Trên máy bay đến thành phố H, trợ lý tiểu Hạ ngồi bên cạnh Khương Ngâm.
Thấy cô ngủ gà ngủ gật ngay khi mông vừa chạm ghế, tiểu Hạ dò xét một hồi rồi hỏi: "Chị Khương, tối hôm qua chị ngủ không ngon sao?"
Khương Ngâm ráng hé mắt, đáp: "Ừm, tối hôm qua chị mơ thấy ác mộng hơn nửa đêm."
"Có phải hôm qua làm việc xong muộn nên chất lượng giấc ngủ mới kém như vậy hay không."
"Không có." Khương Ngâm bình tĩnh đáp: "Chị chỉ là mơ thấy ác mộng mà thôi."
Cô cảm giác được điện thoại trong túi rung lên, Khương Ngâm lấy ra, nhìn thấy tin nhắn Wechat Doãn Toại gửi tới.
Ác Ma Tuế Tuế: 【 Em lên máy bay rồi sao? 】
Ác Ma Tuế Tuế: 【Thành phố H lạnh hơn Trường Hoàn, em phải nhớ mặc thêm áo khi xuống máy bay. 】
Bây giờ, ngay cả nửa chữ Khương Ngâm cũng không muốn trả lời anh.
Máy bay sẽ cất cánh ngay lập tức, cô tắt điện thoại di động, cất lại vào túi, trùm áo lông lên người, nghiêng đầu về một bên ngủ bù.
Quê của Mộng Thanh Du – bạn cùng phòng thời đại học của Khương Ngâm ở thành phố H.
Lúc sáng, cô đã nhắc tới việc này trong nhóm chat kí túc xá, không ngờ tới sau khi máy bay hạ cánh liền thấy cô nàng đến đón cô.
Lần đi công tác này chỉ có hai người là Khương Ngâm và tiểu Hạ, lúc đi ra sân bay đã là buổi chiều, Mộng Thanh Du lái xe chở hai người bọn họ đi ăn cơm.
Thành phố H vừa trải qua một trận bão tuyết lớn, nhiệt độ không khí còn lạnh hơn so với tưởng tượng, ba người cùng nhau đi đến một tiệm lẩu.
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]
Nồi lẩu cay sôi sùng sục nổi lên nhiều bọt nước, Khương Ngâm buộc lai mái tóc dài bằng khăn quàng cổ, ăn một miếng ngó sen cắt lát, ngẩng đầu hỏi Mộng Thanh Du: "Hôm nay cậu không đi làm hả, sao lại đến đón tớ còn mời tớ ăn cơm nữa."
Mộng Thanh Du nói: "Tớ từ chức rồi."
Khương Ngâm kinh ngạc nhìn qua: "Vì sao?"
Mộng Thanh Du nhúng thịt dê, cảm khái nói: "Tớ không giống cậu và Dương Thư có các tác phẩm nhiếp ảnh nhiều không kể xiết, nổi tiếng trong ngành, có nhiều fan hâm mộ, đối tác còn chủ động tìm đến mời các cậu quay chụp. Còn tớ chỉ là một nhiếp ảnh gia nhỏ bé, bình thường, chỉ có thể chụp những thứ ông chủ bảo chụp, hoàn toàn không có quyền tự chủ. Các cậu gọi nó là sáng tác, còn tớ gọi nó là sống tạm."
Cô nàng gắp cho mình một miếng thịt lớn: "Nhưng tớ cũng biết nổi giận mà, lần trước trong lúc quay chụp, tớ cãi nhau ầm ĩ với cấp trên một trận, tức giận đến mức từ chức luôn."
Khương Ngâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cậu định làm gì tiếp theo? Tớ có quen biết với mấy tổng biên tập tạp chí ở thành phố H, tớ giới thiệu cho cậu nha?"
"Không cần đâu." Mộng Thanh Du nhíu mày cười nói: "Tớ dự định mở một studio chụp ảnh cưới, tự mình làm bà chủ, vả lại ông xã tớ cũng đã đồng ý đầu tư cho tớ."
"Ý tưởng này cũng không tệ." Khương Ngâm bỏ nấm vào nồi: "Khi nào studio của cậu mở cửa, ảnh cưới của vợ chồng tớ vẫn chưa chụp."
"Việc mở cửa hẳn là vào mùa xuân năm sau, thế nhưng chụp cho người có yêu cầu cực kì hà khắc đối với nhiếp ảnh như cậu, tớ cũng không dám múa rìu qua mắt thợ."
Khương Ngâm cười, nhún vai: "Vậy tớ sẽ nhờ Dương Thư, ảnh cưới của của cậu ấy và anh trai tớ cũng chưa có chụp, đến lúc đó giúp đỡ lẫn nhau cũng không tệ."
"Lúc ăn gần xong, Mộng Thanh Du nói: "Hay là hai người các cậu ở lại nhà tớ đi, tớ có một căn nhà khác để ở."
Khương Ngâm nói: "Không cần đâu, đối tác đã chuẩn bị khách sạn gần chỗ quay chụp cho bọn tớ nên rất thuận tiện."
Mộng Thanh Du gật đầu: "Vậy cũng được, hiếm khi cậu đến một lần, chờ cậu xong việc, tớ sẽ dẫn hai người đi chơi quanh thành phố H mấy ngày."
"Được nha, hướng dẫn viên du lịch miễn phí không dùng thì phí."
Lúc Tiểu Hạ đi đến phòng vệ sinh, Mộng Thanh Du chống cằm dò xét Khương Ngâm: "Sống chung với ông xã cậu thế nào? Quan hệ rất tốt?"
"Tạm được." Khương Ngâm tiếp tục nhúng rau, thuận miệng đáp.
Mộng Thanh Du cười nói: "Cậu còn giả vờ bình tĩnh cái gì, tớ cảm thấy quan hệ của hai người vô cùng tốt, vừa rồi có trợ lý của cậu ở đây tớ ngại nói."
Nói rồi, cô nàng lấy một cái gương trang điểm trong túi xách, đưa tới: "Cậu nhìn xem trên cổ cậu là cái gì?"
Khương Ngâm thuận tay nhận lấy, thoáng nhìn cổ mình qua chiếc gương, nhưng vẫn không thấy cái gì.
Mộng Thanh Du nói: "Ở bên cổ phía sau tai."
Khương Ngâm dựa theo hướng mà Mộng Thanh Du nói, điều chỉnh góc độ một chút liền nhìn thấy một dấu dâu tây lộ rõ sau tai.
Trước đó cô luôn đầu bù tóc rối nên không nhìn thấy.
Bây giờ lúc ăn lẩu mới buộc tóc lên, vết dâu tây ở chỗ kia lập tức lộ ra.
Trong đầu Khương Ngâm lại hiện lên sự điên cuồng của Doãn Toại tối hôm qua, gương mặt bất giác nóng lên.
Thấy tiểu Hạ đã trở về từ phòng vệ sinh, cô nhanh chóng xõa tóc xuống như cũ, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục ăn.
Mộng Thanh Du cố nén cười, bả vai hơi run rẩy.
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]
Từ tiệm lẩu đi ra, Mộng Thanh Du đưa Khương Ngâm và tiểu Hạ đến khách sạn đã được đặt trước.
Ở cửa khách sạn, trước khi xuống xe, Khương Ngâm đề nghị: "Cậu về nhà có việc gì không, nếu không có việc gì thì tối nay ở lại với tớ nha, ngày mai rồi đi, hai chúng ta có thể tâm sự."
Mộng Thanh Du nhìn về phía cô: "Cậu không vội sao?"
Khương Ngâm nói: "Ngày mai mới bắt đầu chụp, lát nữa tớ sẽ họp với đối tác, bàn về việc quay chụp một lát, sau đó không còn việc gì nữa."."
"Được nha, chúng ta sẽ dính lấy nhau đến ngán thì thôi." Cô nàng lái thẳng xe vào nhà để xe, cảm khái nói: "Từ sau khi tốt nghiệp, đúng là đã lâu rồi chúng ta không ở cùng nhau, thật hoài niệm."
Sau khi check in xong, Khương Ngâm ngồi xuống bên giường, hỏi Mộng Thanh Du vừa nằm ngã chổng vó lên giường: "Tớ lừa cậu đến đây như vậy, ông xã cậu sẽ không mắng tớ chứ?"
Mộng Thanh Du nhìn qua, cười khì một tiếng: "Chúng tớ đã là vợ chồng già rồi, cậu cho rằng sẽ dính nhau như keo sơn giống đôi vợ chồng nhỏ của cậu rồi triền miên hàng đêm hả?"
Cô nàng lại tặc lưỡi: "Nhưng nếu Doãn tổng biết được tối nay tớ ôm cậu ngủ, không chừng anh ta sẽ ghen ghét tớ lắm nhỉ?"
Mộng Thanh Du dần trở nên hào hứng: "Nếu một ngày nào đó có thể được nhân vật lão làng như Doãn tổng ghen ghét, tớ sẽ rất oai nha."
Khương Ngâm: "..."
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Ngâm đi đến nhìn qua mắt mèo, tiểu Hạ ở sát vách đang ôm văn kiện đứng trước cửa ra vào: "Chị Khương, đối tác đã đến, họ hẹn gặp chị ở quán cà phê trên tầng thượng của khách sạn."
Khương Ngâm đáp một tiếng rồi nhìn xuống đồng hồ, bảo Mộng Thanh Du ngồi chơi, cô đi một chút rồi sẽ về.
Nhiệm vụ lần này của Khương Ngâm là quay quảng cáo cho một thương hiệu áo lông, địa điểm được chọn là khu trượt tuyết nổi tiếng nhất thành phố H, người mẫu là một nữ diễn viên rất có tiếng trong giới thời trang, trước đây từng hợp tác với Khương Ngâm.
Nói về các vấn đề liên quan đến việc quay chụp, Khương Ngâm đã lên kế hoạch rất kỹ càng đối với lần chụp này.
Lúc chạng vạng tối, sau khi Khương Ngâm lên kế hoạch quay chụp xong, cô và Mộng Thanh Du đi ra ngoài khách sạn.
Ngoài trời, tuyết lại rơi, chất thành từng đống dày trên mặt đất, giày giẫm lên phát ra tiếng "kẽo kẹt".
Ở Trường Hoàn cũng có tuyết rơi nhưng không lớn như vậy.
Dưới gốc cây kế đó có một người tuyết béo ị, vô cùng đáng yêu chẳng biết ai đã đắp nên, Khương Ngâm tâm huyết dâng trào, đưa di động cho Mộng Thanh Du: "Chụp giúp tớ một tấm ảnh đi."
Cô chạy tới bên cạnh người tuyết, chụp chung mấy bức ảnh.
Sau khi xem hình xong, cô gửi qua Wechat cho Doãn Toại rồi lại soạn tin nhắn: 【 Tuyết ở đây đẹp quá. 】
Có lẽ đang bận, Doãn Toại không trả lời.
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]
Hai người Khương Ngâm và Mộng Thanh Du đi lòng vòng những chỗ quanh đấy, đến tối lại rủ tiểu Hạ cùng ăn đồ nướng.
Buổi tối, Mộng Thanh Du nằm uốn éo trên giường chơi game, Khương Ngâm cầm áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cởi quần áo ra, nhìn những vết dâu tây loang lổ trên người qua tấm gương, đột nhiên cô có chút hối hận khi bảo Mộng Thanh Du ở lại với mình.
Cũng may, áo ngủ của cô rất dài, lát nữa ra ngoài quấn chặt một chút, nhất định không thể để cho Mộng Thanh Du phát hiện, nếu không đoán chừng sẽ bị cô nàng chê cười.
Khương Ngâm mang theo hơi nước từ phòng tắm đi ra, đúng lúc Mộng Thanh Du vừa kết thúc một ván game, có lẽ thắng nên tâm trạng của cô nàng rất tốt, vui vẻ ca hát đi vào phòng tắm.
Trước khi đóng cửa, cô nàng còn tức giận nhíu mày với cô, nháy mắt nói: "Em yêu, đợi anh một chút, anh sẽ tới ngay!"
Hai từ "em yêu" này, Khương Ngâm và Dương Thư cũng thường xuyên gọi nhau, nhưng từ khi nghe thấy Doãn Toại gọi cô như thế ở trên giường rất nhiều lần bằng tone giọng trầm thấp, gợi cảm, quả thực khiến cô trở nên mê muội.
Nhưng mỗi lần gọi đều đổi lấy sự khổ sở của cô.
Sau này, Khương Ngâm đã không thể nhìn thẳng vào hai từ này nữa.
Cô rùng mình một cái rồi vội vàng trục xuất những cảnh tượng khó tả ra khỏi đầu mình, cạn lời, trừng mắt cô nàng: "Cậu đủ rồi đấy, tranh thủ thời gian đi tắm đi!"
Mộng Thanh Du bĩu môi, đóng cửa phòng tắm lại.
Trong hộc tủ đầu giường có một bình kẹo chanh do Khương Ngâm phát hiện ở trong xe Mộng Thanh Du nên tiện tay đem lên.
Cô mở nắp lấy ra một viên, lột vỏ kẹo rồi đưa vào trong miệng, sau đó ngồi bên mép giường chậm rãi bôi sữa dưỡng thể.
Điện thoại vang lên một tiếng "ting", cô ấn mở, nhìn thấy cuối cùng Doãn Toại cũng đã trả lời tin nhắn của cô: 【 Nhớ phải mặc thật ấm, bên kia rất lạnh. 】
Chắc hẳn là vừa làm việc xong, Khương Ngâm gọi video qua.
Bên kia bắt máy, cô liền kéo chăn lên đắp, ngồi dựa vào đầu giường nhìn gương mặt nhã nhặn, anh tuấn trên màn hình: "Ông xã, anh đang làm gì vậy?"
Doãn Toại vừa tắm rửa xong, lúc này anh đang mặc bộ quần áo ở nhà, ngồi trước máy tính trong thư phòng, nở nụ cười lười biếng: "Đang nghĩ không biết em có nhớ anh không."
Khương Ngâm cắn môi, ngậm kẹo trong miệng, bình tĩnh nói: "Không nhớ!"
"Nhưng anh nhớ em, làm sao bây giờ?"
"Có ư?" Khương Ngâm để khuỷu tay lên đầu gối, một tay chống cằm, khóe miệng khẽ cong lên.
"Có." Giọng nói vừa gợi cảm vừa dễ nghe của Doãn Toại truyền tới: "Không có em tối nay anh ngủ không được."
"Vậy anh đừng ngủ." Rất nhanh, kẹo trong miệng đã được ăn xong, Khương Ngâm lại lột ra thêm một viên nữa.
Đôi mắt sắc bén của Doãn Toại dịu dàng nhìn cô: "Thật ra anh muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, vì em không có ở đây."
Khương Ngâm: "Ý em nói chính là đi ngủ!"
Doãn Toại: "Ý anh nói chính là "ngủ" em."
Khương Ngâm: "..."
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]
Bây giờ,người đàn ông này càng ngày càng không có liêm sỉ, mỗi lần Khương Ngâm đều bại trận.
Đêm nay, cô bị chọc tức đến mức thở không ra hơi, hơn nữa là vì đang nói chuyện qua điện thoại di động nên cô cũng bớt ngại ngùng hơn một chút, nhịn không được đỗi anh một câu: "Vậy anh có thể dùng tay."
Miệng cô đang ăn kẹo nên nói chuyện mơ hồ, không nghe rõ.
Bên kia im lặng một lát, Doãn Toại nhíu mày: "Em nói cái gì? Em dùng miệng?"
"..."
Cô đột nhiên không trò chuyện nổi nữa, quả quyết ấn nút màu đỏ.
Trong thư phòng, Doãn Toại nhìn màn hình máy tính bị ngắt kết nối, im lặng mỉm cười.
Anh cầm ly nước lạnh bên cạnh lên, ngửa đầu uống cạn, đè nén sự khô khốc khó chịu trong người xuống.
Anh mở cuộc trò chuyện trên Wechat với Khương Ngâm ra, gõ chữ gửi qua:
【 Về sớm một chút 】
【 Còn mấy bộ quần áo mua trên mạng, em vẫn chưa mặc hết cho anh xem. 】
Tiên nữ Ngâm Ngâm: 【 Vì anh đã nói như vậy nên em sẽ ở lại đây thêm mấy ngày nữa. 】
Tiên nữ Ngâm Ngâm: 【 Đợi quay chụp xong, em sẽ đến nhà Mộng Thanh Du ở khoảng mười ngày nửa tháng để cậu ấy đưa em đi chơi thỏa thích ở đây, coi như nghỉ đông sớm. 】
Giọng điệu khá điên cuồng, Doãn Toại cười khẩy, gõ chữ: 【 Nếu em dám, hậu quả sẽ rất thảm. 】
Tiên nữ Ngâm Ngâm: 【 Làm sao, chẳng lẽ anh muốn đánh em? 】
Tiên nữ Ngâm Ngâm: 【 Nói cho anh biết, bạo lực gia đình là hành vi trái pháp luật, anh trai em là luật sư, anh kiềm chế một chút! 】
Ác ma Tuế Tuế: 【 Không đánh em 】
Ác ma Tuế Tuế: 【 Ông xã sẽ chỉ "yêu" em thật tốt】