Đường Tiểu Yên nhìn sang Trần Vũ, anh mỉm cười vỗ nhẹ lên tay cô sau đó mới đáp lời ba anh:
"Chúng con đã tính cả rồi, chúng con ở đây một thời gian nữa chờ đến khi hai đứa nhỏ đến tuổi đi nhà trẻ, chúng con sẽ quay về."
Đường Tiểu Yên ngạc nhiên trước câu trả lời của anh, bên kia Đường Tiểu Bắc cũng không khác gì cô. Bởi vì Đường Tiểu Yên chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình quay về nơi đó, cô không muốn trở lại đó nữa. Khi ra đi cô đã từng nghĩ chỉ đi ít năm sau đó cô sẽ quay về nhưng khi đến đây, có gia đình có được hạnh phúc bất ngờ như thế này. Cô không muốn quay về nữa rồi, cô sợ về đó sẽ đe dọa đến hạnh phúc hiện tại của cô.
"Vậy tại sao không về luôn ngay lúc này? Chẳng lẽ là do con dâu không đồng ý về chung sống với người già chúng ta." Ba Trần nhíu mày nhìn về phía Đường Tiểu Yên.
Đường Tiểu Yên bất ngờ kinh ngạc, sau đó cảm thấy bối rối. Cô chưa từng có suy nghĩ như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Đột nhiên lại bị ba chồng hỏi cô không biết trả lời như thế nào cho phải. Đương nhiên vẫn là Trần Vũ đứng ra trả lời giúp cô.
"Ba nghĩ nhiều rồi, vợ con không có suy nghĩ đó. Chúng con chỉ muốn ở đây thoải mái một thời gian thôi, ba không thấy không khí ở đây rất tốt sao?" Trần Vũ viện một lý do vô cùng hợp lý cứu nguy cho Đường Tiểu Yên.
Đường Tiểu Yên cho anh một ánh mắt cảm kích. Sau khi nghe câu trả lời của Trần Vũ, ba Trần không nói gì thêm nữa. Đường Tiểu Yên khẽ thở phào.
* * *
"Lăng Thy, bao giờ em về, anh nhớ em đến mất ăn mất ngủ già thêm mấy chục tuổi rồi đây này." Quách Nhạn nhìn về phía camera than thở.
"Thấy mặt tôi rồi phải không? Vẫn câu cũ, nếu anh không tìm ra chị dâu của tôi thì đừng nghĩ đến gặp mặt tôi nữa. Tạm biệt." Ngụy Lăng Thy tức giận nói nhanh sao đó tắt màn hình.
Nhìn màn hình tối đen trước mặt, Quách Nhạn khẽ thở dài. Vốn dĩ lần này anh thành công có được cô rồi, nào ngờ lại bị Ngụy Lăng Thiên liên lụy. Chuyện của anh ta làm anh ta bị vợ giận lây sang. Đổ mọi tội lỗi lên đầu anh, từ ngày Đường Tiểu Yên rời khỏi nhà họ Ngụy. Vợ của anh cũng xách vali đi khỏi nhà luôn, lần này cô ấy còn không cho anh biết cô ấy đi đến nơi nào để anh đến thăm nữa. Cô ấy còn đe dọa nếu anh không tìm được Đường Tiểu Yên cho cô ấy, cô ấy sẽ không gặp mặt anh nữa. Có chết anh không chứ.
Tính đến nay anh và cô đã không gặp nhau trực tiếp hơn một năm rồi. Mỗi lần anh muốn gọi điện thoại thấy mặt cô, đều phải viện lý do đã tìm được Đường Tiểu Yên thì cô ấy mới chịu bắt máy của anh. Có đau khổ không chứ. Nhưng mà nhắc về cô gái tên Đường Tiểu Yên kia làm anh càng tức giận, không biết cô ta chui đến chỗ khỉ gió gì mà anh tìm mãi không thấy. Đã vậy cái tên Ngụy Lăng Thiên đáng chết kia nửa, cũng không thèm tìm kiếm cô. Mỗi lần anh hỏi tại sao không tìm cô ấy về, thì anh ta chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Tìm về làm gì?"
Đột nhiên điện thoại anh reo, nhìn tên trên màn hình ảnh bất giác nhướng mày, đây chẳng phải là số điện thoại của thám tử tư anh nhờ tìm tung tích của Đường Tiểu Yên đây sao? Phải rất lâu rồi anh ta không có liên lạc với anh đấy. Sao hôm nay lại chủ động gọi cho anh thế này? Đột nhiên ánh mắt anh sáng lên, chẳng lẽ anh ta đã tìm được người. Anh nhanh chóng bắt máy.
"Anh Quách, tôi đã tìm được người."
Đúng như Quách Nhạn suy đoán, tên thám tử kia đã tìm được cô ấy rồi. Sau khi hỏi thăm tình hình cũng như vị trí cụ thể của cô ấy xong, tắt điện thoại ánh mắt Quách Nhạn nhìn ra xa xăm sau đó lại thở dài.
Trong điện thoại, tên thám tử kia nói tìm thấy cô ở một thành phố nhỏ gần biên giới. Cô đã lập gia đình và có hai đứa con. Gia đình cô kinh doanh một quán ăn rất đắt khách. Nghe đến đây anh không khỏi tò mò hỏi luôn có biết chồng của cô làm nghề gì? Là ai luôn không? Bởi vì anh cực kỳ muốn biết, liệu người đàn ông nào có thể biết trân trọng cô như vậy. Và khi nghe được cái tên người đàn ông kia, anh cảm thấy trái đất này thật nhỏ bé. Chồng của cô ấy vậy mà là Trần Vũ, giám đốc nhà hàng Vũ Yên.
Anh đột nhiên đang rất muốn biết cảm xúc của Ngụy Lăng Thiên khi biết tin này sẽ như thế nào. Anh có thể chắc chắn Ngụy Lăng Thiên yêu Đường Tiểu Yên nhưng chẳng hiểu vì sao anh ta lại không chịu thừa nhận và không chịu giữ cô lại. Anh cũng chắc chắn rằng Ngụy Lăng Thiên đã quên được ký ức về người yêu cũ trong quá khứ. Rõ ràng những chuyện anh ta làm luôn theo hướng của Đường Tiểu Yên khi còn ở bên cạnh anh ta. Giống như việc ăn uống, một tuần bảy ngày hết năm ngày anh ta ăn toàn mì với mì. Mỗi lần ăn miệng lại khẽ mỉm cười một mình, đôi lúc còn nói chuyện một mình như kẻ bị thần kinh. Vậy mà lại không chịu hạ mình đi tìm cô về. Giờ thì hay rồi, cô đã có chồng và có cả con. Cho anh ta đau chết anh ta đi. Quách Nhạn đứng lên đi về phía văn phòng của Ngụy Lăng Thiên.
"Lão Ngụy, hôm nay đã ăn mì chưa?" Vừa vào phòng Quách Nhạn đã lên tiếng hỏi người đàn ông đang vùi đầu vào công việc.
"Có chuyện thì nói không có chuyện gì thì đi ra ngoài, tôi không rảnh nói nhảm với cậu?" Ngụy Lăng Thiên vẫn cúi gằm mặt vào đống tài liệu trên bàn.
Quách Nhạn mỉm cười nham hiểm, anh xem khi biết được tin này anh ta còn làm việc nổi không? Còn giở giọng ta đây với anh nữa không nhé.
"Tôi có một tin tốt muốn báo cho cậu biết, tôi tin là cậu rất vui khi biết tin này đấy." Quách Nhạn bước đến trước ghế ngồi xuống trước mặt Ngụy Lăng Thiên đưa mắt nhìn anh ta.
"Cậu bị em gái tôi chính thức cắt liên lạc?" Ngụy Lăng Thiên vẫn bình tĩnh trả lời.
"Cậu.." Quách Nhạn trừng mắt với Ngụy Lăng Thiên, đúng là kẻ độc ác chỉ giỏi trù ẻo người khác. Đáng đời anh ta không được vợ đẹp con ngoan.
Quách Nhạn tức giận nghiến răng nghiến lợi nói luôn không cần chờ Ngụy Lăng Thiên hỏi nữa, anh có chờ đến trời sập anh ta cũng không muốn biết chuyện anh muốn nói đâu.
"Tôi đã tìm thấy Đường Tiểu Yên." Quách Nhạn chậm chạp nói ra từng câu từng chữ, ánh mắt quan sát phản ứng của Ngụy Lăng Thiên. Quả nhiên vừa kết thúc câu nói anh thấy anh ta tay cầm bút dừng lại. Anh khẽ mỉm cười, tuy nhiên sau đó nụ cười của anh cứng đờ vì anh ta chỉ dừng một chút rồi vẫn tiếp tục như không nghe thấy chuyện gì. Lần này thì anh thật sự tức giận rồi, anh đập bàn đứng lên hét vào mặt anh ta.
"Cô ấy đã có chồng khác thậm chí còn có hai đứa con song thai long phụng. Cậu vui rồi chứ."
Quách Nhạn ném xong câu đó cho Ngụy Lăng Thiên thì nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, không thèm ở lại nhìn biểu hiện đáng ghét của cậu ta nữa.
"Em đã có gia đình hạnh phúc rồi sao?" Ngụy Lăng Thiên nở nụ cười thê lương.