu Yên đều rất thích. Đi vào bên trong căn nhà càng làm cho Đường Tiểu Yên bất ngờ hơn nữa. Trần Vũ đã tỉ mỉ trang trí tất cả đều theo sở thích của ba mẹ con cô mà làm. Hai đứa nhỏ thích thú chạy vòng quanh nhà sau đó chúng hỏi phòng chúng ở đâu liền lập tức chạy nhanh lên xem thử. Đường Tiểu Yên đi phía sau nghe được tiếng la hét của con gái trước, chưa được mấy giây là tiếng hét của con trai. Cô tò mò đi đến từng phòng của từng đứa. Và đến cô cũng phải hét lên:
"Đẹp quá."
Trần Vũ đã trang trí từng căn phòng của hai đứa theo sở thích của từng đứa. Thậm chí anh còn mua cả những món đồ mà chúng thích đặt vào bên trong phòng. Phòng của con gái Tiểu Thu có rất nhiều búp bê barbie được đặt trong một chiếc tủ kính, giường ngủ màu hồng kiểu công chúa. Thậm chí màn cửa, bàn học, tủ quần áo tất cả đều là màu hồng, màu yêu thích của con bé. Ngược lại, phòng của con trai Tiểu Vương lại là một màu xanh của vũ trụ bao la, trên tường vẽ 3D đầy các hành tinh, máy bay, đĩa bay. Trong chiếc tủ trưng bày đầy những chiếc máy bay người máy. Cậu bé cực kỳ hưng phấn vì đều này. Sau khi tham quan căn phòng của mình xong cả hai đứa nhỏ đều chạy đến ôm chầm lấy Trần Vũ.
"Ba ơi! Con yêu ba." Trần Tiểu Thu hôn chụt lên má Trần Vũ khẽ nói.
"Mặc dù hôm nay không phải ngày của con, nhưng con cũng có quà. Con cảm ơn ba, nếu sau này ba làm mẹ giận, con hứa sẽ giúp ba khuyên mẹ."