Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, nghiêm túc nói: “Được rồi đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Anh biết trí tưởng tượng của Cao Thanh Thu rất phong phú.
“Vốn là như thế.” Cao Thanh Thu dừng bước lại, tràn đầy oán khí nhìn anh chằm chằm.
Thật ra cô cũng cần dỗ dành mà!
Cô cũng bị tạt nước đấy!
Nhưng bởi vì Nhiếp Vân Đóa có tính khí sáng nắng chiều mưa, cho nên mọi người đều cảm thấy Nhiếp Vân Đóa cần được dỗ dành, mà cô lại không cần thiết, chỉ đơn giản vì cô rất hiểu chuyện.
Thực tế chính là như vậy, trẻ con cứ khóc là sẽ có kẹo để ăn.
Nếu không khóc cũng sẽ bị người khác coi thường.
Hai người đứng ở cầu thang, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, ép hỏi: ” Anh nói đi, có phải anh thích cô ta hay không?”
“…” Hoa Ngọc Thành mím môi, không lên tiếng.
Cao Thanh Thu thúc giục: “Nói nhanh lên đi, đừng nghĩ sẽ lừa được em. Em mà tức giận là em không nói trước được điều gì đâu đấy!”
“Em muốn biết câu trả lời sao?” Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu hừ một tiếng, ” Em cảm thấy anh đang đánh trống lảng đấy.”
“Đây chính là câu trả lời!” Sau khi âm thanh trầm thấp thuần hậu vang lên, một giây kế tiếp, anh cúi đầu xuống, trực tiếp hôn lên môi của cô.
Mặc dù là một nụ hôn đột ngột nhưng lại vô cùng ngọt ngào ôn nhu.
Trong lòng Cao Thanh Thu không khỏi suy nghĩ, tên chết tiệt này thật là giảo hoạt!
Mỗi lần đều lôi chiêu này ra để dùng.
Mỗi lần cô tức giận, chung quy anh lại lôi độc chiêu này ra, dụ do làm tiêu biến cơn giận của cô.
Qua một hồi lâu, Cao Thanh Thu rốt cuộc lấy lại lý trí, mới đẩy anh ra.
Cô không thích cứ bị anh dắt mũi như vậy.
Lúc trước Cao Thanh Thu nghĩ, tìm một người đàn ông lớn hơn mình mấy tuổi cũng không có gì, nói yêu thương thôi mà, tuổi tác không phải là vấn đề.
Nhưng mà sau đó mới phát hiện, anh đi qua cầu còn nhiều hơn so với cô đi đường, anh muốn qua mặt cô, quả thật là chuyện dễ hơn ăn kẹo.
Cô nắm chặt quả đấm, lấy dũng khí, muốn khinh bỉ anh, Hoa Ngọc Thành tay lại đặt tay ôn nhu xoa đầu cô, ” Đi xem cô Bình như thế nào đã.”
Chuyện này có lý chẳng sợ, không chột dạ chút nào làm cho Cao Thanh Thu rất hậm hực.
“Quá giảo hoạt rồi đấy!” Cô nhìn bóng lưng của anh, nhỏ giọng nói.
Luôn cảm thấy anh chính là một con hồ ly giảo hoạt.
Cao Thanh Thu đi theo Hoa Ngọc Thành đi gặp cô Bình.
Cô Bình ngồi ở chỗ đó, dường như đã tỉnh táo rất nhiều.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở đối diện cô ấy.
Cao Thanh Thu đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, chủ động hỏi: ” Cô ơi, cô không sao chứ?”
Mặc dù bây giờ Cao Thanh Thu còn chưa đủ trưởng thành chín chắn, nhưng cô lại không nhịn được mà phải suy nghĩ trong lòng, nếu như sau này mình mà có một đứa con giống như Nhiếp Vân Đóa thì cô biết phải làm sao?!
” Cô không sao.” Cô Bình thở dài một cái, “Vân Đóa lại gây phiền toái cho các cháu rồi.”
“Không có gì đâu cô ơi.” Cao Thanh Thu nhìn cô ấy, “Chỉ là cháu thấy không đáng thay cho cô thôi.”
Thật sự không nhìn ra trên người Nhiếp Vân Đóa có một chút xíu ưu điểm nào của cô Bình.
Cao Thanh Thu cảm thấy mình đánh giá như thế khả năng có chút chủ quan, nhưng bây giờ, cô thật sự nghĩ như vậy.
Cô Bình nói: “Là cô chưa đủ tốt, không làm được một người mẹ giỏi, có trách nhiệm.”
Bây giờ mới biết, thì ra, thứ con cái cần chính là làm bạn với nó.
Cô Bình nhìn Cao Thanh Thu, nói: “Sau này khi các cháu có con rồi, nhớ phải ở bên chăm sóc nó nhiều hơn, đừng suốt ngày bận bịu công việc, đừng giống như cô mà bỏ quên con cái.”
Cao Thanh Thu cười một tiếng, ” Cô ơi, cô cũng đừng có suy nghĩ nhiều, coi như con gái cô có không để ý tới cô, nhưng không phải là cô còn có Hoắc Chấn Đông, còn có chúng cháu sao? Chúng cháu đều rất yêu quý cô.”
Cũng không phải đứa trẻ nào lớn lên cũng sẽ như Nhiếp Vân Đóa.