Cao Thanh Thu và bọn họ ở bên ngoài cơm nước xong, đi ra khỏi nhà hàng, Mộ Thập Thất nhận một cuộc điện thoại, nói với Cao Thanh Thu: “Thanh Thu, cơ quan tôi có chút việc, tôi phải đi đến đó một chuyến, ngày mai tôi lại tới tìm cô!”
” Giờ này mà chị vẫn phải đến cơ quan, chị bận rộn thật đấy.” Cao Thanh Thu nói.
Mộ Thập Thất có chút bất đắc dĩ, “Không có cách nào, nghề nghiệp của chúng tôi chính là như vậy! Hoắc Chấn Đông! Anh nhớ tiếp đãi bọn họ cho hẳn hoi đấy.”
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy vị đại tiểu thư này, “Ừm.”
Không cần em nói, anh cũng sẽ tiếp đón hai người họ chu đáo, điểm này mà còn cần em phải dặn sao?
Ba người từ bên ngoài trở lại, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành về nhà. Bởi vì mang theo Bóng Đèn Nhỏ tới, cho nên bọn họ cũng không dám ở bên ngoài ở lâu, trực tiếp trở về nhà họ Hoắc.
Vào cửa, Cao Thanh Thu nói: ” Em đi xem con một chút.”
Cô phỏng chừng thằng nhóc đã tỉnh rồi, sợ con sẽ khóc.
Từ khi sau khi có con, Cao Thanh Thu cảm thấy, mình cũng không yên tâm ở bên ngoài chơi được nữa.
Hoa Ngọc Thành gật đầu, “Ừm.” Hoắc Chấn Đông nhìn lấy bóng lưng của Cao Thanh Thu không nỡ dời mắt.
Bà Hoắc đứng ở một bên, đem hết thảy những gì mình nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Quả nhiên…
Con trai của bà ta với Cao Thanh Thu, thật sự… Có chút không bình thường.
” Cô.” Hoa Ngọc Thành chào hỏi.
Bà Hoắc cười một tiếng, “Ngồi đi.”
Cao Thanh Thu trở về lên trên lầu, phát hiện Bóng Đèn Nhỏ đã tỉnh rồi, An An đang dỗ nó.
Cao Thanh Thu nhẹ nhàng đẩy cửa ra vào phòng, nhìn thấy thằng nhóc, nhịn không được bật cười. cô nhỏ giọng gọi An An.
“Thanh Thu.” An An tự hào nói: “Mới vừa rồi tiểu bảo bảo khóc, là em dỗ đấy, có phải em rất lợi hại hay không?”
Cao Thanh Thu gật đầu, “Ừm, rất tốt.”
Cô đem Bóng Đèn Nhỏ ôm lấy, An An ở bên cạnh nhìn, ” Em nói em có thể chăm sóc Bảo Bảo mà ông xã của em không tin em.”
Cao Thanh Thu nhìn lấy An An, không nhịn được cười một tiếng, “Sư phụ chị bởi vì rất yêu em, cho nên muốn chiều chuộng em, thật sự có bảo bảo rất mệt mỏi.”
Cao Thanh Thu ru con, trong chốc lát, cửa đẩy ra.
Vốn là cho là Hoa Ngọc Thành, kết quả người tiến vào lại là Bà Hoắc.
” Cô.” Cao Thanh Thu lên tiếng chào hỏi.
Bà Hoắc cười một tiếng, nói với An An: “An An, con đi ra ngoài đi, mẹ có lời muốn nói với Thanh Thu.”
An An nói: ” Con muốn nhìn Bảo Bảo cơ.”
“Ngoan nào.” Thái độ của Bà Hoắc có chút cường thế, An An luôn luôn rất kiêng kỵ mẹ mình, chỉ biết nghe lời đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu tiếp tục ru con, Bà Hoắc ngồi xuống bên cạnh, Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Phát hiện ánh mắt của Bà Hoắc có chút khác thường trong lòng Cao Thanh Thu lộp bộp một cái, không nhịn được tự vấn trong lòng, hình như cô không có làm gì sai chứ?
“Có chuyện gì không ạ?”
Cao Thanh Thu hỏi.
Bà Hoắc nhìn lấy Cao Thanh Thu, biểu tình có chút phức tạp, kèm chút lãnh đạm nói: “Cũng không có gì, chỉ là có vài lời muốn nói với cháu.”
Cao Thanh Thu nói: ” Cô cứ nói đi ạ.”
“Cô biết, Ngọc Thành rất thương yêu cháu, đối với cháu cũng rất tốt, nó là đứa trẻ tốt, nhưng cô hy vọng, cháu có thể biết quý trọng những gì mình đang có, đừng như Dương Nhạc Linh, cuối cùng làm cho bản thân mình không có thứ gì, cô nói những thứ này, cháu đã hiểu chưa?”
“…” Cao Thanh Thu nhìn lấy Bà Hoắc, chuyện này… Không hiểu nổi!
Đột nhiên tới nói mấy câu như vậy với mình, Cao Thanh Thu thật sự không thể hiểu nổi.
Cái này đổi thành người khác, cũng không nghe nổi.
Cao Thanh Thu nói: ” Cháu không biết cô nói vậy là có ý gì.”
” Cô hy vọng cháu có thể biết thân biết phận, đừng có ý đồ gì với Hoắc Chấn Đông nhà cô.” Vốn cho là Cao Thanh Thu là một cô gái đơn thuần, nhưng không nghĩ tới, cô gái này lại giống như Dương Nhạc Linh, là một kỹ nữ tâm cơ.
Có Hoa Ngọc Thành còn chưa hài lòng, lại còn muốn ngoại tình với Hoắc Chấn Đông, nhất thời đối với Cao Thanh Thu không còn hảo cảm.