Nhiếp Vân Tiêu nhìn em gái mình, “Đây là thế nào? Hoắc Chấn Đông bắt nạt em à?”
“Tôi bắt nạt Vân Đóa làm cái gì?” Hoắc Chấn Đông kêu oan…
Hoắc Chấn Đông cũng không phải là người tốt gì cho cam, nhiều lúc thật sự muốn nổi giận, nhưng lại sợ cô Bình đau lòng nên đành nhịn xuống.
Anh ta tự nói với mình, Nhiếp Vân Đóa cũng chỉ tới ở hai ngày mà thôi.
Cao Thanh Thu nhìn thấy sắc mặt Hoắc Chấn Đông khó chịu, lại không có định phát tác, cô cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Phải biết, ở trước mặt người khác Hoắc Chấn Đông là một người cực kỳ phách lối?
Ngay cả mặt mũi của Dương Nhạc Linh, anh ta cũng không thèm cho.
Vậy mà vì một Nhiếp Vân Đóa mà phải ăn quả đắng.
” Cô đi xem con bé một chút.” Cô Bình lúng túng đi tìm Nhiếp Vân Đóa.
Nhiếp Vân Đóa ngồi ở trên ghế sa lon, gương mặt lạnh lùng, cô bình đi tới, tận tình nói: “Sao con có thể nói chuyện với Hoắc Chấn Đông như vậy chứ?”
Thân phận của Hoắc Chấn Đông còn đó, anh ta dung túng Nhiếp Vân Đóa như vậy, hoàn toàn là bởi vì nể mặt cô Bình.
Nhưng trong lòng cô Bình lại rất rõ ràng, mặc kệ Hoắc Chấn Đông có bình dị gần gũi như thế nào, thì anh ta vẫn luôn là thái tử gia của nhà họ Hoắc.
Không nói đến việc Nhiếp Vân Đóa phải tôn trọng Hoắc Chấn Đông như thế nào, nhưng nên có phép tắc thì chắc phải có chứ?
Nhiếp Vân Đóa lãnh đạm nhìn lấy mẹ mình, ” Vậy mẹ muốn con phải nói như thế nào nữa? Giống như mẹ, coi anh ta là Đại thiếu gia cung phụng sao? Mẹ là người giúp việc nhà họ nhưng con thì không. Dĩ nhiên, có thể ở trong lòng mẹ con chẳng là gì so với anh ta! Nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ mẹ chưa từng quan tâm đến con cái của mình, hiện tại cần gì phải giả bộ giả mù sa mưa làm gì cho mệt? Gỉa tạo!”
Cô Bình cứng đờ, không tin nổi những gì mà tai mình vừa nghe thấy, mỗi ngày bà đều vất vả làm việc, tiền lương phần lớn gửi về nhà chăm lo cho chồng con.
Bà phải thừa nhận, mình không có bao nhiêu tinh lực chiếu cố bọn họ, bởi vì bà thật sự không còn thời gian vì phần lớn thời gian đều làm việc ở nhà họ Hoắc.
Chờ đến lúc bà có thời gian rồi thì chồng bà lại đòi ly hôn, lấy tiền của bà đi cưới người phụ nữ khác, đã vậy ông ta còn mang theo hai đứa bé rời đi.
Bọn họ là một gia đình, mà bà, vì cái nhà này dâng hiến nhiều như thế, cuối cùng, lại lưu lạc bơ vơ không chỗ nương tựa.
Nếu như không phải Hoắc Chấn Đông nhớ tình xưa, bà thật sự không biết mình bây giờ đang ở nơi nào.
Hiện tại con gái lại nói những lời này, gằn từng chữ, giống như tên độc đâm vào trong lòng bà.
Cô Bình nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Nhiếp Vân Đóa, trong nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Bà nuốt nước mắt vào trong, yên lặng mà đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu đi tới, nhìn bóng lưng bi thương của cô Bình, những gì hai người vừa nói, cô đều nghe được hết.
Ánh mắt của cô rơi vào trên người Nhiếp Vân Đóa, mặc dù không muốn nói chuyện với Nhiếp Vân Đóa, nhưng Cao Thanh Thu cảm thấy, mình vẫn nên nói gì đó. Cô dùng ngữ khí ôn nhu nói: “Biết chị định trở về, mẹ chị đã rất vui, sau khi chị trở về cũng nhìn ra được cô Bình rất chiều chuộng chị, bao nhiêu năm gặp một lần, có phải thái độ của chị nên thay đổi không?”
“Đây là chuyện của tôi và mẹ tôi, không có liên quan gì với cô ” Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Cao Thanh Thu, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ cực kì.
Cô ta nhìn Cao Thanh Thu rất không vừa mắt, Cao Thanh Thu có thể cảm giác được.
” Tôi chỉ muốn nói thế thôi, nếu chị không muốn nghe thì tôi cũng không miễn cưỡng.” Cao Thanh Thu thấy cô ta không nghe, chuẩn bị đi ra, coi như mình chưa nói gì.
Nhiếp Vân Đóa lại chủ động gây sự, “Loại người như mày thích lo chuyện thiên hạ nhỉ? … Có phải mày dùng cái bộ dạng giả nai này để lừa gạt anh Ngọc Thành không?”
Cao Thanh Thu sửng sốt vô cùng, vốn cô cảm thấy, bọn họ quen thuộc như thế, Nhiếp Vân Đóa xưng hô như thế nào cũng bình thường, nhưng bây giờ nghe cô ta gọi anh Ngọc Thành ngọt xoét, Cao Thanh Thu liền có chút không thoải mái.
Thái độ của cô nhất thời lạnh xuống, không cho người đối diện mạo phạm đến mình, cô nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, ” Chị đừng có mà dùng thái độ này mà nói chuyện với tôi, tôi không phải là mẹ chị, tôi không nợ chị bất cứ cái gì hết.”