Hoa Ngọc Thành đang suy nghĩ như thế thì Hoắc Chấn Đông gọi điện thoại tới.
Anh ta mới vừa cơm nước xong, gọi điện thoại qua hỏi thăm tình hình, ” Thanh Thu như thế nào rồi? Còn tức giận không?”
Mặc dù Nhiếp Vân Đóa không nói nguyên nhân cô ta tự nhiên trở nên nghe lời, nhưng trong lòng Hoắc Chấn Đông cũng đã đoán được nguyên nhân.
Anh ta và Hoa Ngọc Thành quen biết đã rất nhiều năm, đối với cá tính của đối phương đều hiểu rất rõ.
Hoắc Chấn Đông yêu thương cô Bình, cho nên cũng sẽ quan tâm đến cả người nhà của cô Bình, sẽ nhân nhượng với Nhiếp Vân Đóa.
Nhưng Hoa Ngọc Thành không giống vậy.
Mặc dù thỉnh thoảng anh cũng băn khoăn lập trường của cô Bình và Hoắc Chấn Đông, cũng sẽ khuyên nhủ Nhiếp Vân Đóa, nhưng lại chưa từng thật sự quan tâm Nhiếp Vân Đóa bao giờ.
Mỗi lần sẽ đi khuyên Nhiếp Vân Đóa, chẳng qua chỉ là vì nể mặt hai người họ.
Chỉ có điều, Hoắc Chấn Đông biết những thứ này, nhưng không biểu hiện Cao Thanh Thu biết.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, nói: “Cũng bình thường lại rồi.”
Hoắc Chấn Đông nói: ” Thanh Thu không phải là tôi, cậu không nói rõ cho cô ấy hiểu thì không được đâu, lúc nào cậu cũng im ỉm, ai mà biết trong lòng cậu đang nghĩ gì chứ. Không phải người nào cũng có thể giống như tôi, biết cậu đang làm gì đâu?”
Anh ta biết, Hoa Ngọc Thành không thích nói nhiều, chỉ thích dùng hành động trực tiếp để chứng minh, làm cái gì cũng sẽ rất khiêm tốn kín tiếng.
Hoa Ngọc Thành trời sinh đã luôn như thế, làm chuyện gì cũng im hơi lặng tiếng.
Hoa Ngọc Thành trời sinh đã luôn như thế, làm chuyện gì cũng im hơi lặng tiếng.
Cái tính cách này vốn là một điểm mạnh, nhưng một số thời khắc, lại biến thành thiếu sót, khuyết điểm.
Cao Thanh Thu lúc nào cũng phải đi suy đoán anh đang suy nghĩ gì, lúc nào cũng trong trạn thái thấp thỏm bất an.
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, “Ừm.”
Cao Thanh Thu dụi dụi mắt, mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang gọi điện thoại.
Anh cúp điện thoại, nhìn thấy Cao Thanh Thu vừa tỉnh lại, ôn nhu đi qua, “Tỉnh rồi à?”
Cao Thanh Thu không động, chẳng qua là nhìn lấy anh.
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, thân mật hôn một cái lên trán cô.
Cao Thanh Thu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hoa Ngọc Thành nhìn đồng hồ, “Hơn sáu giờ.”
“Đã trễ thế này.” Cao Thanh Thu dựa vào giường, bị Hoa Ngọc Thành ôm vào trong ngực, cũng không biết nên làm cái gì.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy tiểu nha đầu nhà mình, giải thích nói: “chuyện Nhiếp Vân Đóa kia…”
“Cứ như vậy đi.” Không đợi anh nói chuyện, Cao Thanh Thu cũng đã lãnh đạm ngắt lời anh: ” Em đã không thèm để ý nữa rồi.”
Có lúc tức giận thật, chính là chuyện trong chớp mắt, ngủ một giấc, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tinh lực.
Cao Thanh Thu cảm thấy, có một số chuyện Hoa Ngọc Thành xử lý vô cùng khó hiểu, hoặc có thể do mình thật sự không đủ bao dung để thông cảm, lý giải những hành động của anh.
Cho nên cô cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với anh về những chuyện như vậy nữa.
Hoa Ngọc Thành có chút ngoài ý muốn nhíu mày, “Giận dỗi rồi đấy à?”
“Không có.” Cao Thanh Thu nói: “Giờ em đã không còn tức giận nữa rồi, anh không cần giải thích.”
Đằng nào cũng tức giận xong rồi, hiện tại anh có giải thích gì đi nữa thì Cao Thanh Thu cũng cảm thấy có chút dư thừa.
Nhìn cô thật sự không muốn nghe, Hoa Ngọc Thành không thể làm gì khác đành bỏ qua.
–
Ngày hôm sau, hai người đến nhà họ Hoắc, cùng Lão thủ trưởng ăn cơm.
Hoắc Chấn Đông cũng tới, người nhà muốn giới thiệu bạn gái cho anh ta, bà Hoắc nhắc tới chuyện này, anh ta liền cự tuyệt, “Không cần đâu, công viện của con bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ quản bạn gái? Nếu con cưới vợ mà lại không có thời gian ở bên cô ấy, há chẳng phải làm lỡ giở con gái nhà người ta sao?”
“Vậy cũng không thể không tìm bạn gái chứ?” Mẹ anh ta nói: ” Lúc nào con chẳng bận rộn như thế.”
Với thân phận và công việc đặc thù của anh ta đã quyết định rằng anh ta không có khả năng lúc nào cũng ở bên vợ của mình, nhưng dù sao vẫn phải kết hôn.
Mẹ Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu, cũng chỉ mong Hoắc Chấn Đông nhanh chóng kết hôn, cười nói với Hoắc Chấn Đông nói: “con nhìn Ngọc Thành đi, hai thằng là bạn mà Ngọc Thành cũng đã lấy vợ từ bao giờ rồi, chẳng lẽ con không vội chút nào sao?”