Buổi tối, trong phòng làm việc của Dương. Anh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố thủ đô. Ánh sáng trong phòng mờ ảo, chỉ có ngọn đèn thành phố chiếu lên chất lỏng màu đỏ chập chờn trong ly.
Đôi mắt sâu thẳm của Dương hiện vẻ sắc bén phức tạp, siết chặt cái ly trong tay, tưởng chừng muốn bóp nát như một tấm vải mềm…
Ngay sau đó bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Dương nâng ly rượu khẽ nhấp một hớp, vẻ tức giận vừa rồi của anh nghiễm nhiên biến mất, giọng nói trầm ấm cất lên:
- Vào đi.
Mẹ Phạm đẩy cửa đi vào, nhìn dáng vẻ đứa con trai đứng một mình một bóng bên của sổ, bà thở dài, đi đến phía sofa ngồi xuống.
Dương quay đầu, nhìn thấy người đến là mẹ, anh nhỏ giọng cất tiếng:
- Mẹ!
- Ừ, ngồi xuống đây đi, mẹ muốn nói chuyện với con.
Dương đặt ly rượu xuống bàn làm việc, đi đến ghế sofa ngồi xuống, hai tay anh đan vào nhau chống khủy tay lên gối.
- Mẹ nói đi.
- Con tính sao chuyện của Mai Anh.
- Còn tính sao được nữa ạ. Nếu con nói không muốn chịu trách nhiệm, mẹ có đồng ý với con không?
- Đương nhiên là không, con là đàn ông, đã làm thì phải chịu.
Anh cười nhạt, dựa lưng vào ghế, hai mắt anh nhắm lại thành một đường như thể hiện sự mệt mỏi.
- Nếu mẹ đã nói như vậy thì con còn gì để nói nữa đâu.
Dương tuy không yêu Mai Anh, nhưng bản thân là một người đàn ông, dù muốn hay không, dù là bị bỏ thuốc, anh bắt buộc cũng phải chịu trách nhiệm với Mai Anh.
Biết Dương không hề tự nguyện, mẹ anh khuyên nhủ:
- Mẹ thấy Mai Anh là một đứa rất tốt, so với con bé Ngọc kia mọi thứ đều hơn. Tại sao con lại không thích con bé?
- Trước đó Mai Anh thừa biết con đã có người yêu nhưng vẫn xảy ra quan hệ với con. Nếu như không có chuyện đó, con vẫn sẽ yêu quý Mai Anh giống như Lưu Ly. Nhưng bây giờ thì khác rồi… con không thích người thủ đoạn.
Mẹ anh giọng nói hơi buồn buồn, kể cho anh nghe:
- Con thấy ba con và mẹ tình cảm như thế nào?
Thấy mẹ nhắc đến người ba đã mất, Dương đưa tầm mắt lên nhìn bà sau đó lại cúi xuống, trả lời:
- Ba yêu mẹ như thế nào cả con và em đều nhận thấy. Hôn nhân phải có tình yêu từ hai phía thì mới hạnh phúc.
Mẹ anh cười nhạt, lắc đầu thể hiện sự không tán thành. Bà chậm rãi nói:
- Cuộc hôn nhân của ba mẹ là hôn nhân thương mại, cả hai không hề có tình yêu.
Dương như không tin vào tai mình, anh có chút ngạc nhiên nhìn mẹ.
- Hồi đấy mẹ ghét ba con lắm, ba con lúc đó cũng giống như con bây giờ, trong lòng cũng đã có người thương… Nhưng sau này khi cả hai về chung một nhà, hiểu được tính cách con người của nhau, quyết định cùng nhau cho cả hai cơ hội xây dựng hạnh phúc gia đình. Đến cuối cùng lại yêu nhau không rời.
Dương biết tình cảm của ba mẹ đằm thắm ra sao. Ngày ba mất mẹ đau buồn suốt mấy tháng trời. Đến khi bà suy nghĩ thông suốt, cũng hiểu rằng dù có buồn, ông cũng không thể sống lại. Về sau, không muốn những kỉ niệm của hai người cứ xuất hiện trước tầm mắt, bà mới chọn rời khỏi Việt Nam để không còn quá lưu luyến.
- Nếu như ngày đó được chọn lại, cả ba và mẹ sẽ chọn yêu nhau ngay từ lần đầu gặp mặt. Bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm quả thật đã quá lãng phí thời gian.
- Con và Mai Anh có lẽ sẽ không giống như ba mẹ.
- Trước đây ba con cũng nói với bà nội con rằng giữa ba mẹ sẽ không thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng sau này ba lại nói với mẹ, ba đã sai... Mẹ mong con cũng sẽ giống như ba con, nhận ra được tình cảm của mình. Mẹ tin có một ngày con sẽ yêu con bé đến không thể buông…
- Nếu như không thể cùng nhau sống hạnh phúc, mẹ có đồng ý cho con ly hôn không?
- Hai đứa không thể hạnh phúc, Mai Anh muốn buông tay con, mẹ sẽ đồng ý. Nhưng mẹ mong con đừng vì muốn ly hôn mà ép buộc con bé… mẹ không muốn nhìn thấy con hối hận.
- Con sẽ không ép Mai Anh, chỉ mong cô ấy biết khó mà lui.
- Nếu con đã chấp nhận cưới con bé, mẹ hi vọng con đối tốt với nó. Đừng khiến mẹ phải thất vọng.
- Vâng.
Bà Phạm đứng dậy rời đi, bà muốn để cho Dương có không gian riêng suy nghĩ thấu đáo về những gì bà nói, suy nghĩ về những quyết định sau này của anh.
Hôn nhân của Dương và Mai Anh vẫn may mắn hơn của bà, bởi một bên đã có tình yêu, chỉ cần người còn lại gật đầu đồng ý muốn phát triển tình cảm.
Cuộc hôn nhân này liệu có hạnh phúc hay không, quyền quyết định là ở anh.
- --
Mẹ Dương yêu cầu anh phải chấm dứt với Ngọc, anh không muốn làm trái ý mẹ, vả lại là một người đàn ông Dương không cho phép bản thân dây dưa với bất kì người con gái nào khi đã lập gia đình. Mặc dù người anh lấy anh không hề có tình cảm nhưng nếu đã là vợ chồng, anh cũng nên tôn trọng Mai Anh.
Hẹn gặp Ngọc trong một quán café, Dương bình tĩnh kể cho Ngọc nghe hết tất cả mọi chuyện xảy ra với Mai Anh, cũng nói với cô ta ý định của mẹ anh.
Từ hôm xảy ra chuyện đến nay, Dương không chủ động liên lạc với Ngọc, mà cô ta cũng sợ làm phiền khiến anh không vui nên cũng không dám liên lạc. Hôm nay Dương hẹn gặp mặt lại là thông báo anh cưới vợ.
Ngọc hai mắt ướt đỏ, khóc lóc nói với Dương:
- Anh nói giữ lần đầu của hai đứa đến đêm tân hôn vậy mà anh lại có quan hệ với người con gái khác.
- Anh xin lỗi, mọi chuyện cũng đã lỡ, anh không thay đổi được.
- Ý anh là chúng ta chia tay, anh lấy bạn của em gái anh sao?
- Không còn cách nào, chia tay để em tìm được một người hợp với em hơn.
- Nhưng em không muốn, em chỉ yêu mỗi anh thôi.
- Anh không thể tiếp tục cùng em nữa.
Ngọc căn bản không can tâm, rõ ràng cô ta muốn cũng anh lên giường, cuối cùng lại tạo cơ hội cho người con gái khác. Trong lòng căm phẫn tột cùng nhưng vẫn cố tỏ ra đau lòng, nắm lấy bàn tay Dương mà khẩn cầu:
- Hay anh để em làm tình nhân của anh cũng được, dù sao anh cũng không có yêu cô ta mà.
- Em à… như vậy không công bằng với em và cũng không công bằng với Mai Anh. Anh không yêu Mai Anh nhưng anh cũng không thể làm gì có lỗi với hôn nhân của mình.
- Vậy em sẽ đợi anh đến lúc anh ly hôn với cô ta, chúng ta lại yêu nhau được không?
- Anh không hứa trước với em được điều gì, em vẫn nên tìm một tình yêu mới.
Có nói thế nào cũng không thay đổi được quyết định của Dương. Quen biết Dương đã gần hai năm, Ngọc hiểu anh là người khi đã quyết định chuyện gì sẽ chẳng có ai thay đổi được ý định của anh. Có trách cũng chỉ trách cô ta đã để mất cơ hội.
- Nếu anh đã muốn lấy người khác, vậy em sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh nữa, em sẽ ra nước ngoài sống một thời gian.
Dương gật đầu, lấy trong túi áo ra một tấm séc trị giá năm trăm triệu, đưa đến trước mặt Ngọc, anh nói:
- Em cầm lấy số tiền này đi, sang đó sống thật tốt nhé.
Nhìn thấy số tiền ghi trên tấm séc, trong lòng đã vui như múa cờ, nhưng Ngọc vẫn cố tỏ ra thanh cao.
- Anh nghĩ em yêu anh vì tiền sao?
- Anh không có ý đó. Anh chỉ muốn bù đắp cho em khoảng thời gian đã ở bên cạnh anh. Nếu em không muốn…
Sợ Dương thay đổi ý định, không đợi anh nói hết, Ngọc đã cắt ngang lời:
- Nếu anh đã có lòng muốn bù đắp, vậy thì em cũng không muốn anh khó sử. Số tiền này em sẽ nhận.
- Ừ… Xin lỗi em.
Ngọc biết rõ hơn ai hết, dù Dương có yêu cô ta đến chết đi sống lại thì mẹ và em gái Dương cũng sẽ không đồng ý cho cả hai lấy nhau. Huống chi cô ta cảm nhận được tình cảm Dương dành cho cô ta không phải quá mặn nồng, nói đúng hơn là anh chỉ thích cô ta chứ không phải là yêu. Hoặc cũng có thể là do thói quen có sự xuất hiện của cô ta bên cạnh nên khiến cho Dương lầm tưởng rằng đó là tình yêu…
Đối với Ngọc, cô ta vừa yêu Dương cũng vừa yêu tiền của anh. Vậy nên mới nói, dù Dương đối với cô ta không phải tình yêu, nhưng vẫn có thể mang danh là người yêu thì cô ta cũng đã mãn nguyện… Nhưng bây giờ mọi thứ đã không còn quan trọng nữa, Dương cũng phải lấy người khác, cô ta ở bên cũng chẳng được lợi ích gì, lấy tiền rời đi vẫn là khôn ngoan hơn.
- Em về đây, chúc anh hạnh phúc nhé. Đám cưới của anh em không đến dự đâu.
- Ừ… em sang nước ngoài sống tốt nhé.
Ngọc nở nụ cười gật đầu chào anh, cầm lấy túi xách đứng dậy rời đi.
Sau khi Ngọc đi, Dương cũng không có về ngay, anh ngồi ở đó, tự mình suy nghĩ.
Người ta nói khi chia tay người yêu sẽ rất đau lòng, rất khó chịu. Nhưng tại sao anh không có cảm giác đó, mà ngược lại còn cảm thấy thoái mái, tự do. Tại sao lại như vậy?
Gạt bỏ hết những suy nghĩ, Dương lấy điện thoại nhắn tin cho Mai Anh:
- Chúng ta kết hôn đi.
Nhận được nội dung tin nhắn của Dương, nước mắt Mai Anh bất giác rơi xuống, giọt nước mắt của sự vui mừng xen lẫn lo lắng.
Cô vui vì có thể lấy được người mình yêu, lấy được người đàn ông đầu tiên của đời con gái. Còn lo lắng, cô lo liệu rằng cuộc hôn nhân này có hạnh phúc hay không, anh có bao nhiêu phần trăm là tự nguyện lấy cô đây?
Mai Anh cầm điện thoại trên tay, chậm rãi nhắn trả lời lại Dương:
- Vâng.
Dương liếc nhìn qua tin nhắn trả lời của Mai Anh, anh không nhắn lại, rời khỏi quán trở về nhà.
- --
Mọi chuyện sớm muộn gì cũng phải nói với ba mẹ. Buổi tối hôm ấy đang ngồi ăn cơm, Mai Anh dè dặt thưa chuyện với ba mẹ.
- Ba mẹ… con muốn lấy chồng.
Trước nay chưa từng thấy Mai Anh dẫn bạn trai về nhà, cũng chưa từng nghe qua con gái yêu ai. Hôm nay tự dưng Mai Anh nói như vậy, ba mẹ cô bất ngờ, nhìn cô hỏi:
- Con nói cái gì? Lấy chồng?
- Con yêu ai mà lấy?
Bị ba mẹ hỏi cùng một lúc, Mai Anh sợ ba mẹ không đồng ý, cô ấp úng trả lời:
- Con… con yêu anh của Lưu Ly, con muốn lấy anh ấy.
- Cái gì? Thằng đấy hình dáng nó ra làm sao ba mẹ còn chưa thấy qua. Bây giờ con nói con muốn lấy nó là sao? – Ba cô nói.
- Anh ấy là người tốt, ba mẹ đừng lo ạ.
- Nhưng bây giờ con còn rất trẻ, tại sao phải lấy chồng sớm như vậy chứ. Rồi việc học của con sẽ ra sao đây? – Mẹ cô nói.
- Con và anh ấy… lỡ xảy ra quan hệ rồi ạ.
Cả ba mẹ cô như không tin vào tai mình, đồng thanh hỏi lại:
- Cái gì?
- Con…
Ba mẹ cô không phải là quá khắc khe trong chuyện yêu đương của con cái. Mà họ sợ, con gái chịu thiệt thòi, bị người ta lừa gạt, như vậy họ sẽ rất đau lòng.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã lỡ, có phản đối cũng chẳng thay đổi được gì. Sợ làm con gái út sợ, ba cô ôn nhu nói:
- Nếu nó muốn lấy con, đợi gia đình nó mang sính lễ sang rồi tính tiếp.
- Dạ… vâng ạ.
Mai Anh biết nói ra sẽ khiến ba mẹ thất vọng về cô, cũng sợ ba mẹ sẽ không đồng ý cho cô lấy chồng khi còn trẻ như vậy. Nhưng giờ phút này nghe ba mẹ nói đợi gia đình Dương sang bàn chuyện người lớn, Mai Anh cũng bớt đi phần lo lắng.